Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 25





Chương 25

Nhân viên nọ thờ ơ hỏi một câu, thời buổi này ai ai cũng đua nhau đi làm ngôi sao, vậy mà còn có người đi muộn!

Tô Lam liền chạy tới phòng cách vách, phòng cách vách mới thật sự là phòng thử vai.

Hai vị phó đạo diễn, trong tay mỗi người cầm một xấp tài liệu, vừa sắp xếp vừa nói chuyện.

“Đạo diễn, tôi vẫn còn chưa thử vail”

Hai vị phó đạo diễn cùng ngẩng đầu nhìn cô, một người trong đó có vẻ mất bình tĩnh: “Cô bé à, trong nghề này quan trọng nhất chính là hiểu quy củ, đến quy tắc cơ bản nhất là đúng giờ cô cũng không biết, làm sao vào nghề được, lần sau đi”

“Đúng đó, đã kết thúc được nửa tiếng rồi”

Vị đạo diễn còn lại cũng phụ họa theo.

“Thế nhưng, đạo diễn, ngài có thể cho tôi một cơ hội được không? Tôi thật sự rất cần cơ hội này!” Tô Lam cầu xin.

Nếu cô không được chọn, đó là do không bằng người khác, nhưng nếu vì bị hãm hại mà đi muộn, cô thật sự không cam lòng!

“Cô bé à, cô nhìn xem ở đây ai không cần cơ hội này chứ?” Một vị đạo diễn không kiên nhãn, vỗ xấp tài liệu trên tay.

“Cô bé à, lần này dạy cho cô hiểu quy củ của cái ngành này, lần sau nhớ kĩ lấy, cô cũng coi như không phí công chuy: Vị đạo diễn này không hề ngẩng đề đạo diễn còn lại dùng ánh mắt ra hi người liền cầm tài liệu đứng lên này”

lên, vị hai “Đạo diễn, cầu xin hai vị, tôi thật sự…”

Hai vị đạo diễn không để ý đến cô nữa, cho dù là lúc đi ngang qua cô, cũng không hề liếc nhìn cô một cái, bọn họ là phó đạo diễn, mấy cô gái như này đúng là gặp qua quá nhiều rồi.

Tô Lam cứ như vậy, trơ mắt nhìn hai vị phó đạo diễn rời đi Đúng lúc Quan Triều Viễn đi tới, thấy ánh mắt mất mát của Tô Lam, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

Tô Lam lắc đầu: “Buổi thử vai kết thúc rồi, tôi không còn cơ hội nữa, đi thôi Quan Triều Viễn nhíu mày: “Nhà vệ sinh ở chỗ nào thế?”

Tô Lam chỉ về phía tay trái: “Anh đi thẳng theo hướng này, đi tới ngã rẽ bên trái là thấy”

*Ừ, đợi tôi một lát, đừng chuồn mất đấn Hôm nay tôi đã cứu cô, nếu cô mà chuồn mất thì là đồ vô lương tâm!” Quan Triều Viễn đi theo hướng tay Ôn Lam chỉ: Tô Lam thở dài một hơi, cô chưa từng nghĩ sẽ chuồn đi, mặc dù biết người đàn ông này cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng hôm nay dù sao anh ta cũng đã cứu mình, cô vẫn hiểu đạo lý đền ơn đáp nghĩa, hơn nữa, anh ta còn đang giữ ảnh khỏa thân của cô.

Cô tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng chờ Quan Triều Viễn.

Cũng không biết có phải người đàn ông này đi nặng hay không, vừa đi liền đi hai mươi mấy phút.

Tới khi Tô Lam nghỉ ngờ có khi nào anh đã rời đi rồi không, thì anh lại xuất hiện trong tầm mắt của cô.

“Tôi còn tưởng anh ngã vào bồn cầu rồi chứ! Đi lâu vậy!”

“Yên tâm, tôi cao lớn thế này, ngã không lọt đâu!” Quan Triều Viễn đáp lời.

“Đi thôi”

Khi hai người đang chuẩn bị rời đi, một nhân viên đi tới: “Cô chính là Tô Lam phải không?”

Tô Lam gật đầu “Là thế này, nhân vật nữ thứ phụ này, tổ đạo diễn đã bàn bạc nhưng mãi vẫn chưa có người phù hợp, nghe phó đạo diễn nói vẫn còn cô chưa thử, liền quyết định cho cô một cơ hội.”

Tô Lam ngây người, vì lần trước cũng nói cái gì mà cơ hội đặc biệt, cô thật sự vẫn hơi lo sợ.

“Không phải lại là cái bãy chứ?