Tổng Tài Bá Đạo: Người Đàn Ông Ác Ma

Chương 30



Tối đó đến thời gian dùng cơm vị trí ngồi có chút thay đổi. Bà Cát vẫn ngồi bên cạnh Tần Mật Mật, chỉ khác là bà không xen giữa Tần Mật Mật và Khương Thiên Hạo. Bởi vì, việc đầu tiên của Khương Thiên Hạo chính là không khách khí bắt Tần Mật Mật ngồi bên cạnh mình, trên mặt hiện rõ ý tứ “Đây là người phụ nữ của tôi”. Vì để tránh cho sự kiện đánh nhau như lần trước xảy ra, cô đành phải nghe theo lời anh. Dù sao cả nhà đều đang ngồi đây, anh chắc cũng không dám làm gì cô.

Đợi mọi người ổn định, bữa tối lục đục đưa bưng lên. Tần Mật Mật vừa thấy món ăn cô thích nhất - thịt dê nướng, nước miếng lập tức rớt xuống, liên tục gấp ăn, không quan tâm mọi người đều đang nhìn mình. Một thiên kim tiểu thư sao lại có kiểu ăn này? Dấu chấm hỏi to đùng được đặt ra trong lòng người nhà họ Khương.

Khi Tần Mật Mật phát hiện những người khác đang dừng động tác lại, ngẩng đầu lên thấy mọi người đều đang nhìn mình.

Bà Cát đầu tiên nghi ngờ hỏi: “Nhà con……Bình thường đều là ăn cơm như vậy sao?”

Thấy tình hình không ổn, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Dạ……đúng ạ! Nhà con đều rất thích thịt dê, nên mỗi khi ăn sẽ ăn rất say mê.”

“Là mình cô thích ăn chứ?” Khương Thiên Hạo cười nhạo cô: “Mập như vậy, thừa biết là mình cô ăn rồi.”

Mập? Anh ta dám nói cô mập? Cô cũng chỉ có 48kg thôi mà! Nếu 48kg gọi là mập thì những người trên 48kg chắc là đi tự sát hết rồi?

“Thiên Hạo!” Bà Cát lập tức lên tiếng vì cô: “Không được nói con gái như vậy!”

“Tôi chỉ có 48kg mà thôi.” Cô lập tức thanh minh cho bản thân.

Khương Thiên Hạo xấu bụng nói: “Nhưng lúc tôi bế cô lên cảm giác không phải48kg, chắc chắn là cô đang nói dối.”

“Anh……….”

“Chỉ là bộ ngực, sờ sờ cũng rất đầy đặn, không giống 48kg đâu.” Anh tiếp tục trêu cô.

Lời này vừa nói ra cả bàn ăn lập tức liên tưởng đến, thì ra là hai người đã…….đã………

Ai đó cứu cô giùm đi! Khương Thiên Hạo anh ta sao lại hại cô như vậy chứ? Cô vỗ vỗ trán, cực kỳ ảo não.

Người nào đó tiếp tục: “Cái mông cũng thế.”

“Khương Thiên Hạo!” Tần Mật Mật nhịn không được thét to.

Người nào đó bị điểm danh vẫn tiếp tục không ngừng: “Cho nên cô mà còn tiếp tục ăn như vậy nữa cái mông sẽ càng to lên đấy.”

“Bác gái…………………..” Cô nhức đầu nhìn chi viện.

“Tôi nói đều là sự thật, cô tức giận hả?”

Không có người nào ủng hộ cô, thay cô nói chuyện mà nghe xong một màn kịch này còn mỉm cười vui vẻ. Người bình thường lạnh nhạt không quan tâm sự đời – Khương Thiên Mưu cũng vừa ăn vừa khẽ nhếch môi. Nhìn mọi người ai cũng vui vẻ như vậy, cô buồn bực không nói nên lời. Dù sao, người ta cũng chỉ thấy trêu đùa nhau vui vẻ mà thôi, chứ không phải đang công kích mình.
Không ngờ, một cô gái lại có thể khiến cho cái gia đình này lần đầu tiên nghe được âm thanh vui vẻ. Thật là không đơn giản! Xem ra cô đối với gia đình này không có công lao cũng có khổ lao!

Sau bữa ăn tối, Tần Mật Mật tính viện cớ cùng bà Cát đi xem quần áo, mỹ phẩm thế nhưng rất nhanh đã bị Khương Thiên Hạo bắt lại, “Mẫu thân đại nhân, xin lỗi nhưng thời gian này cô ấy là của con, à không phải nói là từ nay về sau tất cả thời gian đều là của con, mẹ không để ý chứ?”

“Không sao……..” Bà Cát kinh ngạc nghe con trai nói những lời này, trong lòng vừa vui vừa ngạc nhiên. Bà vẫn cho là con trai vẫn không thích con bé, nhưng nghe con trai nói vậy bà liền hiểu, thằng nhóc này đã bị con bé hạ gục. Điều này thật là tốt!