Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 4: Người anh họ trong truyền thuyết



Ngày xửa ngày xưa, có một người anh họ, rất ¥#@%%, rất %¥ ##.

~.~

Tiểu Bạch về tới nhà, phát hiện Giả Chí Thanh đã về trước, đang buồn chán mà ngồi trên sô

pha, chuyển kênh truyền hình từ một tới chín, rồi lại từ chín về lại một.

"Hôm nay sao cậu về sớm vậy?" Bình thường đều ở lại công ty ăn ké cơm tối rồi mới về mà.

Giả Chí Thanh lười biếng vặn vẹo thắt lưng: "Mau đi nấu cơm đi."

"Ừ." Tiểu Bạch cởi giày, đi vào bếp rửa tay chuẩn bị nấu nướng.

Đang xào rau giữa chừng, cậu sực nhớ ra liền chạy ra nói: "Hôm nay giám đốc Ematto hẹn

gặp mình ký hợp đồng."

Giả Chí Thanh đang đờ người xem quảng cáo nước cam trên ti vi, lời Tiểu Bạch chỉ như gió

thoảng mây bay.

Tiểu Bạch trở lại bếp tiếp tục nấu ăn, một đĩa rau xào thật ngon, đang định bưng ra ngoài,

vừa xoay người bỗng thấy Giả Chí Thanh đứng tựa cửa, yên lặng nhìn cậu. "Cậu sao vậy?"

"Cậu vừa nói ai tìm cậu làm gì?"Tiểu Bạch ngơ ngác trả lời: "Giám đốc Ematto tìm mình ký hợp đồng."

"Ọe!" Giả Chí Thanh bỗng nhiên quay đầu chạy thẳng vào WC.

Tiểu Bạch đặt đĩa rau lên bàn.

Giả Chí Thanh lại đột ngột lao tới. Nước từ trên trán hắn nhỏ giọt xuống cằm, rồi rơi xuống

nền nhà. "Vậy cậu ký chưa?"

Tiểu Bạch lắc đầu: "Không phải cậu đã dặn bất cứ quyết định quan trọng nào cũng phải về

hỏi cậu sao?"

Giả Chí Thanh cười tủm tỉm xoa đầu cậu: "Ngoan."

Tiểu Bạch đi xuống bếp dọn cơm lên.

Hắn nhảy chân sáo theo sát gót: "Ông giám đốc đó đưa ra điều kiện gì?"

Tiểu Bạch ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Trong vòng năm năm, ở trong căn hộ 200 m2, còn

có đi xe ba bốn mươi vạn đồng."

Giả Chí Thanh tim đập nhanh gấp ba lần: "Cậu thế này tại sao ông ta lại đưa điều kiện tốt

như vậy nhỉ?"

Tiểu Bạch hai mắt vô tội nhìn hắn.

Giả Chí Thanh ngay lập tức đầu hàng: "Được được được, là mình sai, Tiểu Bạch nhà chúng

ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, mặt tựa Phan An, chim

sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn... Còn câu nào chưa nói không?"

"Ăn cơm."

"... Câu này cũng không tệ."

Cơm nước xong, Giả Chí Thanh gác chân lên ghế ngồi xỉa răng.Tiểu Bạch rửa chén trong bếp.

"Tiểu Bạch."

"Gì?"

"Mình càng nghĩ càng thấy chuyện này không đơn giản." Giả Chí Thanh nhịn không được đi

vào nhà bếp. "Ông ta làm sao tìm được cậu?"

"Gọi điện thoại."

"Trong phòng mình?" Hắn ngây người, rồi nghi ngờ hỏi: "Ông ta muốn ký với cậu... thực sự

không phải với mình?"

Tiểu Bạch liếc hắn một cái: "Trên hợp đồng ghi là Tằng Bạch."

Giả Chí Thanh ho khan rồi nói: "Vậy à, tốt lắm, sau này cậu khỏe rồi. Ông ta làm thế nào tìm

được cậu nhỉ? Không phải là trước kia mua thịt heo của cậu ngoài chợ rồi nhớ mãi không

thôi, cho nên quyết tâm dụ cậu ký hợp đồng bán thân chỉ làm việc cho ông ấy?" Nói xong,

hắn tự cúi đầu lẩm bẩm: "Cái này nghe sao giống kinh doanh độc quyền quá."

Tiểu Bạch rửa bát xong, lau khô tay, quay đầu nhìn hắn chăm chú nói: "Cậu chiều mai hai

giờ đi cùng mình tới ký hợp đồng nhé?"

Giả Chí Thanh gật đầu.

"Còn công việc của cậu thì sao?"

"Ồ, chỉ là chuyện nhỏ, là chuyện nhỏ thôi."

Tiểu Bạch kiên cường bất khuất nhìn hắn.

Hắn bị nhìn đến rợn cả người, đành phải đầu hàng nói: "Được rồi, haiz, thật ra cũng không

phải là chuyện nghiêm trọng gì, chỉ là mụ phù thủy cấp trên chiều nay hạ độc thủ với mình." Hắn giả bộ lau nước mắt: "Cậu biết đó, mình đang lúc xuân thì mơn mởn, làm sao có thể để

bà ta ăn tươi nuốt sống? Đặc biệt dưới cằm của bà ấy là một nối ruồi đen thui to đùng có

cọng lông dài... mỗi lần phải đến gần mình đều muốn ói. Mình cá là, trưa nào bà ta cũng ăn

cơm với cá khô và tỏi. Hừ, dám sàm sỡ mình, thế nào cũng bị rụng răng loét miệng, ế mốc ế

meo không đàn ông nào chịu nổi."

Cho dù việc đó đã qua vài giờ, nhưng mỗi lần nhớ lại hắn vẫn còn thấy sợ.

Tiểu Bạch không chút đồng cảm nhìn hắn: "Vì vậy..."

"Vì vậy..." Giả Chí Thanh thu lại nét mặt khóc lóc, "... mình thất nghiệp rồi."

Tiểu Bạch tránh qua một bên bước ra ngoài.

Mỗi khi Tiểu Bạch mang vẻ mặt như vậy nghĩa là cậu thực sự nổi giận.

"Hây, Tiểu Bạch." Giả Chí Thanh trong lòng run sợ đi theo. Tiểu Bạch bình thường không

hay giận, nhưng một khi đã nổi giận thì rất là nghiêm trọng. "Mình ngày mai sẽ đi tìm việc,

nhất định tìm được, cho dù phải đi rửa chén đi nữa."

"Chí Thanh." Cậu đột nhiên xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

Giả Chí Thanh tinh thần run rẩy, hai mắt sáng ngời chứng tỏ hắn đang cực kỳ chăm chú

lắng nghe.

"Chúng ta nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của Hùng ca, chúng ta đã thề trước mộ

của Hùng ca, sẽ mua lại tiệm thịt Hưng Long."

Giả Chí Thanh hạ mắt cụp tai, cúi đầu không nói gì.

"Cho nên nhất định chúng ta phải nỗ lực kiếm tiền, biết không?" Tiểu Bạch sờ sờ đầu hắn.

Giả Chí Thanh ngoan ngoãn gật đầu.Tiểu Bạch hài lòng, chuẩn bị trở về phòng.

Đội nhiên, Giả Chí Thanh nhào tới ôm vai hắn: "Cậu còn chưa nói vì sao được giám đốc

Ematto coi trọng? Lúc trước làm nhân viên ở tiệm thịt Hưng Long cậu trông bèo nhèo như

con mèo, mình thấy cho dù cha của Bá Lạc tới xem tướng cũng xem không ra được."

(Bá Lạc: thời Xuân Thu, người nước Tần, rất giỏi xem tướng ngựa, cho dù con ngựa có bề

ngoài như thế nào, chỉ cần nhìn qua là ông phân biệt được ngựa hay hay ngựa dở).

"Có thể là..." Tiểu Bạch ấp a ấp úng, "... là vì hôm qua mình tham dự một chương trình giải

trí."

"Hôm qua cậu tham dự chương trình giải trí?!" Giả Chí Thanh nhảy dựng lên, "Sao mình lại

không biết? Cậu thậm chí không nói để mình xem! Tuy rằng nhà chúng ta không đăng ký

truyền hình cáp, nhưng chúng ta vẫn có thể đi mua đầu thu về xem mà."

"Truyền hình trực tiếp." Cậu ngừng một chút, "Hơn nữa khi mình về cậu đã ngủ mất rồi."

Giả Chí Thanh đột nhiên chạy bổ về phòng lấy chứng minh thư, rồi lại nhào tới nói: "Đi."

"Đi đâu?"

"Lên mạng." Hắn niềm tin sắt đá nói: "Không chừng có người up lên mạng."

Quán cà phê internet hiện giờ đang lúc đông khách.

Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch đợi hồi lâu mới có chỗ ngồi. Mà còn phải đối diện với một bức

tường đen sì.

"Cậu tham gia chương trình nào?" Giả Chí Thanh vừa hỏi vừa gõ phím như bay.

Tiểu Bạch cố gắng vỗ trán, sau cùng mờ mịt nói: "Người ta không có nói tên."Tay cầm chuột của Giả Chí Thanh đột ngột dừng lại, một lúc sau mới mở trang Baidu, gõ

vào hai chữ Tằng Bạch.

Ngay từ đầu hắn không hy vọng tìm được thông tin gì, chỉ là muốn thử một chút, ai ngờ kết

quả tìm kiếm lại khiến hắn giật mình nhảy dựng lên.

Hắn cẩn thận click vào một vài bài viết, sau đó mới lau mặt nói: "Tiểu Bạch, cậu nổi tiếng

rồi."

"Sao?" Tiểu Bạch ngây thơ nhìn hắn.

"Không thể tin được cậu lại dám châm chích Đại Thần..." Cho dù dùng thủ đoạn gì đi nữa,

nổi tiếng là sự thật. Hắn nhìn đồng hồ trên tay: "Trời, thời gian qua nhanh quá."

"Cậu không xem chương trình nữa sao?" Tiểu Bạch nhìn hắn lần lượt mở hết trang web này

đến trang khác.

"Không cần xem cũng biết cậu đã làm cái quái gì." Hắn phun ra một câu chửi, tắt máy, đứng

dậy.

Tiểu Bạch đi sau lưng hắn, nhìn hắn vừa chửi vừa đi ra.

"Cậu nói cái gì?" Tiểu Bạch không thích nói tục, nghe hắn chửi thề có chút khó chịu.

Giả Chí Thanh quay đầu, hai tay nắm lấy vai cậu: "Lão tử ta cho dù lâm vào cảnh khốn cùng

suy sụp, cũng chưa từng hạ mình trước anh ta... nhưng hôm nay là vì cậu, lão tử ta sẽ thử

bằng bất cứ giá nào."

"Cậu muốn làm gì?" Tiểu Bạch khẩn trương nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không nên

làm chuyện phi pháp."

"Ai làm chuyện phi pháp, mình đang nói là mình sẽ nhờ một người hỗ trợ." Hắn vừa nói vừa

cắn răng.Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: "Anh họ cậu?"

Tiểu Bạch cũng biết Giả Chí Thanh có một người anh họ.

Ngày xưa lúc Giả Chí Thanh vừa mới đến, đã từng cầm thư giới thiệu của mẹ đi tìm người

anh này nhờ giúp đỡ, lại bị người kia nói năng lạnh nhạt ngược đãi đủ ba ngày ba đêm, rốt

cuộc chịu không nổi bỏ trốn. Đồng thời trịnh trọng thề rằng, hắn thà xuống đường bán thân,

thà đóng phim cấp ba, cũng tuyệt đối không quay về tìm anh ta.

Tiểu Bạch cùng Hùng ca đều hiếu kỳ không hiểu hắn bị ngược đãi như thế nào, nhưng mỗi

khi nhắc tới chuyện này, miệng của hắn cứ như là két sắt đựng tiền, có dùng xẻng cũng

không cạy ra được. Lâu ngày, bọn họ cũng quên mất không hỏi nữa.

Giờ đây Giả Chí Thanh tự dưng lại chủ động nhờ anh ta giúp đỡ, điều này làm cho Tiểu

Bạch vừa ngạc nhiên vừa cảm động: "Thật ra, cũng không phải việc gì lớn. Chỉ là ký hợp

đồng thôi mà..."

"Mình vừa mới tìm hiểu, Ematto cũng không phải là một nơi tốt."

Tiểu Bạch trầm mặc. Cậu cảm nhận được bản thân cũng không thấy thoải mái. "Nhưng tìm

anh họ cậu có ích lợi gì?"

Giả Chí Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta chính là đầu sỏ của đám xấu xa kia."

Trên đường đi tìm anh họ, Giả Chí Thanh nói sơ qua về người anh này.

Tiểu Bạch giờ mới biết, thì ra anh ta chính là người quản lý của Phong Á Luân - con át chủ

bài của Ematto, siêu sao đang hot nhất hiện nay.

"Phong Á Luân không phải nam tài tử cậu thích nhất sao?" Với tính háo sắc và hay ganh tị

của Giả Chí Thanh lại đi hâm mộ người cùng giới, quả thật là chuyện lạ."Phải." Bọn họ đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong xe buýt. Đèn neon hai bên đường thi

nhau chiếu lên gương mặt của Giả Chí Thanh, như thể hắn đang thay đổi sắc mặt. "Năm đó,

mình xem anh ta xem như người cùng chung hoạn nạn."

Tiểu Bạch biết hắn lòng tự trọng rất cao, nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của hắn, tự giác không hỏi

thêm gì nữa.

Xuống xe, lại đi thêm một đoạn đường, Tiểu Bạch mới thấy ba tòa cao ốc cao chót vót như

ba cây cột chống trời hiện ra. Bên ngoài tòa nhà, những ngọn đèn sáng như sao băng chiếu

xuống bên dưới, giống như mười mấy cặp mắt trên cao cùng nhìn xuống dò xét những

người đi tới.

Tiểu Bạch tán thưởng: "Đất ở đây nhất định rất đắt nhỉ? Mấy ngọn đèn đẹp quá!"

"Cậu cho mình một chút mặt mũi đi." Giả Chí Thanh chà đạp lời khen ngợi của cậu. "Chút

nữa gặp anh ta, ngàn vạn lần không được lộ ra vẻ mặt này, nhất định phải nghiêm túc, lạnh

lùng, uy phong lẫm liệt."

Đến trước cửa, hắn ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn lần nữa: "Hừ, thật lãng phí!"

Có điều đến lúc bọn họ thực sự nhìn thấy người anh họ trong truyền thuyết, đừng nói tới uy

phong, ngay gió nhẹ cũng không có lấy một ngọn. (gió nhẹ ~ vi phong)

Giả Chí Thanh u ám nhìn một người thần thanh khí sảng từ thang máy đi ra, "Bảo vệ nhà

anh là đệ tử của FBI hả?" Chỉ còn thiếu điều dí roi điện vào gáy bọn họ, thẩm vấn xem hai

người rốt cuộc là paparazzi hay tội phạm bắt cóc tống tiền." (nguyên bản là KGB ~ cơ quan

an ninh Nga)

Cao Cần yên lặng nhìn hắn cả nửa ngày, cho đến khi hắn sắp chịu hết nổi, mới cau mày nói

một câu: "Cậu mới bị bọn cho vay nặng lãi tưới xăng lên người hả?"

Giả Chí Thanh: "Tôi %¥##%@#"Tác giả: Tô Du Bính

Dịch giả: QT

Edit: Mimimeomeo