Tống Quỳnh Dao Chi Phượng Loan

Chương 2: Trường Xuân cung



Dưỡng Tâm điện.

Trong phòng to như vậy một mảnh yên tĩnh, đèn đuốc tối thui, hoàng đế mặc một thân long bào ngồi đằng sau bàn, đầu cúi xuống, bóng tối làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, hơi thở cô đơn vờn quanh thân, làm cho người ta vừa nhìn trong lòng liền không tự chủ dâng lên một trận xót xa.

– Hoàng thượng. – Cao Vô Dong nhẹ nhàng đi đến, nhỏ giọng hỏi. – Hoà Loan công chúa xin cầu kiến.

Thân thể người trên hoàng toạ (ghế vua) nhẹ động, nâng lên gương mặt tuy rằng vẫn anh tuấn như trước, nhưng không thể che giấu đau thương nhàn nhạt giữa trán.

– Loan nhi đến? Cho nó vào đi.

– Dạ. – Cao Vô Dong khom người lui ra, chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nhỏ nhẹ từ xa đến gần, một bóng dáng bé bỏng xuất hiện tại trong điện.

Đôi mày thanh tú như liễu, mắt phượng sáng ngời, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, giữa mày một mảnh thanh lãnh lạnh lùng, đáy mắt hàm chứa một tia quan tâm lo lắng nhè nhẹ, giọng nói cực kỳ thanh thuý, tựa như nước suối trong vắt chảy trên núi, lành lạnh sạch sẽ. Động tác cúi chào hành lễ tao nhã mà hào phóng:

– Phượng Loan tham kiến hoàng a mã.

– Đứng lên đi, không cần đa lễ. – Hoàng đế mỉm cười, gặp được nữ nhi sủng ái làm tâm tình đang hậm hực của hắn cũng tốt lên một ít. – Sao con lại tới đây?

– Hoàng a mã. – Phượng Loan đứng dậy đi đến bên người hoàng đế, đôi tay trắng nõn như tuyết mềm nhẹ ấn xoa huyệt thái dương cho hoàng đế. – Người mệt mỏi.

Hoàng đế nao nao, nhưng sau một lát chậm rãi nhắm hai mắt lại, khoé môi hiện lên nụ cười khổ như có như không.

– Trẫm thật hơi mệt chút đâu… – Hắn đã sớm cảm thấy mệt mỏi… Thiên hạ, hậu cung, nữ nhân, còn có thê tử hắn vừa mới mất đi…

Hắn có thể đau lòng, có thể khổ sở, lại không thể trầm luân trong đó… Bởi vì hắn là hoàng đế, người của hắn, tâm của hắn đều thuộc về giang sơn Đại Thanh, thuộc về thiên hạ của Ái Tân Giác La, lại không thể thuộc về một nữ nhân. Cho nên hắn phụ lòng nữ tử hắn thích, không cho nàng duy nhất được , chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh nàng như hoa, dần dần héo rũ điêu linh trong thâm cung âm lãnh yên lặng này… Mà hắn, trừ bỏ một cái danh phận, trừ bỏ che chở nhiều một chút cho nữ nhi cùng gia tộc của nàng, cái gì cũng không làm được.

Hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng là hắn không thể nói, không thể biểu hiện ra ngoài… Bởi vì hắn là hoàng đế a, gánh vác gánh nặng thương sinh thiên hạ, làm sao có thể mệt đâu? Làm sao có thể mệt đâu?

– Hoàng a mã.

Giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt đánh gãy suy nghĩ của hoàng đế, bởi vì Phượng Loan đứng ở sau người, cho nên hoàng đế có thể ngửi đến một mùi hương thơm ngát lành lạnh nhàn nhạt vờn quanh tại bên người, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, tiếng nói sạch sẽ độc hữu của Phượng Loan luôn làm trong lòng người ta trong sáng một mảnh. – Cả đời này của hoàng ngạch nương, yêu nhất chính là người.

Nhưng là chung quy trẫm vẫn phụ bạc nàng.

Trẫm không có cách nào cho nàng thứ nàng muốn nhất.

– Hoàng a mã, đối với hoàng ngạch nương mà nói, người là quan trọng nhất.

Trẫm biết, cho nên trẫm thật sự quá đáng đúng hay không?

Trẫm cái gì cũng biết hết, nhưng là trẫm chỉ có thể giả vờ như không biết.

– Cho nên, nếu người bởi vì quá thương tâm khổ sở mà không chú ý đến thân thể của chính mình, hoàng ngạch nương sẽ rất đau lòng.

– Loan nhi? – hoàng đế kinh ngạc ngẩn đầu.

Phượng Loan tiếp tục nói:

– Bởi vì người là hoàng a mã của Phượng Loan, cho nên Phượng Loan thật lo lắng; hoàng a mã là người quan trọng nhất trong lòng hoàng ngạch nương, thứ mà hoàng ngạch nương muốn nhìn đến nhất là hoàng a mã phải sống thật tốt. – Người chết đã mất, người còn sống phải hảo hảo còn sống, tính luôn phần của người đã mất, sống được vui vẻ sung sướng, an khang hạnh phúc, như vậy, người đã mất ở dưới cửu tuyền mới được sáng mắt.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, sau một lúc mới bỗng nhiên bật cười:

– Loan nhi, con vẫn là cái dạng này… Lúc dỗ hoàng a mã vui vẻ cũng không chịu cười một cái.

– Phượng Loan không phải đang dỗ hoàng a mã. – Phượng Loan hơi nhíu mày. – Phượng Loan nói là thật.

Hoàng đế lại ngẩn người một lúc, tiện đà bật cười.

Trên đời này, cũng chỉ có một Phượng Loan, sẽ ở lúc nói chính mình đang nói thật lòng mà không phải dỗ người vui vẻ còn hợp tình hợp lý như thế đi.

Phượng Loan cũng không phải hồn nhiên đơn thuần, nàng cũng biết cái gì gọi là âm mưu tính kế, cái gì gọi là ngươi lừa ta gạt, nhưng nàng có một tấm lòng son rõ ràng thông thấu, biểu hiện thích cùng chán ghét rõ ràng như thế, sẽ không phí tâm đi dấu diếm. Tuy rằng tính tình có chút nhạt nhẽo, nhưng cũng không phải lạnh lùng vô tình, mặc kệ ngươi là cái thân phận địa vị gì, chỉ cần ngươi thật tình đối với ta, ta liền tốt với ngươi. chẳng sợ ngươi làm chuyện sai lầm, chỉ cần ngươi đối tốt với ta, ta liền sẽ không buông tay ngươi. Có lẽ đối với người xa lạ mà nói, tính tình như vậy quả thật có chút lãnh khốc, bởi vì nàng không quan tâm cái gì chính tà thị phi, nàng chỉ biết lấy hành động của mình, trả lại tấm lòng người. Đối với bọn người từ nhỏ sinh hoạt tại hoàng gia vắng lặng vô tình như họ mà nói, người như vậy, cũng là trân bảo đáng giá bọn họ quý trọng. Cho nên, dù ngay từ đầu hắn xuất phát từ mục đích mới có thể sủng ái nữ nhi này, nhưng hiện tại, chẳng sợ không có cái tiên đoán kia, hắn cũng là thật tâm sủng ái Phượng Loan.

Xem hoàng đế rốt cục cũng nở nụ cười, Phượng Loan xoay người đi tới cửa, giọng nói thanh lãnh phân phó nói:

– Cao Vô Dong, phân phó Ngự Thiện phòng làm vài món ăn sáng nhẹ, hoàng a mã đói bụng.

Hoàng đế nghẹn họng:

– Loan nhi, trẫm không đói bụng.

Phượng Loan nâng lên một đôi mắt phượng giống hoàng đế lại có vẽ thanh lãnh thấu triệt nhìn thẳng ông, nhìn đến hoàng đế chột dạ dời tầm mắt mới thản nhiên nói:

– Hoàng a mã, người đã rất lâu chưa ăn cơm.

– Trẫm chỉ là lúc ăn cơm trưa không có khẩu vị mà thôi… – Hoàng đế nhẹ giọng phản bác nói, trong lòng nghĩ không phải việc này hắn đã phân phó không cho Loan nhi biết sao? Đến cùng là tên nào không muốn sống dám truyền ra ngoài còn làm Loan nhi biết.

– Nhân là thiết cơm là cương (cũng giống như cây không thể thiếu nước), không ăn đối với cơ thể không tốt. – Giọng nói Phượng Loan thật bình tĩnh, hoàng đế nghe cảm thấy chột dạ.

– Trẫm đã biết, lần sau sẽ không… – Hắn cũng đã mấy chục tuổi thế nhưng bị nữ nhi mới mấy tuổi dạy dỗ… Rất mất mặt.

– Cao Vô Dong, nhanh chút đi.

– Dạ, công chúa điện hạ. – Cao Vô Dong rõ ràng lưu loát nhận mệnh xoay người, cúi đầu che lại nụ cười nơi khoé môi.

Quả nhiên vẫn là công chúa điện hạ lợi hại nhất, mỗi lần hoàng đế gặp phải công chúa cũng đều phải chịu thua!

Phải phân phó đám người Ngự Thiện phòng động tác nhanh hơn một chút mới được, hoàng thượng bị đói bụng quá thì thật không tốt…

Trường Xuân cung.

Trường Xuân cung ung dung đẹp đẽ quý giá ngày xưa, bởi vì mất đi chủ nhân của nó, hiện tại mặc dù vẫn mang theo vẻ xa hoa như trước, nhưng lại thêm vài phần thê lương tịch liêu.

Phía trên linh đường, một thiếu nữ mặc đồ trắng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy bi thương, nước mắt trong suốt đảo quanh nhưng vẫn cố nén không rơi, môi anh đào bị cắn ra một đạo vết máu, rõ ràng không có khóc lớn thành tiếng, lại làm cho người ta cảm nhận được phần bi ai không thể nói kia của nàng, đúng là Cố Luân Hoà Kính công chúa đã hoà thân Mông Cổ, nghe được tin dữ của Hiếu Hiền hoàng hậu mới vội vàng gấp gáp trở về.

Người quỳ bên cạnh nàng, là hoàng ngũ tử Vĩnh Kỳ được Hiếu Hiền hoàng hậu nuôi dưỡng bên người khi còn sống. Bởi vì liên tiếp mất đi hai đứa con trai, Hiếu Hiền hoàng hậu đối với đứa con nuôi được nuôi dưỡng tại bên người này xem như con ruột, có thể nói là đem tất cả tình thương của mẹ đều trút xuống trên người hắn, cho nên, lúc Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời này đây, sự bi thương của hắn cũng không thiếu so với Hoà Kính công chúa.

Các a ca cách cách và đám phi tần còn lại cũng đều quỳ xuống, trên mặt ít nhiều cũng mang theo vẻ đau thương, nếu không thì cũng là vẻ mặt nặng nề, về phần có mấy phần thật lòng mấy phần giả dối thì không biết được rồi.

– Hoàng thượng giá lâm…

– Hoà Loan công chúa giá lâm…

Giọng tuyên báo đánh gãy không khí yên lặng trong linh đường.

Nghe nói Hoà Loan công chúa là đi cùng hoàng thượng, không ít người ánh mắt đều chợt loé, ngàn vạn suy nghĩ rất nhanh liền lắng đọng xuống, chỉ còn lại một mảnh bi thương không biết thật giả.

Hoàng đế vẫm một thân long bào màu vàng như trước chậm rãi đi đến, thấy bài vị trên linh đường, trong mắt xẹt qua một tia đau thương, đi vài bước tới trước mặt Hoà Kính, đỡ nàng lên:

– Hoà Kính, đứng lên đi, Vĩnh Kỳ, con cũng không cần quỳ, lúc còn sống Hiếu Hiền thương yêu các con nhất, nếu là nhìn thấy các con khổ sở như vậy, cũng sẽ không được vui vẻ.

Hốc mắt Hoà Kính nháy mắt liền đỏ lên:

– Hoàng a mã…

Trong mắt Vĩnh Kỳ cũng có nước mắt trong suốt đảo quanh:

– Hoàng a mã…

– Hoà Kính tỷ tỷ, ngũ ca. – Phượng Loan sau khi đã lạy Hiếu Hiền hoàng hậu liền đứng bên cạnh hai người. – Nếu là hoàng ngạch nương dưới suối vàng có linh thiêng, nhất định cũng hi vọng hai người có thể sống tốt, mới không uổng phí tấm lòng từ mẫu của hoàng ngạch nương.

– Phượng Loan… – Hoà Kính nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thân thể bé bỏng của Phượng Loan. – Muội nói đúng… Tỷ sẽ sống tốt… Ngũ đệ sẽ sống tốt… Chúng ta đều sẽ sống tốt… Như vậy, hoàng ngạch nương mới có thể vui vẻ…

Vĩnh Kỳ xoa xoa nước mắt, cố gắng giơ lên khoé môi. – Vĩnh Kỳ sẽ bảo vệ Hoà Kính tỷ tỷ, sẽ hiếu thảo với hoàng a mã, như vậy hoàng ngạch nương mới có thể vui vẻ..

Hoàng đế nhẹ giọng thở dài, vỗ vỗ bả vai Phượng Loan. – Loan nhi, Hoà Kính cùng Vĩnh Kỳ liền giao cho con.

– Dạ, hoàng a mã. – Phượng Loan gật đầu.

Tuy rằng vẫn bi thương khó nén như trước, nhưng mà, có thân nhân yên lặng quan tâm, bi thống trong lòng trong lúc vô tình đã ít đi rất nhiều. chẳng sợ người quan trọng đã không còn tại bên người, chúng ta cũng không cần phải bi thương, không cần phải khổ sở, tin tưởng người mất đi sẽ vĩnh viễn yên lặng bảo vệ chúng ta, xem chúng ta được đến hạnh phúc, bọn họ ở dưới cửu tuyền, cũng có thể mỉm cười nhắm mắt.

– Hoàng hậu nương nương a ~~~

Một tiếng kêu khóc thê lương đánh gãy yên tĩnh khó có được, hoàng đế không vui nhíu mày, đến cùng là người phương nào dám ở trên linh đường của Hiếu Hiền lớn tiếng ồn ào.

Vừa quay đầu, đã thấy một nữ tử mặc cung trang nhạt màu khóc hô bổ nhào vào linh tiền của hoàng hậu, dáng người tinh tế mảnh mai phảng phất như cành liễu, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy nước mắt, đôi mắt ngập nước như phủ thêm làn sương trong suốt mênh mông, biểu cảm cực kỳ bi thương, một thân y phục nhạt màu càng làm nữ tử tăng thêm vài phần chọc người thương tiếc, phong thái điềm đạm đáng yêu động lòng người. Không phải nữ tử tuyệt sắc khuynh thành cỡ nào, nhưng bởi vì lúc này khóc nỉ non lại mang thêm một phần xinh đẹp lê hoa mang vũ (mưa rơi trên cành hoa lê, thật ra câu chính là “hoa lê đẫm mưa” nhưng Tuyết thấy nó sao sao ý, nên đành để như vầy).

Thấy rõ ràng bộ dạng của nàng, Hoà Kính hơi sửng sốt.

– Kia không phải là… Ngụy quý nhân sao ?

– Ngụy quý nhân?

– Là nô tì rửa chân của hoàng ngạch nương trước kia. – Trong mắt Vĩnh Kỳ xẹt qua một tia động dung. – Không nghĩ tới nàng lại trung tâm như thế đối với hoàng ngạch nương.

Thiệt tình?

Hoàng đế giơ lên khoé môi, một đôi mắt xếch cười như không cười.

Hắn nhưng là nhớ được, nữ nhân kia là hoàng hậu vì muốn giữ lại sủng ái mà đưa tới, tuy rằng bộ dạng không tính là xinh đẹp cỡ nào, nhưng là thắng ở khí chất tướng mạo đều là loại hình hắn thích, lại giỏi về quan sát sắc mặt, nói chuyện làm việc đều rất có tâm kế, cũng coi như được hắn sủng ái.

Bất quá… nữ nhân kia cũng không phải loại người có tính tình tình nguyện bình thản, cho dù có giả vờ ôn nhu vô hại như thế nào, nhưng trong mắt xẹt qua dã tâm cũng không thể giấu diếm được ánh mắt hắn, cho nên hắn cũng chỉ xem là một con sủng vật lúc rãnh rỗi làm thú vui chơi đùa thôi, xem xuất thân bao y nô tài của nàng, cho cái thân phận quý nhân cũng đã coi như là ban ân… Bất quá xem bộ dạng này, có vẻ nữ nhân này cảm thấy thân phận quý nhân quá thấp? Thế nhưng ở linh đường của hoàng hậu diễn ra trò như vậy? Kia nếu hắn không làm gì, chẳng phải đáng tiếc một phen tâm cơ của nữ nhân này sao?

Trong mắt hoàng đế xẹt qua một tia lạnh lùng.

Hắn không quan tâm nữ nhân đùa giỡn tâm cơ, cũng không quan tâm các nàng đấu đá lẫn nhau, nhưng là Nguỵ thị không nên sau khi lợi dụng hoàng hậu trèo lên long sàn (giường vua) thành quý nhân còn không chịu hết hi vọng, ngay cả chủ tử đã qua đời cũng không để ý, còn muốn lợi dụng nàng tiếp tục đi lên trên!

Nô tài bán chủ, là không có kết quả tốt!

Vốn Hoà Kính đang có chút cảm động, không nghĩ tới nô tì rửa chân của hoàng ngạch nương khi xưa trung tâm như thế, chờ nhìn đến ánh mắt hoàng đế như chớp như không nhìn chằm chằm Nguỵ quý nhân, lại nhìn Nguỵ quý nhân bất luận là tướng mạo hay khí chất đều là loại hình hoàng đế thích, nhất thời nổi giận, ngươi nha mặc thành như vậy còn cố ý ở trước linh đường của hoàng ngạch nương làm trò như thế, đến cùng là thật lòng khổ sở vì hoàng ngạch nương ta hay là mượn cớ làm náo động trước mặt hoàng a mã đâu!

– Ta không thích nàng. – Giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai bọn họ.

– Phượng Loan? – Hoà Kính có chút không phản ứng kịp.

– Nàng khóc thật giả tạo. – Phượng Loan mím môi, tiếp tục nói.

– Giả tạo? – Vĩnh Kỳ không hiểu nói. – Làm sao có thể giả tạo đâu? Rõ ràng là Nguỵ quý nhân khóc thật thương tâm a.

– Nhưng là trang điểm trên mặt nàng rất tinh tế, hơn nữa khóc lâu như vậy một chút cũng không nhoà. – Phượng Loan thản nhiên nói. – Hoà Kính tỷ tỷ vì hoàng ngạch nương, căn bản ngay cả cẩn thận trang điểm cũng không có.

Tầm mắt Hoà Kính cùng Vĩnh Kỳ đều dừng trên người Nguỵ quý nhân đang khóc lê hoa mang vũ , quả nhiên thấy nàng khóc điềm đạm đáng yêu, ánh mắt sưng đỏ, nhưng là trang điểm trên mặt đúng là một chút cũng không có biến hoá, nhất thời sắc mặt lạnh lùng, rất là không vui.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết Nguỵ thị làm như vậy là vì cái gì.

Uổng phí vừa rồi bọn họ còn thấy cảm động, thì ra là giả?

Cư nhiên dám diễn trò trước linh đường của hoàng ngạch nương, mượn cơ hội muốn thông đồng hoàng a mã, hơi quá đáng!

Khoé môi hoàng đế hơi giơ lên, quả nhiên Loan nhi của hắn rất sâu sắt, tuy rằng không biết đức hạnh của Nguỵ thị, nhưng lại cảm giác được sao?

– Loan nhi đừng có nói vậy, Nguỵ thị là người cũ bên cạnh hoàng hậu, luôn luôn trung thành tận tâm đối với nàng, ở trước mặt trẫm cũng luôn nhắc tới hoàng hậu hiền lương thục đức, đối với nàng cảm kích không thôi đâu. – Nàng đương nhiên là phải cảm kích, nếu không phải nhờ hoàng hậu, nàng chỉ là một nô tì rửa chân xuất chân bao y, có cái tư cách gì mà được hoàng đế ân sủng?

– Hoàng a mã? – Hoà Kính cùng Vĩnh Kỳ trợn tròn mắt.

Bọn họ đều đã nhìn ra, chẳng lẽ hoàng a mã anh minh thần võ như vậy lại bị lừa.

Bên kia, thân thể Nguỵ thị bỗng nhiên lay động một trận, ngay sau đó, thân hình mềm nhũn, thế nhưng hôn mê ngã xuống đất.

– Các con xem, Nguỵ thị đều đã ngất xỉu rồi, làm sao có thể là giả đâu?

Vừa nói xong, hoàng đế liền đi qua.

Hoà Kính xem hoàng đế phân phó cung nữ đỡ Nguỵ thị đi xuống nghỉ ngơi tìm thái y, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Nguỵ thị đang trong hôn mê kia, trong lòng cũng đã bắt đầu ghi hận nàng.

Vĩnh Kỳ nhíu mày:

– Hoàng a mã làm sao có thể quan tâm cái nữ nhân kia? – Rõ ràng nữ nhân kia là không có ý tốt!

Hoàng a mã?

Phượng Loan hơi nhíu mày, luôn cảm thấy, dường như hành động của hoàng đế, sẽ không đơn giản như vậy?

Đám phi tần trong linh đường xem bộ dạng hoàng đế quan tâm Nguỵ thị, cảm động nàng trung tâm, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, Nguỵ thị đáng chết! Thế nhưng ở trên linh đường liền dám thông đồng hoàng thượng!