Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 1: Gặp gỡ



Mở đầu

Trong căn phòng tối mịt, tiếng khóc thút thít nhỏ của bé gái không ngừng phát ra, quanh quẩn trong bóng tối. Cô bé ngồi co mình trong góc nhỏ,đầu gục xuống đầu gối trông vô cùng đáng thương. Cô bé mặc một bộ váycông chúa màu hồng phấn dễ thương, nhưng lúc này, bộ áy đã rách toangtheo những vết roi quất, đánh đập, lộ ra thương tích trên người cô bé.Các vết thương rất sâu, vệt máu đọng kho cứng lại, nổi bật trên làn datuyết trắng

Người cô bé run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn, hai tay túm chặt lấygấu váy, tóc tai rối bù che đi gương mặt đáng yêu. Đột nhiên, ngoài cửaphát ra tiếng lạch cạch mở khóa, cô bé giật nảy mình, sợ tới mức co rúmlại, cả người căng lên như chão, nước mắt thi nhau tuôn ra, rửa trôinhững vết máu đọng trên mặt.

Người đàn ông mở cửa bước vào, trên tay hắn lúc này không phải làchiếc roi da hay bát cơm khô như thường lệ mà là một cậu bé trai tầm 7-8 tuổi. Cô bé nhỏ đáng thương kia đã bị nhốt ở đây nửa tháng, bị hành hạđến mức không ra hình người. Cậu bé nhìn thấy vậy thì càng thêm hoảngsợ, cậu sợ, sợ mình sẽ bị ngược đãi thành ra như vậy.

Người đàn ông túm gáy cậu bé ném và trong căn phòng chật hẹp, hừlạnh một tiếng rồi quay đi, khóa trái cửa phòng lại. Cánh cửa đóng lạicũng là lúc mọi ánh sáng trong căn phòng bị dập tắt, căn phòng lại trởnên tối mịt như trước. Căn phòng này rất nhỏ, chỉ rộng bằng một tủ quầnáo bình thường, có vẻ đây là phòng chứa đồ.

Cậu bé lo sợ ngồi vào một góc, hôm nay lúc đi học về thì cậu bịngười đàn ông đó túm lên xe đưa đến đây, hắn ta định bắt cậu làm gì ?Tống tiền cha mẹ cậu sao ? Cậu bé ngồi nghĩ ngợi, nghe tiếng khóc nhỏnhư mèo kêu của cô bé kia mà càng thấy căng thẳng, cuối cùng đã khôngchịu được, hét lên một tiếng : " Im miệng ". Tiếng hét của cậu làm cô bé kia im bặt, mặc dù trong bóng tối nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắtuất ức, đáng thương chiếu thẳng lên người mình.

Hai đứa bé cứ như vậy im lặng không nói gì, đến khi người đàn ôngkia lại bước vào, trên tay hắn bưng hai bát cơm nhỏ đã khô quắt. Cánhcửa mở ra, ánh sáng lại lần nữa rọi vào, cậu bé quay sang nhìn cô béngồi trong góc phòng, cô bé đã ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn,trắng mịn màng như bạch ngọc.

Hàng ngày, cô bé đều bị tra tấn, trên người chằng chịt những vếtthương lớn nhỏ, riêng chỉ có khuôn mặt là được nước mắt gột rửa bụi bẩn, vẫn sạch sẽ, tinh khiết như trước. Bộ váy trên người đa rách tả tơi,sắp không thể che được thân thể cùng sự giá lạnh cho cô bé.

Trong cả quá trình người đàn ông bước vào, ánh mắt cậu bé chỉ dừng lại trên cơ thể nho nhỏ kia. Thật là một cô bé đáng thương.

Những ngày tiếp theo, cô bé tiếp tục bị mang đi tra tấn, cả ngườigầy gò chỉ còn da bọc xương, ánh mắt đã trở nên vô hồn, có lẽ là bị đánh đến điên dại. Mỗi khi bị ném trở về, người cô bé đều nồng nặc mùi máupha lẫn chút mùi thuốc sát trùng nhưng lạ là, cậu bé kia vẫn không bịlàm sao, gã đàn ông đó không hề đụng đến cậu nên cậu bắt đầu suy nghĩđến việc bỏ trốn.

" Hừ..." lại một tiếng rên nhẹ phát ra từ cô bé kia, hôm nay cô bé thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên nhẹ, rất khẽ thôi nhưng lạinhư vang vọng trong căn phòng hẹp. Có vẻ như cô đang rất lạnh, cậu béthấy vậy, lấy hết dũng cảm bước lại gần, dồn hết can đảm chạm vào cô bé. Bộ váy rách nát đã không còn che được cơ thể bé nhỏ kia, da thịt lộ rangoài nóng đến bỏng tay. Cậu bé vừa chạm vào ngay lập tức rụt tay lại,nóng quá, cô bé này hình như đang sốt rất cao.

Không biết vì lòng thương hại nguyên thủy của phái nam với phái nữ hay vì cô bé đó quá đáng thương, cậu bé đã cởi áo khoác ngoài của mìnhchoảng lên tấm thân nhỏ bé gầy guộc kia. Cậu xé một mảnh váy của cô bé,nhúng qua bình nước uống để ở cuối phòng, đặt cô bé nằm xuống và đắp lên cái trán đang nóng rực kia. Sau khi xong xuôi mọi việc, cậu mới thỏ thẻ nói : " Xin chào em, anh là Mộ Phong Triệt, em có thể gọi anh là TiểuTriệt ca ca..." nhưng cô bé đã ngất lịm, chắc không thể nghe thấy lờicậu bé nói.

Cô bé sốt cao không hạ trong vài ngày liền, đều là Mộ Phong Triệtchăm sóc cô, gã đàn ông kia cũng mang thuốc hạ sốt đến, đồ ăn được thêmvài miếng thịt, không ai hiểu dụng ý của gã, chỉ biết gã sẽ không để côbé chết mà muốn hành hạ cô đến mức sống dở chết dở... Dần dà, cô bé nhỏđã hạ sốt, vì không bị hành hạ trong vài ngày, thương tích của cô bécũng đã khá hơn. Cậu bé cũng bắt đầu nói chuyện với cô bé, những cuộcnói chuyện non nớt, những cái ôm ấm áp, cô bé dường như đã coi cậu làchỗ dựa duy nhất ở nơi địa ngục trần gian này.

Bệnh rốt cuộc cũng khỏi, gã đàn ông kia cuối cùng đã đến, cô bé sợhãi ôm chặt lấy người Mộ Phong Triệt, người đàn ông kéo cô đi nhưng côtúm lấy Mộ Phong Triệt không buông. Mộ Phong Triệt cũng ôm chặt cô, gãđàn ông tức giận, tóm lấy cái gì đó phía sau, đập thẳng về phía cô bé.

" Choang '' một tiếng, cô bé nắm chặt mắt lại, chờ đợi cảm giácđau đớn ập đến nhưng cô không hề cảm thấy gì, chỉ có những giọt nước âmấm chảy dọc xuống mặt cô.

Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn người con trai vì bảo vệ mình mà bịđánh, nhìn cậu bé gục xuống mà ngất đi, nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ đầu cậu bé...Cô bé cuối cùng đã bật ra tiếng gọi.

Những cuộc nói chuyện trước đó đều là do cậu bé tự nói, người nghe là cô cũng rất chăm chỉ, nhưng không bao giờ nói câu nào.

Giờ phút này, cuối cùng cô bé đã chịu mở miệng nói tiếng đầu tiên ở nơi đây, điều duy nhất mà cô biết về cậu : '' Tiểu Triệt ca ca...",đúng vậy, Mộ Phong Triệt là cái tên duy nhất mà cô biết về cậu bé, nóixong, mắt cô bé tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh...

Chương 1 : Gặp gỡ

Trong căn phòng làm việc nhỏ, từng tiếng lạch cạch nhanh gọn phát ratừ cái bàn phím đã gõ đến mờ chữ. Đôi bàn tay đang gõ chữ đó rất đẹp,ngón tay thon dài, trắng ngần như ngó sen, trơn mịn mềm mại. Trên bànlàm việc chồng một loạt những tập tài liệu dày cộp, mà chủ nhân của đôibàn tay kia vẫn đang chăm chỉ ngồi làm việc. Ngoài trời đã nhá nhemtối, nhân viên trong công ty cũng đã về hết, chỉ còn lại một vài ngườiđang sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.

" Lạc Vi Vi, làm cả phần này đi ". Lời nói vừa dứt, lại thêm mộttập tài liệu đập uỳnh lên bàn, chủ nhân của giọng nói chanh chua kia làmột cô gái trẻ, khuôn mặt có chút ưa nhìn nhưng nét dữ dằn trên mặt lúcnày đã hủy hoại chút thanh tú cuối cùng của cô ta. Lạc Vi Vi ngẩng cặpmắt xinh đẹp lên, đôi mắt giờ đang thâm quầng vì thức đêm, nhìn thấy sựdữ tợn của Lục Chiêu, ánh mắt cô hiện lên sự sợ hãi cùng ấm ức rõ rệt,cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, khẽ gật gật đầu. Lục Chiêu thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, quay gót bỏ đi.

Lạc Vi Vi ngồi nhìn đống tư liệu trên bàn khẽ thở dài rồi lại tiệptục chăm chỉ ngồi gõ bàn phím. Lạc Vi Vi 19 tuổi, là thiên tài được tốtnghiệp sớm ở một trường đại học danh giá nhất Bắc Kinh, cô có thể nóiđược thông thạo 6 thứ tiếng trên thế giới, có thể nói là một mầm nonđược săn đón ở khắp mọi tập đoàn, doanh nghiệp. Nhưng giờ đây, cô lạilặng lẽ ngồi ở một phòng kế toán nhỏ ở tập đoàn Mộ thị, làm công việccủa một kế toán viên bình thường. Lý do sao? Tất nhiên là vì trời ghenmá hồng, cô cố chấp chỉ muốn xin vào Mộ thị qua thi tuyển nhân viên bình thường, lại gặp phải trưởng phòng " Diệt Tuyệt sư thái" trong truyềnthuyết. Gọi là "Diệt Tuyệt" cũng không sai, một người phụ nữ hơn ba mười tuổi vẫn chưa lấy chồng, lại sở hữu khuôn mặt nghiêm khắc, thâm chí làcó ác ý, luôn có ác cảm với những cô gái trẻ xinh đẹp. Vậy nên đã thànhcông trong việc vùi dập một thiên tài.

Lạc Vi Vi là con lai, cô có mái tóc nâu sậm cùng đôi mắt hổ pháchnhưng lại mang đường nét mềm mại, nhỏ bé của thục nữ Á Đông. Lạc Vi Vilà thành viên nhỏ tuổi nhất trong phòng, hơn nữa, cô mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, hơn một tuần đầu ở chỗ làm, cô chỉ biết ngồi co ro ở một góc,sợ hãi đến mức đổ mồ hôi hột. Phó trưởng phòng là một người phụ nữ hiềnlành,lại không muốn để vuột mất tiểu bạch thỏ thiên tài này nên đã dùngmọi cách giúp cô tập làm quen, qua gần một tháng trời, cuối cùng cô đãquen với công việc, hơn nữ năng suất làm việc nhanh đến không thể tưởng, từ đó, mỗi khi không có Lý phó trưởng phòng, cô lại bị mọi người bắtnạt.

Tối nay, con trai nhỏ của Lý phó phòng bị sốt cao đến mức phảinhập viện cấp cứu, ngày mai lại có một buổi họp quan trọng của tổng giám đốc, không thể không nộp báo cáo thống kê, cuối cùng dành phải để lạiLạc Vi Vi cùng một đàn sói độc ác. Phòng kế toán của Mộ Thị đích thực là một am ni cô,lại còn toàn là ni cô độc thân, thậm chí một thực tập sinh nam mới đến chào hỏi thôi cũng bị dọa cho chạy mất dép.

Lạc Vi Vi cắm cúi làm việc, thoắt cái đã đến hơn 9 giờ tối, cảcông ty giờ chẳng còn ai, bản báo cáo chị Lý nhờ cô đã làm xong, bụngđói kêu òng ọc từng tiếng, cô nhìn tài liệu trước mặt,cuối cùng quyếtđịnh đưa tài liệu lên phòng tổng giám đốc trước.

Đi ra khỏi phòng kế toán, ánh đèn mập mờ chớp choáng, Lạc Vi Vi sợ hãi đến mức chân tay run lẩy bẩy, cô còn mắc chứng sợ bóng tối, thật là một thử thách lớn. Nói đến những chứng bệnh của Lạc Vi Vi, phải kể đếnnhững ngày cô bị bắt cóc, tra tấn dã man hồi nhỏ, đối phương vì muốn trả thù bố mẹ cô mà ra tay dã man với một đứa bé mới vài tuổi...

Đi ra đến cửa thoát hiểm, cô nén lại sợ hãi, hít một hơi sâu rồibắt đầu đánh vật với cái cầu thang. Phòng tổng giám đốc ở tầng 40 caonhất, phòng kế toán ở tầng 15, vì sao không dùng thang máy ư? Tất nhiênlà vì cô còn mắc chứng sợ không gian hẹp, cô không dám đi bằng thangmáy. Nếu nói Lâm Đại Ngọc là người đa sầu đa cảm thì Lạc Vi Vi chính làđa chứng đa bệnh.

Khi leo lên đến tầng 40, Lạc Vi Vi mệt đến mức thở hổn hển, haichân đã run cầm cập vì mỏi, một tay cô cầm đôi xăng đan cao gót nhỏ, một tay bám chặt vào thành cầu thang, đến bậc trên cùng, không biết là vìvui mừng khi leo đến nơi hay quá mệt mỏi mà cô vấp phải bậc thang, cảngười đổ nhào về phía trước. Nằm sóng soài dưới đất, Lạc Vi Vi đau khổtự nhủ không biết quyết định đi làm của cô có đúng không nữa. Đến khiđứng lên mới biết chân đau buốt, cổ chân sưng tấy, có lẽ là trật chânrồi, Lạc Vi Vi ngồi nhìn cổ chân mảnh khảnh xinh đẹp đang sưng phồng thì khóc không ra nước mắt.

Cô cố gắng nhẹ nhàng xỏ đôi xăng đan vào chân, quai đeo lại càiđúng chỗ mắt cá chân, cô đau đến thở hắt ra, cố vịn tường đứng lên lạinghe "cạch" một tiếng, cô hoảng hốt cúi xuống nhìn, thì ra cái usb tàiliệu của cô rơi ra ngoài, Lạc Vi vi cúi xuống nhặt không may đụng phảichỗ đau lại lần nữa ngã vật ra đất, lần này cô không cố gắng đứng lênnữa mà ngồi bệt ở dưới đất, hai mắt đờ đẫn nhìn cái USB trước mặt. Cuốicùng, cô chấp nhận số phận cầm chiếc USB lên, một lần nữa cố gắng đứnglên, lê từng bước chân đi vào hành lang tầng 40.

Cô lết về phía chiếc máy in, cắm USB máy tính rồi bắt đầu in tàiliệu, trong khi chờ in xong, cô thoáng ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, Lạc Vi Vi cố hít lấy hít để, cuối cùng nhận định đó là ảo giác vìcô quá đói, giờ này thì làm gì còn ai ở công ty chứ. In xong, Vi Vi ômđống tài liệu dày cộp bước về phía phòng tổng giám đốc, càng bước càngngửi thấy mùi thức ăn rõ rệt, cô nghi hoặc, đang định đưa tay lên gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Lạc Vi Vi sợ đến mức đánh rơi cả tậptài liệu xuống đất, nhưng thật không may, nó rơi trúng chân cô, chân bịthương, cô đã sẵn sằng đón chờ thêm một lần tiếp đất thì có một vòng tay ấm áp chắc khỏe đỡ lấy vòng eo cô.

Tư thế của hai người lúc này chính là một hình ảnh kinh điển anhhùng cứu mỹ nhân trong phim. Lạc Vi Vi thấy bị người khác ôm thì sợ đếnrun rẩy, mồ hôi bắt đầu túa ra. Người kia vừa buông tay ra thì cô tiếptục hành trình rơi thẳng , người kia thấy vậy lại lần nữa kéo cô lên,nhặt đống tài liệu trên mặt đất đưa đến cho cô, Lạc Vi Vi lúc này đã sợđến không biết trời đất, ngoài hành lang lúc này không một ánh đèn nênkhông thể nhìn rõ người trước mặt là ai, chỉ biết người đó có thân hìnhcao lớn , rắn chắc, có vẻ là một người đàn ông. Đúng rồi, đây là phòngtổng giám đốc, chẳng nhẽ đây chính là tổng giám đốc.

Mộ Phong Triệt nhìn bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy trước mắt thìđôi mày nhíu lại, tập tài liệu anh vẫn đang cầm đưa đến trước mặt cô tamà cô ta không thèm cầm, mà giờ này cô ta lên đây làm gì không biết.

" Của cô này " . Giọng nói trầm thấp vang lên khiến Lạc Vi Vi giật thót mình, cô rụt rè đưa tay ra nhận lấy, hai tay cô vẫn đang run run,không thể cầm chắc được tập tài liệu nặng trình trịch kia, mà khôngđúng, cái này là để đưa cho tổng giám đốc mà, cô còn cầm làm gì, khi côđang đắn đo một lúc lâu, người đàn ông kia đã mất kiên nhẫn quay trở vềphòng làm việc, Lạc Vi Vi lo sợ đưa tay lên chậm rãi gõ cửa. Từ trongphòng lại phát ra tiếng nói : " Mời vào". Cô khẽ đưa tay ra mở cửa, lậptức mùi thức ăn tràn ngập trong mũi.

Mộ Phong Triệt là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn Mộ thị, mới vềnước quản lý tập đoàn của gia độc được vài tháng, lúc nào cũng chỉ biếtđến công việc, thậm chí là phải ở lại làm thêm giờ rất nhiều. Anh lạnhlùng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, biết chắc sẽ là cô gái kì quặc vừa rồi, nhưng nhìn thấy xong lại vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này, cả người Lạc Vi Vi vô cùng chật vật, mái tóc nâu xõa racó chút rối bời, đôi mắt hổ phách ngân ngấn nước, quần áo ướt sũng nhưvừa nhảy vào bồn nước, chân đi cà nhắc, lết từng bước về phía bàn làmviệc của Mộ Phong Triệt.

Nhìn cảnh này, Mộ Phong Triệt quên cả lạnh lùng, đến khi Lạc Vi Vi để tài liệu lên bàn, anh mới phát hiện mắt cô liên tục liếc về phần cơm để bên cạnh anh, đang định đưa tay đỡ lấy tập tài liệu kia thì mộttiếng òng ọc chợt phát ra phá tan bầu không khí.

Lạc Vi Vi thì đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, chứng ám ảnh sợ xãhội của cô bùng phát đến tột cùng, nếu không phải vì chân đang đau thìchắc chắn cô sẽ quay đầu bỏ chạy.

Mộ Phong Triệt thấy vậy thì có chút buồn cười, lần đầu tiên nhìnthấy một người con gái khổ sở như vậy trước mặt anh, anh khẽ đẩy phàncơm của mình về phía cô, tay còn lại khẽ lật tập tài liệu : " Đây chínhlà báo cáo thống kê của quý vừa rồi sao? " . Nhưng không có ai trả lờianh, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô gái kia run rẩy liên tục, mồ hôi túa ra càng nhiều, môi mấp máy như muốn nói nhưng không nói được, nhìnanh như quái vật ăn thịt người.

Mộ Phong Triệt lạ lùng cúi xuống nhìn tài liệu lần nữa, bản báo cáo này làm vô cùng chi tiết, tỉ mỉ, lại đầy đủ cả những điều vụn vặt nhất, tốt hơn nhiều so với những bản báo cáo trước đây, anh lại quen miệnghỏi : " Cô làm sao ? ". Nhưng vẫn không ai trả lời anh, anh lại lần nữa ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy ai trước bàn làm việc, anh kinhngạc đến trợn tròn mắt, nhưng cũng không để ý nữa, tiếp tục xem báo cáo, quả thực là rất tốt, rất đầy đủ, anh đang thiếu một trợ lý, xem rangười làm bản báo cáo này cũng không tồi. Nhưng càng lúc Mộ Phong Triệtcàng cảm thấy kì lạ, có gì đó rất lạ...mà anh không thể diễn tả được.

Mộ Phong Triệt nhíu mày khó hiểu, anh đứng lên đi ra đóng cửa, khiquay lại thì đột nhiên một thân hình mảnh mai yếu ớt đập thẳng vào mắtanh, cô đang nằm dưới đất , hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như là...ngấtrồi...