Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 45: Anh chính là đồ ngốc!



Lạc Mật Mật đoạt lấy ly rượu trong tay Lạc Thiểu Trạch , nhưng mà không thể ngăn anh lại cầm bình rượu tiếp tục.

Nhìn chất lỏng kia tiến vào trong miệng Lạc Thiểu Trạch, một dòng rồi một dòng từ bờ môi chảy ra, giống như là từng đao từng đao đang cắt lòng của Lạc Mật Mật, nhè nhẹ đau , chảy ra từ máu.

Lạc Mật Mật cũng đã không thể khống chế mình, bước một bước dài xông lên phía trước đoạt lấy chai rượu trong tay Lạc Thiểu Trạch.

Cứ như vậy, Lạc Thiểu Trạch chậm rãi ngồi xuống , ngơ ngác mê mang nhìn phương xa. Trong quán rượu, rất nhiều người đã bị hai người điên cuồng kia làm khiếp sợ, đứng ở bên cạnh rối rít bàn tán không dứt.

"Nhìn cái gì vậy, có cái gì tốt mà nhìn, tất cả giải tán tất cả giải tán!" Lạc Mật Mật xua đuổi đám người, quay d.d.l.q.d người nhìn Lạc Thiểu Trạch ngồi bên cạnh.

"Anh vẫn khỏe chứ? Làm sao ra nông nỗi như vậy đâu?"

"Anh rất khỏe, chỉ là của anh thật hận mình, thật hận mình. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch vịn cái trán, mặt đỏ thắm cùng ánh mắt mê ly, nói rõ người này đã uống rất nhiều.

"Anh hận anh không có dũng khí đối mặt tình cảm giữa chúng ta, anh hận tại sao mình có nhiều thứ bận tâm như vậy. . . . . . Em biết không, lúc em học năm đầu cấp 3, anh liền đã phát hiện mình yêu em, anh biết rõ em không phải là em gái của anh, cho nên anh quyết thổ lộ với em, muốn cùng em. . . . . ."

Nhìn dáng vẻ Lạc Thiểu Trạch khổ sở cùng lời nói chân thành, cặp mắt Lạc Mật Mật lóe ra ánh sáng, cả trái tim khẩn trương đều muốn nhảy ra ngoài.

"Nhưng mà, khi ta còn chưa đi đến phòng của em thì ba tìm được anh." Lạc Thiểu Trạch dùng sức gõ hai cái vào đầu của mình, "Ba bắt anh lập lời thề, nói đời này trừ khi ba chết, nếu không cũng sẽ không cho phép chúng ta ở chung một chỗ, em vĩnh viễn là em gái của anh.

Khi đó, lòng của anh rất đau, ông ấy là ba của anh, anh phải nghe lời ba, lần đầu tiên anh biết tình yêu là cái gì, lại bị dễ dàng bóp chết ngay từ đầu. . . . . . Cái loại đó tư vị. . . . . .

Sau đó, anh không thể khống chế tình cảm của mình liền đi quầy rượu, uống rượu đến rất khuya, sau đó anh gặp Bùi Nhã Phi. . . . . .

Mật Mật, anh không biết mình yêu em hay yêu Nhã Phi, anh rất mâu thuẫn. . . . . ."

Lạc Mật Mật từ từ đứng lên, vui mừng đỡ dậy Lạc Thiểu Trạch đang rủ đầu xuống, mỉm cười nói, "Em có thể cho là anh đang thổ lộ với em không?"

Mặt đỏ bừng lên, cặp mắt nhắm chặt từ từ mở ra, cho đến khi nhìn thẳng ánh mắt của Lạc Mật Mật, hết sức sáng ngời.

Ánh mắt nhanh chóng dừng lại, đối với Lạc Mật Mật mà nói, đấy chính là hạnh phúc, nhưng ngay khi loại hạnh phúc này còn chưa kịp hưởng thụ, Lạc Thiểu Trạch chợt hốt hoảng buông tay Lạc Mật Mật.

"Mật Mật, anh là không phải nói nhăng gì đó rồi hả? Nếu như mà anh nói cái gì không nên nói, em nhất định. . . . . ."

"Không, lời của anh nói không phải nói bậy, em biết rõ lòng của anh, em vẫn biết." Lạc Mật Mật cầm tay Lạc Thiểu Trạch, mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng mà, giờ phút này người đàn ông trước mắt này cũng không có chờ đợi trong hạnh phúc. Lạc Thiểu Trạch hốt hoảng cầm bình rượu lên, tiếp tục rót.

"Được rồi, anh muốn uống, vậy em uống cùng anh." Lạc Mật Mật cũng cầm ly rượu lên, bắt đầu uống.

Không biết qua bao lâu, trên bàn bình rượu đỏ đã thành đống, hai người ngồi chính diện đã say nằm gục trên bàn.

"Bánh nướng áp chảo, anh không phải là không có dũng khí , anh chính là đồ ngốc!