Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 12: Phải thêm một bữa ăn nữa



Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa ba người Tiểu Bạch, Đại Thần, Phong Á Luân.

~.~

"Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" đạt được tỉ suất xem rất cao, tuy không chiếu vào giờ vàng,

nhưng tỉ suất vẫn duy trì hơn 20%, so với một số phim truyền hình chiếu vào giờ cao điểm

còn cao hơn. Sự xuất hiện của Tiểu Bạch trong chương trình này thật giống như nắp gặp

đúng nồi, như cá gặp phải nước, vì phù hợp nên càng ngày càng tỏa sáng.

Rất nhiều khán giả theo đường dây nóng gọi cho chương trình, hết lời khen ngợi miệng lưỡi

của Tiểu Bạch, vô cùng sắc bén, lực sát thương cực lớn, đúng là một vũ khí giết người hàng

loạt, đất nước chúng ta nên cảm thấy tự hào vì có một nhân tài như cậu ấy.

Những câu nói bất hủ của cậu cũng đã được cư dân mạng lấy làm câu trích dẫn, biên soạn

thành chữ ký, lưu truyền khắp các diễn đàn lớn. Trong đó nổi tiếng nhất là mấy câu dưới

đây:

1. Đối thoại với Đại Thần ở "GO! GO! SU... SUPER STAR":

Đại Thần: "Sao ngây người ra vậy?"

Tiểu Bạch: "Không, đang nghe các anh trò chuyện."Đại Thần: "Hay không?"

Tiểu Bạch: "Hay, hay hơn mấy bà thím ở tầng trên nhà tôi."

2. Khi Chu Mẫn Lệ xuất hiện ở "GO! GO! SU... SUPER STAR":

Tiểu Bạch: "Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi."

3. Trong "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện", một thanh niên chạy tới khóc lóc kể lể cậu ta sắp kết

hôn với vị hôn thê, khi mua nhà hai người cùng đứng tên, thế mà bây giờ vị hôn thê đòi hối

hôn, không chịu trả nhà cho cậu ta.

Tiểu Bạch: "Cậu nên xem chương trình kiến thức pháp luật nhiều hơn, tránh tình trạng vì lấy

được vợ mà sướng đến ngu người."

...

Vì thế tối nay chưa tới mười một giờ, rất nhiều khán giả đã ngồi chờ trước màn ảnh nhỏ.

Tiểu Bạch ngồi trên sô pha, mặc cho chuyên viên trang điểm dùng cọ quét tới quét lui trên

mặt cậu, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa.

Tiêu Phúc Bình nhìn theo ánh mắt của cậu hỏi: "Đang chờ người quản lý của cậu à?"

"Vâng, tối nay cậu ấy sẽ lái xe chở tôi về." Bởi Tiểu Bạch càng ngày càng nổi tiếng, nên Cao

Cần đặc biệt cho Giả Chí Thanh đi học lái xe, không để cậu đi xe buýt dễ bị người ta trêu

ghẹo.

"Chút nữa sẽ tới thôi mà." Tiêu Phúc Bình thấy biên đạo ra hiệu, vội nói: "À, sắp bắt đầu rồi,

chuẩn bị sẵn sàng."

Tiểu Bạch đang ngồi thoải mái ngay lập tức thẳng người.

Đây cũng là điểm Tiêu Phúc Bình thích nhất ở cậu, vừa chuyên nghiệp vừa ngoan hiền.Ngày hôm nay khóc lóc kể lể với chương trình là một cô gái họ Từ bị bạn trai có mới nới cũ

thẳng tay vứt bỏ.

"Tôi theo anh ấy đã sáu năm rồi, suốt năm năm trời, mỗi ngày tôi đều tới nhà anh ấy đi chợ

nấu cơm. Anh ấy không có thời gian chăm sóc mẹ già nay ốm mai đau, tôi cũng một tay lo

liệu. Thế mà giờ đây anh ấy đòi chia tay... Lại còn nói rằng tôi không phải một cô gái tốt, bạn

bè của anh ấy không ai thích tôi... Ngày xưa cũng chính anh ấy nói thích ở bên tôi hơn là

rượu chè bù khú với đám bạn, chẳng có lợi ích gì. Giờ đây đòi chia tay, cái gì cũng nói

ngược lại."

Tiêu Phúc Bình đưa khăn giấy cho cô gái.

Cô gái hỉ mũi rồi lại tiếp tục khóc lóc: "Tôi hiểu vì sao anh ấy đi theo cô gái kia. Bởi vì gia

đình cô ta có thế lực, có thể giúp anh ấy thăng tiến. Tôi đã thấy cô ta, vừa mập vừa xấu xí.

Lần đó giữa quảng trường cô ta còn mắng anh ấy trước bao nhiêu người... Anh ấy thực sự

chọn người như vậy chung sống cả đời... Trước đây anh ấy còn nói trên đời này ghét nhất

là loại người vô lý tùy tiện, vậy mà giờ đây giống hệt một con chó cụp đuôi, một chữ cũng

không dám nói..."

Tiểu Bạch đột nhiên nói một câu: "Anh ta đã tới nông nỗi này, cô còn muốn anh ta thế nào

nữa?"

Cô gái họ Từ sững sờ, đôi mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn cậu.

"Ý tôi là, anh ta bây giờ phải sống với loại người mà anh ta ghét nhất..." Tiểu Bạch gãi gãi

đầu: "Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ thê thảm?"

Tiêu Phúc Bình thấy không khí hơi nhạt nhẽo, lập tức ra tay: "Giá trị của con người không

phải ai ai cũng nhìn nhận giống nhau."

Ai ngờ cô gái họ Từ đột nhiên bật cười một tiếng, sau đó tiếp tục cười mãi không ngừng.Tiêu Phúc Bình quay qua Tiểu Bạch nhún vai nói: "Lần sau chúng ta cứ theo giá của bác sĩ

tâm lý mà tính tiền."

Tiểu Bạch nói: "Bác sĩ tâm lý không phải chỉ có một mình một bệnh nhân thôi sao?"

"..." Tiêu Phúc Bình nói: "Cậu muốn đá tôi ra khỏi chương trình hả?"

Chương trình đã giúp cho cô gái họ Từ hoàn toàn tỉnh ngộ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống

mới, xem như kết thúc có hậu.

Tiểu Bạch thu dọn đồ đạc xách túi chạy ra cửa nhưng không thấy Giả Chí Thanh mà lại thấy

Phong Á Luân đang đứng trước cửa kính, ngắm cảnh đêm bên ngoài.

"Anh Á Luân?" Tiểu Bạch vui vẻ chạy ào tới.

Phong Á Luân quay đầu lại mỉm cười nói: "Thu hình xong rồi?"

"Ngày hôm nay truyền hình trực tiếp." Tiểu Bạch nói, "Chí Thanh đâu? Vì sao anh tới đây?"

"Cậu ta bị tông xe vào bệnh viện rồi."

"Tông xe?" Tiểu Bạch trong lòng căng thẳng: "Có nguy hiểm không?"

"Không sao, chỉ trầy xướt ngoài da, bác sĩ nói nằm viện theo dõi một ngày. May mà cậu ta

tông phải bức tường, lúc đó không có người, nếu không hậu quả khó lường. Tôi thấy cậu

nên sắp xếp đi học lái xe đi, để cậu ta chở thật chẳng an tâm chút nào." Phong Á Luân lắc

lắc chìa khóa trên tay: "Để tôi đưa cậu về."

"Tôi muốn tới bệnh viện thăm cậu ấy."

Phong Á Luân chỉ vào đồng hồ đeo tay: "Đã hết giờ thăm bệnh. Ngày mai hãy đi."

Tiểu Bạch đành phải đồng ý.

Hai người đi ra cửa, lại đụng phải Nhan Túc Ngang đang đi tới.Tiểu Bạch cảm thấy Phong Á Luân đang vô cùng thoải mái trong nháy mắt thẳng lưng, toàn

thân tỏa ra khí thế bức người.

So với cảm giác gặp phải đối thủ truyền kỳ của Phong Á Luân, trong lòng Nhan Túc Ngang

còn khó chịu hơn.

Bởi vì hai ngày vừa rồi công việc bận rộn, cho nên lời hẹn đi ăn thêm một bữa nữa với Tiểu

Bạch vẫn chưa thực hiện được. Khó khăn lắm hôm nay mới xong việc sớm, hắn không nghỉ

ngơi lập tức vội vã chạy tới đây định rủ Tiểu Bạch đi ăn khuya, nào ngờ người khác đã

nhanh chân tới trước.

Nhan Túc Ngang và Phong Á Luân từng bước từng bước tiến đến gần, khi cách đối phương

hai bước chân thì đồng thời dừng lại.

Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên: "Nghe nói bộ phim mới của cậu doanh thu không

được tốt lắm, cần tôi tuyên truyền giúp không?"

Phong Á Luân trong lòng hơi kinh ngạc. Từ trước tới nay đều là do hắn khiêu chiến với Nhan

Túc Ngang trước, Nhan Túc Ngang sẽ tùy cơ trả đòn, không hiểu sao lần này anh ta lại

giành ra đòn trước. Bất quá Phong Á Luân phản ứng cực nhanh, ngạc nhiên thoáng qua lập

tức cười lạnh nói: "Anh nên lo cho album mới của mình đi. Nghe nói việc phát hành ở nước

ngoài không được suôn sẻ lắm."

"Càng nhiều thách thức tôi càng có hứng thú."

Ý nói thị trường trong nước không có thách thức? Phong Á Luân con mắt hơi nheo lại.

Tiểu Bạch dụi dụi mắt: "Anh Á Luân, tôi buồn ngủ quá."

Phong Á Luân trong đầu một suy nghĩ chợt lóe lên. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến

Nhan Túc Ngang khác thường? Hắn đặt tay lên vai Tiểu Bạch dịu dàng nói: "Chúng ta mau về nhà đi, bé ngoan." Hắn vừa nói vừa dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Nhan Túc

Ngang. Chỉ thấy anh ta vẻ mặt không chút cảm xúc, vui buồn cũng không lộ ra ngoài.

Tiểu Bạch gật đầu, nhìn Nhan Túc Ngang, vẫy tay nói: "Tạm biệt."

Phong Á Luân khóe miệng khẽ cong lên, ôm vai cậu đi ngang qua Nhan Túc Ngang.

"Tiểu Bạch." Ngồi trong xe, bộ dáng tươi cười của Phong Á Luân dần biến mất: "Cậu rất thân

với Nhan Túc Ngang à?"

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: "Chúng tôi bị từng bị mắc kẹt trong thang máy, hơn nữa sau

đó anh ta còn mời tôi một bữa cơm hơn sáu trăm đồng."

"Hơn sáu trăm đồng?" Phong Á Luân sắc mặt kỳ quái.

"Sao vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ lấy làm lạ sao bữa cơm lại hơn bộ quần áo tôi tặng cậu đúng một trăm

đồng."

"Không phải đâu." Tiểu Bạch giơ giơ ngón tay tính toán: "Bữa cơm hơn sáu trăm đồng tôi chỉ

ăn một nửa, nửa còn lại Nhan Túc Ngang cũng ăn mà. Cho nên tôi chỉ ăn hơn ba trăm đồng

thôi."

Phong Á Luân vừa chậm rãi khởi động xe, vừa cười nói: "Thật muốn biết nếu Nhan Túc

Ngang nghe được câu trả lời của cậu sẽ có vẻ mặt gì, nhất định rất đáng xem."

"Tôi đã nói cho anh ấy rồi."

"Ngay trước mặt anh ta?"

Tiểu Bạch gật đầu.

Phong Á Luân hào hứng hẳn lên: "Thế anh ta trả lời thế nào?""Anh ấy nói..." Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, "Ngày mai trở lại."

"Ha ha..." Phong Á Luân nhịn không được ôm lấy tay lái mà cười lớn.

Tiểu Bạch thấy vậy vô cùng khiếp sợ: "Anh cẩn thận nhìn đường phía trước."

"Được được được, cậu an tâm. Tôi cũng không muốn cho tạp chí ngày mai giật tít trang bìa

rằng tôi với cậu là đôi uyên ương xấu số." Hắn miễn cưỡng ngồi thẳng dậy.

Ngoài cửa kiếng, một chiếc xe thể thao Lamborghini màu bạc vụt qua như một ngôi sao

băng.

Phong Á Luân ánh mắt nghiêm túc: "Tiểu Bạch."

"Sao?" Mí mắt dần dần nặng trĩu làm Tiểu Bạch phải cố gắng tập trung.

Hắn hơi hạ giọng nói: "Cậu và Nhan Túc Ngang... Không nên quá thân thiết thì tốt hơn."

Tiểu Bạch không hiểu: "Chúng tôi đã quá thân thiết sao?"

"Tôi chỉ nói thế thôi." Phong Á Luân giọng có vẻ thoải mái hơn, "Cậu nghĩ đi. Chúng ta đồng

môn huynh đệ cùng công ty đi ra ngoài shopping mà còn bị một đống báo lá cải viết bậy viết

bạ, nếu cậu và Nhan Túc Ngang đi ăn chung bị phát hiện... Hậu quả chắc chắn còn nghiêm

trọng hơn nhiều."

"Chúng ta bị viết bậy viết bạ rồi hả?" Tiểu Bạch chớp mắt.

... Chắn chắn là cách khuyên bảo của hắn có vấn đề. Phong Á Luân suy nghĩ một chút, thay

đổi cách nói: "Ý của tôi là, tôi nghĩ Nhan Túc Ngang đối với cậu không phải đơn giản như

vậy."

"Không phải đơn giản như vậy thì là cái gì?" Tiểu Bạch cố gắng suy nghĩ xem bản thân vừa

nghèo vừa trắng tay thì có cái gì khiến Nhan Túc Ngang không phải đơn giản như vậy."Như là... chuyện sói già và thỏ non chẳng hạn."

Tiểu Bạch trầm mặc.

Phong Á Luân thấy lời nói của mình đã có tác dụng, không khỏi cảm thấy đắc ý.

Tới trước nhà Tiểu Bạch, cậu mở cửa xe, đột nhiên quay đầu lại, nghiêm trang nhìn hắn: "Ý

của anh là... Nhan Túc Ngang thích ăn thịt người sao?"

Phong Á Luân mắt chữ A mồm chữ O. Cậu ta làm cách nào mà ra được cái kết luận vĩ đại

như vậy?

Ngày hôm sau Tiểu Bạch tới bệnh viện thăm Giả Chí Thanh.

Giả Chí Thanh đang cười cười nói nói với cô gái tới thăm bệnh vô cùng vui vẻ.

Khi Tiểu Bạch xuất hiện vẻ mặt của hắn còn có chút không hài lòng.

Tiểu Bạch đặt túi trái cây xuống, đang định hỏi thăm bệnh tình của hắn, lại nghe cô gái kia

kêu lên: "Anh là Tiểu Bạch phải không?"

Tiểu Bạch ngây người một chút: "Chúng ta biết nhau hả?"

Nhìn tuổi của cô gái... Không lẽ là đàn em ở trường trung học?

Giả Chí Thanh nhìn thấy tức muốn hộc máu. Mặc dù đã gia nhập giới giải trí lâu như vậy rồi,

mà cậu ấy vẫn chưa ý thức được mình đã là người của công chúng.

Cô gái liền lấy ra một tờ giấy nhờ cậu ký tên, rồi lại nói liên tu bất tận cùng cậu trò chuyện

thật lâu, mãi đến khi có người gọi điện thoại tới cô nàng mới lưu luyến rời đi.

Giả Chí Thanh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cậu, trêu chọc nói: "Được người khác hâm mộ có

cảm giác thế nào, hả người nổi tiếng?"

Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Đó là... chỉ là một cô gái... không phải là nữ sinh trường mình?""..." Giả Chí Thanh cúi đầu lột cam ăn.