Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3871



Chương 3885

Khoảng mười phút sau, cô gái đó mơi slạnh lùng bước xuống khỏi xe, sau đó không hề do dự gì mà đi về phía trước, tát người đàn ông đó một cái.

Người đàn ông kia vẫn lạnh lùng đứng đó, không nhúc nhích, dù bị tất một cái nhưng ánh mắt ông ta vẫn không hề thay đổi, chỉ chăm chú nhìn vào cô gái xinh đẹp trước mặt mình.

“Cút!”

Cô gái lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp của cô toàn là vẻ hận thù.

Nhưng người đàn ông vẫn đứng đó, nhưng giọng nói của anh ta lại hơi khàn đi, anh ta nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đừng đi”

Nhưng cô gái lại lạnh lùng nhìn anh ta, vẻ mặt cô lộ rõ sự chán ghét: “Anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi đừng đi chứ?”

Người đàn ông chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó quay chiếc van gần đó, cửa xe đang mở rộng.

Bên trong xe có một bóng dáng nho nhỏ màu đen đang ngồi co lại trong góc, người đàn ông đưa tay ra chỉ vào trong xe: “Có thể nể mặt…”

“Chát!”

Một cái tát nữa lại vang lên, chỉ trong giây lát, cô gái xinh đẹp kia bồng không khống chế được cảm xúc của mình, nổi khùng lên: “Anh không bao giờ có đủ tư cách để yêu cầu tôi làm gì đâu! Nếu anh còn cảm thấy áy náy với tôi, dù chỉ một chút thôi thì hãy hứa với tôi răng sẽ không bao giờ đến gặp tôi nữa đi!”

Người đàn ông yên lặng.

Cô gái lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu như anh còn là một người đàn ông thì hãy giữ lấy bí mật này cả đời đi, kiếp này, kiếp sau, thậm chí là kiếp sau nữa, tôi cũng không muốn gặp lại anh đâu!”

Nói xong những câu đó, người phụ nữ dứt khoát quay người lên xe.

“Rầm!“Tiếng đóng cửa vang lên, cửa xe đóng lại, chặn lại tâm mắt của hai người “Nếu như anh còn là một người đàn ông thì, còn cảm thấy áy náy với tôi dù chỉ một chút thôi, thì hãy đồng ý với tôi, hãy giữ kín lấy bí mật này đến chết đi, đừng để lộ nó ra ngoài.”

Ngài Tư Đồ suy nghĩ miên man một lúc rồi từ từ đứng lên, hỏi ông Hồng đứng bên cạnh: “Buối tiệc từ thiện cuối tuần này chuẩn bị đến đâu rồi?”

Ông Hồng vội vàng gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ”

Nhưng sau đó ông ta lại nhíu mày nói thêm một câu: “Ngài có thật sự muốn tổ chức buổi tiệc đó ở đảo này không? Cô Tô đang ở trong lâu đài, hơn nữa đêm đó Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông lại nhiều, tôi thật sự rất lo lắng…”

Ngài Tư Đồ đưa tay ra, cắt ngang lời mà ông Hồng định nói.

“Tôi cần những người đó đến thấy cảnh đó để chứng nhận”

“Tôi chỉ lo rằng ngài không giải thích rõ ràng cho cô Tô như thế này, sợ rằng cô ấy sẽ khó mà chấp nhận được mọi chuyện”

Ngài Tư Đồ không nói gì, ông ta lấy áo khoác, rồi quay người đi ra ngoài.

Lúc ông ta đi đến con đường nhỏ dẫn ra bến cảng thì phát hiện ra Tô Lam đang đứng yên tại chỗ với vẻ mặt rất quật cường, trong đôi mắt xinh đẹp của cô còn ánh lên lửa giận Ông ta đi đến, khoác chiếc áo choàng trên tay lên người Tô Lam.

Mới đầu Tô Lam định giấy ra, nhưng rồi vẫn bị ông ta miễn cưỡng nhét vào trong áo khoác”

“Kiên nhẫn thêm một chút nữa nhé”

Tô Lam biết rằng lần này phản kháng này của bản thân mình không hiệu quả rồi, có vẻ như ông ta đã hạ quyết tâm răng sẽ tuyệt đối không thả cô đi rồi.