Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 119



“Được, đêm nay về nhà ngủ.”

“Hử? Bây giờ? Sắp 9 giờ tối rồi.”

“Vậy cô rốt cuộc có về không?” Đầu dây bên kia ra lệnh.

“Được! Vậy anh đồng ý giúp tôi tìm một người, bây giờ tôi sẽ trở về.”

“Người nào!”

“Bạn tôi làm rơi một vật rất quan trọng, một vị khách ở phòng nghỉ 1034 tại trung tâm thời trang quốc tế thê giới nhặt được, anh có thể giúp tôi điều tra thân phận của người này được không?”

“Chuyện nhỏ.” Hình Liệt Hàn khế hừu nhẹ.

“Thật sao, vậy thì tốt quá, vậy… bây giờ anh có thể điều thuộc hạ tìm giúp tôi không? Tôi đang cần gấp.” Đường Tư Vũ đành nhờ vả.

“Về đi rồi tính.”

Đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy. Đường Tư Vũ hít sâu một hơi, để giúp chị em tốt của cô một tay, dù cho phải nhẫn nhịn tên Hình Liệt Hàn đáng ghét này thì cô cũng phải nhịn.

Cô vội đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Hi đang ngồi ôm mặt, bộ dạng như nhìn thấy quỷ, cô cười nói: “Nói cho cậu một tin tốt lành, Hình Liệt Hàn vừa đồng ý tìm giúp cậu thân phận của người đàn ông đó rồi, bây giờ tó sẽ đi tìm anh ta.”

“Thật sao? Anh ta đồng ý giúp tớ?”

“Dù sao đi nữa thì anh ta cũng là cha của con trai tớ, mà cậu lại là người có công chăm sóc cho thằng bé, tớ bảo anh ta giúp đương nhiên anh ta sẽ giúp rồi!

Được rồi, tớ đi về tìm anh ta, có tin về vị khách kia sẽ thông báo ngay cho cậu.”

Đường Tư Vũ nói xong, cầm túi lên đi ra ngoài cửa.

“Tư Vũ, lái xe cần thận đấy nhé!”

“Tớ biết rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Đường Tư Vũ đi xuống dưới nhà ngồi vào trong xe, lái xe đi thẳng về nhà.

Lúc này, Hình Liệt Hàn đang ngồi trước cửa số ngắm toàn cảnh, nhớ đến vị khách phòng 1034 mà Đường Tư Vũ vừa nhắc đến, anh nghĩ, vấn đề này có một người rất thích hợp để hỏi.

Anh lấy điện thoại ra trực tiếp tìm số của Ôn Lệ Thâm, gọi điện.

“Alo, Liệt Hàn! Muộn thế này gọi có việc gì thế?” Giọng nói của Ôn Lệ Thâm từ đầu giây bên kia vang lên.

“Lệ Thâm, giúp tôi một chuyện. Điều tra giúp tôi khách mời phòng số 1034 trong trung tâm thời trang quốc tế Thế Tôn hôm qua là ai?”

“Cậu nghe ngóng chuyện này làm gì?”

“Bạn thân của mẹ con trai tôi rơi mất đồ gì đó, nghe nói vị khách ở phòng đấy nhặt mắt rồi. Tôi muốn biết người nhặt được đồ đó là ai?”

“Không cần tìm đâu, tôi biết là ai rồi!” Ôn Lệ Thâm chắc nịch.

“ÔI Ai thế?”

“tà tôi!”

“Cái gì? Cậu nhặt được đồ của người phụ nữ kia?”

“Tôi nhặt được và không có ý định trả lại.”

“Ò. Xảy ra chuyện gì vậy?” Hình Liệt Hàn rất hiểu tính cách của cậu bạn thân mình, tính cách cậu ấy bình thường rất ôn hòa, làm việc thiện cũng rất tốt. Tại sao lần này nhặt được đồ lại không trả người ta?

“Cũng không có gì! Chỉ là trong vòng một ngày cô ta xúc phạm tôi hai lần.”

“ÒI Xúc phạm cậu thế nào?”

“Không nhắc đến chuyện này nữa. Bỏ đi!”

“Vậy cậu nhặt được gì của cô ấy?”

“Một viên đá quý trị giá vài chục triệu tệ. Có lẽ không phải của cô ta, mà là tài trợ của một thương hiệu nào đó, nên bây giờ cô ta mới vội vã đi tìm.”

“Đã như vậy rồi thì bây giờ tôi có thể tiết lộ một chút thân phận của cậu không?”

“Cậu có thể nói cho bạn cô Đường địa chỉ nhà và thân phận của tôi. Đồng thời chuyển lời giúp tôi một câu, nếu cô ta muốn lấy lại viên đá này thì mời cô ta nghĩ kĩ trước nên thỉnh tội thế nào đi, bằng không cho dù biết tôi là ai tôi cũng sẽ không bao giờ để ý đến cô ta đâu.”

“OK, tôi sẽ chuyển nguyên văn lời của cậu. Ngày kia gặp tại buổi tiệc tại gia nhái”

“Ừm”