Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 9: Lại là hắn!



Vũ Vi lạnh lùng, "Tránh ra, chúng tôi không muốn ở lại chỗ này." Hiện giờ hô hấp mẹ cô dồn dập, nếu cô không rời khỏi nơi này, e rằng mẹ cô sẽ phát bệnh.

Sở Xa giống như không nhìn đến sắc mặt khó coi của mẹ Đồng, vẫn như cũ chặn trước mặt họ, mỉm cười nhìn họ, "Nếu có việc gấp tôi cũng không giữ lại các người, nhưng nếu đã tới nơi này, tôi cũng giới thiệu vị hôn phu của tôi một chút, để tránh tương lai nếu có gặp trên đường cũng có thể biết nhau."

Vũ Vi căn bản không để ý tới Sở Xa, vị hôn phu của Sở Xa là ai, cái đó có liên quan tới cô sao? Cô vừa muốn mở miệng cự tuyệt, bên kia Sở Quốc Vĩ cũng không bình tĩnh mở miệng nói, "Sở Xa, thôi đi, bọn họ cũng không phải là nhân vật gì quan trọng, không cần phải giới thiệu vị hôn phu của con cho họ biết."

Sở Quốc Vĩ lại lần nữa làm thương tổn Đồng Kỳ, vẻ mặt bà thất vọng nhìn Sở Quốc Vĩ, bọn họ một chút cũng không phải nhân vật quan trọng sao?

Nhưng là, Sở Quốc Vĩ quay đầu lại không liếc mắt nhìn Đồng Kỳ dù chỉ một cái.

Hai chân bà mềm nhũn, ngồi xổm trên mặt đất che nơi vùng ngực đau đớn từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Vũ Vi lo lắng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Đồng.Cô lo lắng hỏi mẹ."Mẹ! mẹ có sao không?" Vũ Vi lo lắng nhìn mẹ.

Mẹ Đồng hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, lại hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, lặp lại vài lần như thế, sắc mặt xanh xao của bà mới tốt hơn nhiều.

Mẹ Đồng hướng tới Vũ Vi nở một nụ cười để cho cô yên lòng , "Yên tâm, mẹ không sao."

Tuy mẹ mỉm cười với cô, nhưng Vũ Vi biết mẹ là vì không để cho cô lo lắng, nên mới ráng chịu đựng như vậy .

Cô không nói gì cả, đứng lên, ngồi xổm xuống đỡ mẹ đứng lên. Đang muốn đi về phía trước, một đôi giày nam da đen bóng loáng xuất hiện trước mắt cô.

Ngay sau đó thanh âm dễ nghe của Sở Xa truyền đến tai Vũ Vi, "Hàng, đây là khách mời đến tham dự lễ đính hôn của chúng ta. Hình như có việc gấp phải đi,mọi người chào hỏi một chút đi."

Đối phương tiến lại gần trước mặt họ, ngẩng đầu lên là có thể thấy được, muốn tránh cũng không được. Xuất phát từ lễ phép, Vũ Vi không tình nguyện chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, chỉ là cái nhìn này, làm cô ngây ngẩn cả người, thân hình cũng cứng.

Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta mặc tây trang màu đen, áo sơmi màu trắng , có vẻ chín chắn, trên mặt vẫn còn nở một nụ cười ôn nhu, người đàn ông này không phải Lục Hàng thì còn có thể là ai?

Hai tay Vũ Vi nắm chặt lại, vẻ mặt khinh miệt nhìn Lục Hàng, cô thực sự không ngờ Lục Hàng lại là người như vậy, hôm qua mới cùng cô chia tay hôm nay liền cùng người khác đính hôn mà đối phương lại ngừơi chị cùng cha khác mẹ với cô!

Cô lo lắng nhìn mẹ, nhìn thấy mẹ đang cúi đầu đưa tay ôm ngực, cô mới thả lỏng một hơi, tốt mẹ không thấy Lục Hàng nếu không bà sẽ không chịu nổi. Cô cảnh cáo nhìn Lục Hàng, sau đó đỡ mẹ, "Mẹ, chúng ta đi."

Ở phía sau Sở Xa lại mở miệng nói, "Dì, đây là vị hôn phu của con. . . ."

"Câm miệng! Chúng tôi đối với vị hôn phu của cô là ai không có hứng thú!" Vũ Vi lập tức mở miệng quát Sở Xa.

Nhưng Sở Xa lại hé miệng cười, tiếp tục mở miệng nói, "Lục Hàng."

Nghe được hai chữ Lục Hàng,mẹ Đồng giật mình, bà cố nén đau đớn trong lòng, ngẩng đầu, bà nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Lục Hàng đứng trước mặt bà, sắc mặt của bà nhất thời trở nên tái mét, ngực truyền đến từng đợt đau đớn kịch liệt, đau đến hô hấp đều cảm thấy khó khăn, hai chân bà mềm nhũn ngã trên mặt đất, khó khăn thở hổn hển.Lục Hàng,bà tín nhiệm hắn ta đối đãi với hắn ta như con trai ruột của mình một dạng, nhưng hắn lại phản bội con gái của bà!