Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 46: Bồng lai đại chiến nga mi



Bi-Back Mountain và Brokeback Mountain, những cách lý giải mới.

~.~

Cả hai đội sau khi hoạt náo xong, bầu không khí rõ ràng đã không còn giống như ban đầu nữa.

Khi tham gia chương trình này, nếu cùng một đám người chẳng thân thuộc chi lắm đấu đá tranh giành ngươi sống ta chết, vậy thì đúng là đồ đầu heo. Nhưng nếu đối thủ là bạn bè thân thiết lâu năm thì hoàn toàn khác hẳn, một loại ý thức cạnh tranh mạnh mẽ từ trong lồng ngực từ từ trỗi dậy, trỗi dậy.

Tình trạng của Liên Giác Tu và Nhan Túc Ngang cũng thế, đang ở trạng thái bạn thân ngay lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Biên đạo vô cùng vui mừng trước sự thay đổi này.

Tiểu Bạch trước tiên đứng giữa hai đội, nghiêm túc làm một bài giới thiệu các đội chơi, sau đó nhìn thủ lĩnh của hai đội hỏi: "Các anh có muốn nghe tiếng nói của đối thủ không?"

Liên Giác Tu nhìn Nhan Túc Ngang cười cười.

Nhan Túc Ngang ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Qua một tháng nữa sẽ là sinh nhật ba mươi hai tuổi của anh..."

Liên Giác Tu hỏi: "Cậu hiện tại cũng đã chịu nhận tôi là anh trai rồi hả?" Sau lưng hắn, các thành viên trong đội ngay lập tức nhao nhao bàn tán, làm cho hắn đột nhiên suy nghĩ, tuy rằng bọn họ khi ở bên phe địch lúc nào cũng ồn ào lộn xộn, nhưng sau khi đứng về phe ta thì, âm thanh ngay lập tức trở nên êm tai vô cùng.

Nhan Túc Ngang nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, ngày anh được lãnh lương hưu càng ngày càng gần."

Ngay lập tức, đồng đội phía sau hắn nhốn nháo như ong vỡ tổ.

"Đại Thần Đại Thần, đúng là cao nhân. Bạn có đại đạo, tôi có Đại Thần. Oh yeah!"

Tiểu Bạch chờ cho tiếng reo hò hoan hô của bọn họ lắng xuống bớt, rồi mới nghiêm nghị cảnh cáo nói: "Chỗ này không thể tùy tiện chen quảng cáo vào được."

...

Không khí đang phừng phừng lửa nóng, trong nháy mắt liền hạ nhiệt độ.

Tiểu Bạch thế nhưng vẫn không nhận ra, tiếp tục nói: "Chúng ta tiếp sau đây, sẽ bắt đầu trò chơi đầu tiên. Nhảy cao."

Biên đạo mí mắt cũng nhảy một cái.

"Có điều trước khi bắt đầu, có thể cho các vị đại gia thời gian ba phút để quảng cáo." Tiểu Bạch thong thả nói: "Lần này hoàn toàn không phải quảng cáo chen ngang nữa, mà là được phép quảng cáo danh chính ngôn thuận."

Nhan Túc Ngang vào Liên Giác Tu liếc mắt nhìn nhau.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi bất chợt biến mất không còn sót lại chút gì, hai người khiêm tốn nhường nhịn mời đối phương quảng cáo trước.

Cuối cùng chính là Trần Đức Chương và Đàm Phi hai người vì nhìn thấy bọn họ cứ khiêm tốn mà đùn đẩy cho nhau chán quá chịu hết nổi, mới nhảy ra la lớn: "Nam nhi thà đổ máu không đổ lệ, là bởi vì chưa đủ độ thương tâm mà thôi. Hoan nghênh các vị đại gia tháng mười năm nay đến rạp chiếu phim, thưởng thức một tác phẩm mới dưới sự hợp tác của đại đạo diễn Liên Giác Tu và ảnh đế Nhan Túc Ngang – "Nam Nhân Lệ"!"

Nhan Túc Ngang hướng tới Liên Giác Tu nói: "Bọn họ như vầy là đang âm mưu giành hết sự chú ý rồi."

Liên Giác Tu nhìn về phía hai người nói: "Bọn họ mà giành hết sự chú ý ở đây, thì tôi trong phim sẽ đoạt lại."

Nhan Túc Ngang nói: "Qua chuyện này chúng ta có thể thấy..."

Ai đó nịnh bợ ton hót: "Không thể tùy tiện giành giật ống kính với Đại Thần và Liên đạo được."

Nhan Túc Ngang lắc lắc ngón tay nói: "Chúng ta có thể thấy, Liên Giác Tu lòng dạ quá là hẹp hòi. Còn tôi thì không quan tâm... lòng tôi rộng rãi bao la lắm.

"Hết giờ." Tiểu Bạch nhìn đồng hồ nói.

Lúc bấy giờ cả hai đội mới lập tức ma kêu quỷ rống hét lên, thành viên hai đội đều tự động hướng về máy quay, trước ống kính thao thao bất tuyệt mà tuyên truyền.

Tiểu Bạch quay sang Nhan Túc Ngang và Liên Giác Tu nói: "Đi thôi."

Liên Giác Tu mừng rỡ: "Quay xong rồi?" Lẽ nào chương trình này thực sự chỉ để tuyên truyền cho bộ phim?

"Không phải, đi thay trang phục."

"Thay trang phục?" Liên Giác Tu nhướn mày.

Nhan Túc Ngang hỏi: "Anh không đọc trình tự của chương trình sao?"

Liên Giác Tu nói: "Tôi là ai chứ? Là Liên Giác Tu đó nha, một phút đồng hồ giá một trăm đô la Mỹ cứ tính đi. Cậu nghĩ tôi có thời gian như nước Mỹ sao?"

Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Anh xem trình tự của chương trình mất một phút hả?"

"..." Liên Giác Tu nói: "Tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà."

Tiểu Bạch quay đầu nói với Nhan Túc Ngang: "Tôi xem chỉ mất bốn mươi giây thôi."

Nhan Túc Ngang lập tức âu yếm xoa xoa đầu cậu: "Chỉ số thông minh của Tiểu Bạch nhà chúng ta so với bọn đầu nhồi đô la Mỹ còn cao hơn nhiều."

Liên Giác Tu quay đầu đi mất.

Tiểu Bạch gọi với theo sau lưng hỏi: "Anh đi đâu vậy? Phòng thay đồ ở bên này."

Liên Giác Tu dừng buớc, trả lời: "Tôi muốn đi toa lét."

"Toa lét kế phòng thay đồ, cũng ở bên này."

Liên Giác Tu tức tối tăng tốc: "Tôi muốn tìm thùng rác trước, rồi mới đi toa lét."

"Nhưng mà thùng rác nằm trong toa lét... cũng ở bên này."

"..." Liên Giác Tu không còn nhịn được nữa, xoay người giận dữ nói: "Vậy chứ bên kia cuối cùng có cái gì?"

Tiểu Bạch đáp: "Toa lét nữ."

Liên Giác Tu trong nháy mắt đứng hình.

Nhan Túc Ngang quay qua Tiểu Bạch thở dài ngưỡng mộ nói: "Liên đại đạo diễn ngay cả chuyện này cũng thật đặc biệt."

Thay đổi trang phục xong xuôi, mọi người lại lục tục kéo ra sân khấu.

Trường quay lúc này đã thay hình đổi dạng, xếp đặt các đạo cụ sẵn sàng cho trò chơi.

Đàm Phi kinh ngạc nhìn từng khối từng khối nhỏ trên sàn, nói: "Tôi nhớ trước đây "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" đạo cụ rất cầu kỳ mà, bây giờ sao lại đơn giản như thế?"

Thực sự giống như sân học thể dục của học sinh tiểu học, lại còn là loại cơ bản nhất.

Biên đạo đi tới, khóc lóc nói: "Bởi vì kinh phí bị cắt giảm, rất nhiều đạo cụ bị chuyển sang các trường quay khác. Ngay cả người của tổ đạo cụ cũng phải chia ra cho nhiều nhóm, nếu không phải vừa rồi dàn đèn bị ngã cũng sẽ không..." Biên đạo càng nói càng đau lòng.

Tiểu Bạch đột nhiên nói: "A."

Biên đạo tim đập thình thịch co rúm người lại, run rẩy nói: "Ngày hôm nay nói gì cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng có "A" nữa."

Tiểu Bạch nói: "Tôi vừa rồi quên để cho hai đội đặt tên rồi."

Biên đạo trút được gánh nặng trong lòng: "Không sao đâu, chút nữa bổ sung thêm cũng được."

Tiểu Bạch lẩm bẩm: "Tên gì thì độc đáo đây?"

Đàm Phi nói: "Nếu là "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn", vậy thì đặt tên một ngọn núi nổi tiếng là được rồi."

Liên Giác Tu cười nói: "Các người cứ gọi luôn là Đoạn Bối Sơn đi." (Đoạn Bối Sơn ~ núi lưng gãy ~ Brokeback Mountain: phim về gay nổi tiếng đoạt Oscar của đạo diễn  Trung Quốc  Lý An. Nếu một người nói rằng "Tôi đến từ Đoạn Bối Sơn" có nghĩa là "Tôi là gay")

Nhan Túc Ngang ngay lập tức phản công: "Vậy đội các người gọi là Bối Bối Sơn." (Bối Bối Sơn ~ núi lưng tựa lưng ~ Bi-Back Mountain, là một bộ phim về gay nhại theo phim Brokeback Mountain)

Trần Đức Chương cười lớn nói: "Các anh không phải định kết hôn với nhau chứ?"

Nhan Túc Ngang và Liên Giác Tu tức tốc tránh xa nhau né sang hai bên.

Tiểu Bạch tò mò hỏi Nhan Túc Ngang: "Bối Bối Sơn là núi nào vậy?"

"Bối Bối Sơn?" Nhan Túc Ngang thấy ánh mắt hả hê khoái chí nhìn người khác gặp họa của Liên Giác Tu: "Bối Bối Sơn hả, Bối Bối Sơn chính là... là một ngọn núi, chỉ có hai người cùng nhau mới có thể leo lên, hơn nữa một người phải cõng người kia trên lưng."

"Vậy còn Đoạn Bối Sơn là núi gì?"

"Đoạn Bối Sơn? Đoạn Bối Sơn chính là... à, là Bối Bối Sơn sau này bị người ta oán giận, bởi vì cõng trên lưng rồi lại cõng trên lưng thì quá mức gãy lưng, cho nên, sau khi lên tới đỉnh núi xong, hai người dừng lại một chút, ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó làm chuyện linh tinh gì đó, rồi lại cõng nhau trên lưng mà xuống núi."

Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không gật đầu: "Ngọn núi này quả thật kỳ quái, núi đó ở đâu thế?"

"Ở Mỹ." Nhan Túc Ngang cấp tốc trả lời: "Nhà của Liên Giác Tu chính là ở ngay sau núi."

Liên Giác Tu nhìn Nhan Túc Ngang cười gian ác nói: "Lần sau mời qua nhà tôi leo Bối Bối Sơn nha."

"Biến đi."

Chương trình lại bắt đầu ghi hình.

Tiểu Bạch nói: "Hai đội các bạn hãy nghĩ ra một cái tên."

Liên Giác Tu nhún vai nói: "Cũng không quan trọng, Thái Sơn Hằng Sơn Hoa Sơn Hành Sơn Tung Sơn, tùy cậu chọn tên nào cũng được."

Tiểu Bạch bị hắn "sơn" đến choáng váng mặt mày: "Không thể không có sơn (núi) được hả?"

Liên Giác Tu ngạc nhiên hỏi: "Là thế nào?"

Tiểu Bạch vắt óc suy nghĩ rồi nói: "Gọi Nga Mi đi."

"... Nga Mi không phải núi sao?"

"Ít ra cũng không có sơn tới sơn lui, cuối cùng cũng chẳng biết sơn cái gì nữa."

Liên Giác Tu nhún vai nói: "Sao cũng được."

Nhan Túc Ngang hỏi: "Đội chúng tôi gọi là gì?"

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, nói: "Gọi là Bồng Lai đi."

Nhan Túc Ngang lập tức tán thưởng: "Bồng Lai hay lắm, núi tiên đó nha."

Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Như vậy, chính là Nga Mi lão tổ đại chiến với Bồng Lai đại tiên."

...

"Nga Mi lão tổ" hóa thạch.

"Bồng Lai đại tiên" hóa thạch.

Tất cả những người cổ vũ có mặt tại trường quay cũng đồng thời hóa thạch.

May thay, Tiểu Bạch không bị ảnh hưởng, cho nên tiết mục vẫn còn có thể tiếp tục.

"Hạng mục tỉ thí đầu tiên của chúng ta ngày hôm nay chính là nhảy cao." Tiểu Bạch giải thích rành rọt quy tắc thi đấu: "Nhảy xong vẫn có thể tiếp tục nhảy, có điều tư thế nhất định phải khác với lần trước. Ví dụ như lần đầu tiên các bạn sử dụng kiểu nhảy bước qua, lần sau sẽ không được dùng lại, chỉ có thể dùng kiểu nhảy nằm nghiêng, hoặc kiểu lưng qua xà. Mỗi đội hãy tuyển ra ba người cùng tham gia thi tài ngay bây giờ."

Source: internet

(Các kiểu nhảy cao từ trên xuống: nhảy bước qua, nhảy nằm nghiêng, nhảy úp bụng, nhảy lưng qua xà)

Đội Bồng Lai chọn lựa chính là – Nhan Túc Ngang, Tiểu K nhóm "Hula Hoop" cùng với Tiểu Thiên nhóm "Tứ Quý Thiếu Niên".

Đội Nga Mi tuyển chọn chính là – Liên Giác Tu, Đông Hoan nhóm "Hula Hoop" cùng với Tiểu Huân nhóm "Tứ Quý Thiếu Niên".

Như vậy, cả hai đội đều có người của đoàn làm phim "Nam Nhân Lệ" tham gia tỉ thí, không ai bị bỏ sót, tất cả mọi người đều hài lòng vui vẻ.

Biên đạo giơ tấm bảng ngầm nhắc nhở Tiểu Bạch nói thêm vài câu, khích lệ sĩ khí.

Tiểu Bạch hỏi Liên Giác Tu: "Anh nghĩ anh có thể nhảy qua không?"

"Có thể."

"Vì sao?"

Liên Giác Tu nghĩ cậu đang thiên vị phe Nhan Túc Ngang, lập tức hỏi ngược lại: "Cậu vì sao lại nghĩ tôi không thể?"

Tiểu Bạch nói: "Bởi vì nhìn không giống lắm."

...

Nhan Túc Ngang đi tiên phong la ó hò hét, giúp Tiểu Bạch làm nóng sân khấu.

Liên Giác Tu nổi giận bù lu bù loa: "Người dẫn chương trình sao lại bất công như thế?"

Tiểu Bạch buồn phiền nói: "Tôi không có bất công mà."

Liên Giác Tu chỉ vào mũi Nhan Túc Ngang nói: "Vậy cậu nghĩ cậu ta có thể nhảy qua không?"

Tiểu Bạch không chút do dự trả lời: "Có thể."

"Vì sao?"

"Bởi vì chân anh ấy dài hơn chân anh."

Liên Giác Tu không phục bắt Nhan Túc Ngang đứng cùng một chỗ đo chân, kết quả cuối cùng là –

"Chỉ có vài mi-li-mét mà cậu cũng nhìn ra được hả?" Liên Giác Tu đi tới vị trí lấy đà, xắn quần lên: "Hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mắt biết được thế nào là sự lợi hại của tôi."

Ngoại trừ đoàn làm phim "Nam Nhân Lệ" không nói, đại đa số mọi người ở đây chưa bao giờ thấy qua Liên Giác Tu như vậy, thậm chí cảm thấy vượt quá xa óc tưởng tượng.

Liên Giác Tu chạy lấy đà, tung người nhảy lên, sau đó vượt qua một cách điệu nghệ.

Cả trường quay tiếng vỗ tay vang dội ầm ĩ.

Liên Giác Tu đắc ý ngất trời quay trở lại: "Thế nào?"

Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Tôi đã bảo mà, mức sào để như vậy là quá thấp."

"..."

Bởi vì chiều cao chỉ có một mét, cho nên tất cả mọi người đều nhảy qua rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng đến lượt thứ hai, nhân viên trường quay nhanh chóng nâng độ cao lên một mét ruỡi.

Tiểu Bạch đi tới ướm thử chiều cao một mét rưỡi với chiều cao của mình, sau đó hài lòng gật đầu nói: "Tốt."

Liên Giác Tu đối với sự coi thường của cậu vẫn canh cánh bên lòng, khiêu khích hỏi: "Cậu có thể nhảy qua không?"

"Không thể." Tiểu Bạch thành thật lắc đầu đáp: "Bởi vì tôi là người dẫn chương trình."

Liên Giác Tu nhướn mày nói: "Tôi với Nhan Túc Ngang coi như là thủ lĩnh của hai đội, chúng tôi cũng được coi là người dẫn chương trình chứ?"

Tiểu Bạch lại lắc đầu: "Không tính."

Liên Giác Tu hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì đài truyền hình sẽ không trả tiền dẫn chương trình cho anh đâu."

"..."