Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 114



Tô Hi không nhịn được vuốt vé viên kim cương lớn này, sau đó nhìn vào gương đánh giá một chút, trang phục và cách trang điểm hôm nay của cô thật sự rất bắt mắt.

“Nào, đây là giày thiết kế riêng cho em đấy, biết là em không quen đi giày cao gót nhưng tối nay cần phải đeo để tôn dáng váy, em chịu khó tí nhé.”

“Được ạl” Tô Hi cam chịu vì sự xinh đẹp của mình.

Chớp mắt đã đến 5 giờ chiều, hai đứa cô ngồi ăn cơm ở phòng làm việc, sắp bắt đầu rồi, phối hợp với giờ vào trong, khoảng 6 giờ tối sẽ đi lên thảm đỏ.

Đường Tư Vũ sau khi tới nơi liền được tiều mễ dẫn vào phòng dành cho khách quý, còn Tô Hi lại phải đi thêm 1 đoạn 100m nữa trên thảm đỏ, ở đây tứ phía đều bị bao vây bởi các phương tiện truyền thông, đến từ Trung Quốc hay phương Tây đều có đủ, họ mang theo máy ảnh dài và ngắn, chuẩn bị sẵn sàng để chụp ảnh tất cả những vị khách nổi tiếng bước vào đây ngày hôm nay.

Có không ít người nổi tiếng đã được mời đi lên thảm đỏ, còn xe của Tô Hi vẫn đang phải xếp hang. Lúc này, Annie ngồi bên cạnh nhận được một cuộc điện thoại và bất lực nói: “Diệp Lạp Lạp đang ngồi ở chiếc xe đẳng sau, lát nữa có thể em sẽ phải đi lên cùng cô ấy.”

“Cái gì? Em không thèm.” Tô Hi lập tức cự tuyệt, trong giới giải trí có không ít sự tranh chấp, còn Tô Hi trong vàu năm trở lại đây cũng đã ghi thù với không ít nữ minh tinh, cho dù cô không cố ý khiêu khích, những đã tranh giành quyền lợi nghiễm nhiên sẽ bị đối phương liệt vào danh sách đối thủ.

Tài nguyên điện ảnh nhiều như thế, nhưng cũng cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà cái cô Diệp Lạp Lạp này lại chính là người Tô Hi ghét nhất, cô đã tranh vai với cô ta vài lần, các thủ đoạn cô ta đều dùng qua, còn khiến cô xấu hồ trên thảm đỏ 2 năm trước, nên cô vô cùng ghét cô ta.

“Đành chịu vậy thôi, Hi Hi, nhìn một chút, em đi đường em cô ta đi đường cô ta.”

Annie an ủi.

Tô Hi cũng biết, trừ phi cô không đi, nếu không cũng không tránh được, cô liền gật đầu: “Được thôi! Em sẽ cố gắng.”

Lúc Tô Hi mở cửa xe ra, vốn dĩ người chưa đến lượt là Diệp Lạp Lạp lại từ trong xe bước ra, cô khoác một chiếc áo khoác màu trắng, nhưng sau đó cô ấy cởi bộ đồ đó ra giao cho trợ lý bên canh, bên trong là một chiếc váy vải ren trong suốt màu đen, phần trước hơi thô, trực tiếp lộ ra nội y kiểu áo ba lỗ ra ngoài một cách khiêu gợi lập tức thu hút sự chú ý của cánh phóng viên.

Đến Tô Hi cũng hơi chau mày, cô ta thực sự lại dám liệu mặc như vậy đi thảm đỏ, lúc này, Diệp Lạp Lạp lập tức nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Tô Hi: “Ayoo, trùng hợp ghê.” Nói xong, cô ta cố ý cong môi, cướp hết ánh sáng của Tô Hi.

Hôm nay cũng được xem là một ngày Tô Hi dám mặc đồ lộ da thịt một chút, nhưng đứng bên cạnh Diệp Lạp Lạp ăn mặc như vậy, cô cũng bị lép vế vài phần: “Dũng cảm.

“Đây không phải cánh đồng, sao lại có con bò sữa to đùng xuất hiện ở đây nhỉ?”

Tô Hi vứt lại một câu rồi đi về phía thảm đỏ, miệng nhéch lên đầy ý cười, vẫy tay với các phóng viên ở xung quanh.

“Tô Hi, nhìn bên này, chị là người đẹp nhất, chúng em yêu chị.” Các fans ở bên ngoài gọi tên cô.

Lúc này, Diệp Lạp Lạp cố gắng đuổi theo cô, sau đó, đứng chắn máy ảnh trước mặt cô, cướp đi ống kính của cô.

Sau đó, Diệp Lạp Lạp cười mê người, cất tiếng nói cho mình Tô Hi nghe thấy: “Cô ghen tị thì cứ ghen tị đi! Ai mà chẳng biết cô là đồ ngực phẳng lì.”

“Tôi ngực phẳng đó, đâu giống cô, chỉnh đi chỉnh lại mấy chục lần rồi.” Tô Hi nhếch miệng cười, ngữ khí đầy khinh thường.

“Nhưng người ta lại thích nhìn người chỉnh qua như tôi đấy.” Danh tiếng của Diệp Lạp Lạp cũng kém hơn Tô Hi vài phần, nhưng cô lại được khá nhiều người biết đến, trên thảm đỏ cô ta đã tốn không ít công sức để trở nên nổi tiếng, nhưng thực tế các tác phẩm của cô ta lại rất ít.

Tô Hi định không đi cùng cô ta nữa, cô sải bước về phía trước, đi đến chỗ MC ở phía trên, nhận lấy bút, tạo dáng vài kiểu rồi ký tên mình, sau đó đi sang phía bên cạnh.

Ở đẳng sau, ánh mắt Diệp Lạp Lạp tràn đầy oán hận trừng lên nhìn cô, bởi vì những phóng viên nãy đã bỏ qua cô mà chụp theo bóng dáng của Tô Hi, khiến cô ta vô cùng ghen tị.

Tô Hi bước vào một dãy hành lang tối om, không biết nhân viên đi đâu hết rồi, cô hơi lạc đường. Cô ngẫu nhiên tìm một dãy hành lang để đi, trong lòng nghĩ mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, cô không tin mình sẽ bị lạc đường.

Diệp Lạp Lạp bước vào, nhìn thấy cô đi về phía hành lang đó cũng đi theo sau.

Nhìn thấy cô mặc một chiếc váy dài quét đất, trong mắt cô ta hiện lên một tia hung ác. Mà Diệp Hi ở bên cạnh cũng không giống như trợ lý của cô, thấy cô chỉ có một mình cô ta liền tiến lên phía trước, trực tiếp giẫm lên váy của Tô Hi. Tô Hi đang đi về phía trước, khi thấy chiếc váy bị túm lại, cả người cô bị kéo lại, cô quay đầu lại, nhìn thấy đôi giày cao gót của Diệp Lạp Lạp đang dẫm lên mép váy của cô.

“Cô…” Tô Hi còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng soạt một cái, váy của cô bị rách, còn cả người cô mắt thăng bằng ngã về phía trước.

“A…” Tô Hi nghẹn ngào chạy về phía trước hai bước, lúc này, trên hành lang cách đó 3 mét, có một bóng người đẹp trai mặc quần áo màu xanh lam sẫm bình tĩnh đi tới, một tay đút túi quần. Anh ta không ngờ rằng vừa đi tới hành lang liền có một người con gái mất kiểm soát lao tới.

Mặc dù trợ lý đi theo sau, theo bản năng anh ta đưa tay ra định làm gì đó, nhưng cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể giương mắt lên nhìn ông chủ của anh ta bị một người phụ nữ nhào vào lòng, sau đó cơ thể cao lớn của ông chủ loạng choạng lùi về phía sau.

Lúc anh ta phản ứng lại thì người đàn ông đã nằm ngửa người trên mặt đất, còn có một người phụ nữ hoang mang, bối ri nằm ở trong lòng anh ta.