Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 45: Đại sứ thương hiệu tốt nhất cho bệnh viện



Bát Quái Tiểu Tử: ~~o(>_<)o ~~ Tại sao chúng tôi không thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã này?

~.~

"Bẹp Bẹp" Uông Quang Kỳ là thủ lĩnh của đội phim "Nam Nhân Lệ".

"Bốp Bốp" Tiền Vĩnh Kính dẫn dắt hai ca sĩ khác hợp thành một đội.

Ngay từ lúc bắt đầu lãnh đạo của hai đội đã không ngớt móc mỏ lẫn nhau.

Uông Quang Kỳ vô cùng khinh thường nhìn đội của đối phương nói: "Chúng tôi bên này sáng chói lóa cả mắt, có đạo diễn lừng danh thế giới, siêu sao nổi tiếng thế giới, các người làm gì có chứ."

Đội phim "Nam Nhân Lệ" cười cười đầy ẩn ý.

Tiền Vĩnh Kính không phục nói: "Chúng tôi bên này là đoàn quân tràn đầy nhiệt huyết! Có tương lai, có tuổi trẻ, có siêu sao sắp sửa nổi tiếng thế giới!"

"Đúng thế!" Đồng đội phía sau hắn cùng đồng thanh khí thế bừng bừng.

Uông Quang Kỳ phiền muộn nhìn lại đồng đội sau lưng: "Sao mọi người nhìn không có chút vui vẻ gì hết vậy?"

Tiền Vĩnh Kính tiếp lời: "Bởi vì bọn họ thân tại Tào doanh tâm tại Hán, thật ra là đang muốn chạy qua bên này với tôi." (~ Quan Công khi về với Tào Tháo lòng vẫn nhớ Lưu Bị ở đất Hán, ai biết thành ngữ tiếng Việt tương đương chỉ giáo nha)

Các minh tinh của giới điện ảnh rất ít khi tham gia các chương trình giải trí kiểu này, diễn viên truyền hình và ca sĩ có nhiều hơn được một chút. Vì thế khi Uông Quang Kỳ lướt mắt nhìn qua đồng đội của mình một vòng, chẳng phát hiện được gương mặt quen thuộc nào của chương trình, đành quay sang Nhan Túc Ngang nói: "Đại Thần, anh hãy thay tôi cho bọn họ biết thế nào là lễ độ đi."

Nhan Túc Ngang đang định mở miệng, Tiền Vĩnh Kính đã tung ta tung tăng chạy đến: "Đại Thần, thịt nướng lần trước anh rủ đi ăn thật là ngon nha."

Nhan Túc Ngang cười nói: "Có gì đâu có gì đâu."

Uông Quang Kỳ nhảy dựng lên: "Tại sao các người đi ăn thịt nướng mà tôi lại không biết?"

Tiền Vĩnh Kính nói: "Là vì Đại Thần ban đầu có bảo tôi gọi điện thoại kêu cậu ra, nhưng mà tôi nói dối với Đại Thần rằng cậu bận quay chương trình rồi."

Uông Quang Kỳ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn: "Sự thật thì sao?"

Tiền Vĩnh Kính không chút hối hận trả lời: "Sự thật thì ngày đó cậu đang nằm nhà ăn mì gói."

Uông Quang Kỳ vỗ ngực kiêu hãnh: "Tôi không bao giờ ăn mì gói."

Tiền Vĩnh Kính vội vã ngăn lại: "Cậu không nên nói như thế."

"Vì sao?"

"Bởi vì nếu vậy sẽ chẳng ai thèm mời cậu đóng quảng cáo mì gói nữa."

Uông Quang Kỳ khẩn cấp cứu vãn tình hình: "Biên đạo, giúp tôi quay lại đoạn này đi." Nói xong, hắn ra trước ống kính nặn ra một bộ mặt tươi cười vô cùng tình cảm: "Tôi ngày nào cũng ăn mì gói, ngoại trừ mì gói, tôi chẳng thèm ăn bất cứ thứ gì khác nữa."

Nhan Túc Ngang đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: "Thật ra, tôi nghĩ cậu cứ nói không ăn mì gói thì tốt hơn."

Uông Quang Kỳ cùng Tiền Vĩnh Kính đều sửng sốt hỏi: "Sao vậy?"

Nhan Túc Ngang nói: "Mấy cái quảng cáo mì gói hài hước đều bắt đầu từ việc không thèm ăn mì gói, nhờ đó mới làm cho những người không thích ăn mì gói thay đổi ý định không phải sao?"

Uông Quang Kỳ và Tiền Vĩnh Kính hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời dựng thẳng ngón cái nói: "Đại Thần đúng là Đại Thần, cao thủ quá!"

Tiền Vĩnh Kính đột nhiên nói: "Người dẫn chương trình số một của chúng ta hình như ngồi hóng gió đã lâu rồi thì phải, không sao chứ?"

Uông Quang Kỳ nhìn Tiểu Bạch đang ngồi một bên ngây ra như phỗng, nhỏ giọng nói: "Cậu ta có vẻ ngơ ngẩn, chắc không sao đâu."

Tiền Vĩnh Kính nói: "Vậy đừng đến quấy rầy cậu ta có được không?"

"Sao vậy?"

"Bởi vì chúng ta có thể được lên hình nhiều hơn một chút."

"A, có lý." Uông Quang Kỳ vừa đáp lời xong, lại nhìn màn hình nói tiếp: "Khoan đã, máy quay hình như không phải đang quay chúng ta."

Tiền Vĩnh Kính đẩy hắn đi về phía Tiểu Bạch: "Chúng ta tới gần một chút, thêm một chút nữa. Như vậy mới xuất hiện ngay ống kính máy quay."

Uông Quang Kỳ đột nhiên nói: "Mặt của Tiểu Bạch rất trắng nha."

"Vì thế cậu ta mới gọi là Tiểu Bạch."

"Muốn sờ một cái."

Tiền Vĩnh Kính nhíu mày nói: "Như vậy không tốt lắm đâu."

Uông Quang Kỳ ngạc nhiên: "Cậu mà cũng biết là không tốt hả?"

"Ừ, nếu là tôi thì muốn hôn một cái."

"..." Uông Quang Kỳ thâm trầm nói: "Đó là việc của tôi nha, tôi mới là "Bẹp Bẹp, còn cậu là "Bốp Bốp" mà." (~ bẹp bẹp: tiếng hôn môi chụt chụt, bốp bốp ~ tiếng vỗ tay)

Tiền Vĩnh Kính không thèm để ý tới hắn, say đắm nhìn Tiểu Bạch: "Để anh trai hôn một cái được không?"

"Á!"

Một tiếng kêu thất thanh chợt vang lên, cả bốn phía lập tức yên lặng.

Tiền Vĩnh Kính quay đầu nhìn Liên Giác Tu đột nhiên ngồi thụp xuống hỏi: "Liên đại đạo, anh không có việc gì chứ?"

Liên Giác Tu oán hận trừng mắc liếc Nhan Túc Ngang, chậm chậm đứng dậy: "Không có gì, tôi buộc lại dây giày."

Tiền Vĩnh Kính đột nhiên hét to "Á" một tiếng, ngồi thụp xuống.

Uông Quang Kỳ hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Tôi cũng buộc lại dây giày."

Uông Quang Kỳ xì một tiếng khinh bỉ nói: "Cậu đang mang giày da, làm quái gì có dây giày."

Tiền Vĩnh Kính thành khẩn: "Dây giày không có không quan trọng, vỗ mông ngựa của đạo diễn mới quan trọng."

Biên đạo hét lên: "Cắt!"

Uông Quang Kỳ nhìn Tiền Vĩnh Kính, Tiền Vĩnh Kính nhìn Uông Quang Kỳ, hai người đắm đuối nhìn nhau trong suốt ba giây, rồi cùng nhau nhìn lên trần nhà.

Biên đạo nổi giận đùng đùng đi tới: "Hai người các cậu đang làm cái gì vậy?! Đoạn trước của đoạn trước của đoạn này toàn là nói năng tàm xàm nhảm nhí phí hết cả phim."

Tiền Vĩnh Kính oan ức nói: "Biết làm sao được, miệng lưỡi trơn tru quá mà."

Uông Quang Kỳ nói: "Nếu là trước đây thì Chung Nghiêu đại ca sẽ chạy tới đấm chúng tôi mỗi đứa một cú, rồi quay lại chỗ cũ."

Tiền Vĩnh Kính cảm khái nói tiếp: "Cơ hội để được nói thoải mái như ngày hôm nay quả thật rất quý giá mà."

Uông Quang Kỳ có chút đau lòng nhìn hắn: "Đúng vậy. Dường như miệng đã mở ra rồi thì không thể nào khép lại được."

Tiền Vĩnh Kính còn muốn nói, bị biên đạo hung dữ trừng mắt một cái liền im bặt: "Tiểu Bạch."

Tiểu Bạch từ trong mờ mịt chợt tỉnh giấc.

"Sao cậu không nói câu nào hết vậy?"

Tiểu Bạch nói: "Bọn họ còn chưa có bắt đầu vào kịch bản mà."

"..."

Tiền Vĩnh Kính nhìn Uông Quang Kỳ hỏi: "Kịch bản nào thế?"

Uông Quang Kỳ cũng hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Biên đạo đầu đau như muốn nổ tung: "Chương trình này tỉ lệ xem ngày càng thấp chính là do hai người các cậu làm hại."

Hai người hai miệng một lời: "Vì sao?"

"Bởi vì khán giả nghe xong đều nhức đầu!" Biên đạo hết kiên nhẫn xua đuổi bọn họ: "Đi đi đi, đều đứng qua một bên hết cho tôi! Để tôi và Tiểu Bạch một mình tâm sự."

Tiền Vĩnh Kính dựa vào vai Uông Quang Kỳ gào khóc: "Chúng ta đã bị thất sủng rồi."

Uông Quang Kỳ cũng ngả đầu vào vai hắn, thở dài nói: "Không còn cách nào khác, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước phơi xác trên bờ cát. Tiểu Bạch thanh xuân mỹ miều, chúng ta hoa tàn cỏ úa, đây chính là sự thật."

Tiểu Bạch đột nhiên thốt ra một câu: "Các anh làn da chỉ hơi vàng úa chút thôi mà, người cũng chưa có tàn lắm đâu."

Tiền Vĩnh Kính suýt chút nữa thổ huyết: "Chúng ta nếu có tàn thì đã đeo bình dưỡng khí rồi, còn tới nơi này làm cái quái gì."

Uông Quang Kỳ đột nhiên ôm đầu nói: "Sáng chói quá, làm tôi choáng hết cả đầu, cho tôi chút dưỡng khí đi."

Tiền Vĩnh Kính nói: "Fuck! Đừng hòng dùng chiêu hô hấp nhân tạo này lừa gạt nụ hôn đầu của tôi."

"Cậu vẫn còn nụ hôn đầu sao?"

"Nụ hôn đầu lần thứ tám mươi chín vẫn còn chứ bộ!"

Biên đạo hết chịu nổi: "Các cậu có xéo hay không xéo?"

"Xéo." Uông Quang Kỳ cùng Tiền Vĩnh Kính cứ như hai nàng dâu bé nhỏ khép nép tay trong tay dìu nhau đứng qua một bên.

Biên đạo hít sâu một hơi, đang muốn nói với Tiểu Bạch, chợt nghe hai tiếng "Á" liên tiếp vang lên, ngay sau đó là một trận leng keng loảng xoảng, cả trường quay đại loạn.

Biên đạo nhìn cả đám người hớt hơ hớt hãi nhốn nha nhốn nháo mà nhức hết cả đầu, giận dữ hét lên: "Xảy ra chuyện gì vậy?!"

Một nhân viên cũng học theo hắn hét lên: "Bát Quái Tiểu Tử bị dàn đèn ngã xuống đè lên rồi!"

Biên đạo lần này ngay cả sức lực mắng chửi cũng không còn nữa: "Rốt cuộc mấy người bị đè?"

"Một người, Uông Quang Kỳ."

Biên đạo thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên nói tiếp: "Có điều lúc Uông Quang Kỳ ngã xuống đã đè lên Tiền Vĩnh Kính, hiện giờ Tiền Vĩnh Kính hình như là bị trặc chân rồi."

Biên đạo thân thể lung lay sắp ngã, vô lực thều thào: "Mấy người cả đám ở đó làm gì?"

"Đứng xem."

Biên đạo hoàn toàn bùng nổ: "Đứng xem cái đầu mấy người! Còn không đi kêu xe cấp cứu?!"

Được hộ tống bởi ánh mắt thương cảm cùng quan tâm của tất cả mọi người, hai anh em cùng chung hoạn nạn Bát Quái Tiểu Tử một lần lại một lần nữa thẳng tiến tới bệnh viện.

Về chuyện này, Cao Cần tổng kết: "Nếu tôi là người quản lý của bọn họ, tôi nhất định sẽ tìm cách để bọn họ trở thành đại sứ thương hiệu của bệnh viện."

Giả Chí Thanh phụ họa theo: "Ừ, sẵn tiện còn có thể tìm cho bọn họ một thẻ VIP được giảm giá, sau này tới tới lui lui cũng dễ dàng hơn rất nhiều."

Cao Cần nói: "Slogan quảng cáo lúc đó sẽ là "Đi rồi mà vẫn muốn quay lại"."

"..." Lương tâm bé bỏng của Giả Chí Thanh chợt thức tỉnh nói: "Bệnh viện này chắc đóng cửa sớm!"

Cao Cần nói: "Vậy sửa thành "Đã đến là không muốn đi". Như vậy sẽ thu hút thêm nhiều khách hàng trung thành nữa."

"..."

"Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" vốn có tới ba người dẫn chương trình.

Chung Nghiêu là người dẫn chính cho cả chương trình, Bát Quái Tiểu Tử mỗi người thống lĩnh một đội, phối hợp điều hòa bầu không khí.

Hôm nay Tiểu Bạch mới tới lần đầu, hiển nhiên còn chưa nắm bắt được chương trình, Bát Quái Tiểu Tử thật ra là người cũ, bất quá đã nhanh chóng ra khỏi chương trình mất rồi. Biên đạo không thể không cảm khái năm nay đại hạn mà.

"Tiểu Bạch à, tôi thấy Bát Quái Tiểu Tử trong thời gian tới chắc không đến được đâu." Biên đạo bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã quá mức nghiêm khắc, nếu biết trước thì lúc bọn họ hát nhạc nền đã nhẫn nhịn một chút rồi, không cần vội vàng chạy tới như thế. Có điều ai mà ngờ được dàn đèn lại ngã xuống như vậy chứ? Nghĩ đến đây, lửa giận của biên đạo lại phừng phừng nổi dậy: "Người phụ trách ánh sáng đâu? Người giám sát tổ đạo cụ đâu?"

Nhân viên trường quay nói: "Bị sếp trên kêu vào phòng làm việc rồi."

Biên đạo lau mồ hôi: "Vậy thì thôi đi. Đằng nào thì cũng không sống được bao lâu nữa."

Nhân viên trường quay hỏi: "Chúng ta kết thúc ghi hình ngày hôm nay được chưa?"

"Vớ vẩn!" Hắn dám lấy đầu ra mà cược rằng, đoàn làm phim "Nam Nhân Lệ" chỉ đến một lần này thôi, ngày hôm nay nếu không ghi hình thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. "Nam Nhân Lệ" tuy chưa được công chiếu, nhưng lúc này đã cực kỳ hot rồi. Tuyệt vời nhất là những khách mời hôm nay của hắn đều là những ngôi sao hàng đầu, tuy vắng mặt Trương Giai Giai nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy mọi thứ gần như là hoàn hảo.

Liên Giác Tu mất hết kiên nhẫn trừng mắt nhìn Nhan Túc Ngang nói: "Đây là cách tuyên truyền tốt nhất của cậu đó hả?"

"Đương nhiên." Nhan Túc Ngang không đổi sắc mặt nói: "Bát Quái Tiểu Tử ngày mai chắc chắn sẽ được lên trang bìa. Chúng ta nhờ đó mà cũng sẽ được đu theo."

Liên Giác Tu liếc hắn: "Chẳng lẽ cậu định nói với tôi, Bát Quái Tiểu Tử xảy ra chuyện cũng nằm trong dự tính của cậu?"

"Lần này thì không phải. Có điều nếu căn cứ vào tần xuất cứ cách vài ngày lại đi bệnh viện của bọn họ thì, lần sau tôi sẽ dự đoán trước."

"..."

Biên đạo kéo Tiểu Bạch nói: "Cậu đợi lát nữa hai đội tuyển chọn xong thủ lĩnh, sau đó cứ việc quên hết kịch bản đi, tùy cơ ứng biến."

Tiểu Bạch sửng sốt hỏi: "Tùy cơ ứng biến?" Cho dù lần đầu tiên cậu tham gia "GO! GO! SU... SUPER STAR" trong gấp rút, nhưng Trần Phi cũng là đưa kịch bản cho cậu, còn lần này biên đạo sao lại có thể kêu cậu tùy cơ ứng biến chứ?

Biên đạo trịnh trọng gửi trọn niềm tin: "Cậu yên tâm đi. Lần này không phải truyền hình trực tiếp, có gì vẫn có thể chỉnh sửa lại được. Chúng ta còn có chuyên gia kỹ thuật hậu kỳ nữa, không có vấn đề gì đâu."

Tiểu Bạch gật gật đầu.

"Tốt lắm, cậu định để ai làm thủ lĩnh hai đội?"

"Nhan Túc Ngang và Liên Giác Tu."

Biên đạo lập tức nhìn cậu bằng cặp mắt khác. Hai người bọn họ đúng là hai siêu sao nổi tiếng nhất nơi đây, không nghĩ rằng Tiểu Bạch lại dám đem hai người này ra làm hoạt náo viên, có điều như vậy cũng tốt. Tránh cho đoàn làm phim "Nam Nhân Lệ" nếu bị thua thê thảm, mọi người cũng không quá mất mặt.

"Được, cứ vậy đi." Biên đạo nhìn cậu tán thưởng: "Làm thế nào mà cậu nghĩ ra được thế?"

Tiểu Bạch nói: "Tôi chỉ quen có mỗi bọn họ."