Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 34: Ăn buffet cũng có tinh thần



"Á, nhà có sư tử Hà Đông? Trời ơi."

Năm điều không cho phép:

Thứ nhất, Lạc Thiểu Trạch không được đi dạo quán ăn đêm; thứ hai, Lạc Thiểu Trạch không được cùng các cô gái khác một mình hẹn hò; thứ ba, Lạc Thiểu Trạch không được lừa gạt Lạc Mật Mật; thứ tư, không cho phép Lạc Thiểu Trạch không làm việc nhà, để Lạc Mật Mật một mình xử lý; thứ năm..."

Lạc Thiểu Trạch khẽ cắn răng, giương mắt nhìn Lạc Mật Mật, "Tại sao đều là anh không được phép làm? Tại sao em lại không có? Em xem điều thứ năm một chút đi, còn không cho phép không chấp nhận Lạc Mật Mật theo đuổi. Điều này so với《 Hiệp ước mã quan* 》còn không có bình đẳng bằng? Dựa vào cái gì?"

"Bằng cọng lông, chỉ bằng việc em với anh bây giờ ở cùng một chỗ, chỉ bằng việc em có dũng khí hơn anh!" Lạc Mật Mật điên tiết đứng dậy la hét lớn tiếng.

Lạc Thiểu Trạch từ từ đặt giấy lên bàn, khiêu khích nói, "Nếu anh không đồng ý, không ký thì sao?"

"Anh không ký, em khóc cả ngày cho anh xem, mỗi ngày em đều đi đến công ty của anh gây chuyện, em để cho anh sống không yên ổn!"

Ôi trời đất ơi, tiểu ma nữ này muốn làm gì à?

Lạc Thiểu Trạch hiểu, nếu Lạc Mật Mật nói ra khẳng định có thể làm được, thậm chí còn có thể so với nói càng kỳ quái hơn.

Đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói, việc cưng chiều Lạc Mật Mật đã thành một thói quen, chỉ cần cô đồng ý cô thoải mái, dù giày vò thế nào thì anh cũng chịu bị giày vò thế đó thôi.

Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ liếc nhìn Lạc Mật Mật, nâng bút lên định ký tên, phát hiện ở phía dưới Lạc Mật Mật đã ký tên từ trước, "Em cũng thật tích cực, đã ký từ trước rồi! Được rồi, ký thì ký."

Nhìn Lạc Thiểu Trạch ký tên, Lạc Mật Mật đưa tay cướp lấy tờ giấy, ánh mắt kiên định và nghiêm túc, "Anh đừng có đùa giỡn, nếu anh không giữ lời hứa, em sẽ chết cho anh xem!"

Một luồng khí lạnh khiếp sợ từ sau lưng chạy dọc lên đến đỉnh đầu. Lạc Thiểu Trạch chợt ý thức được, tối nay tất cả không giống như mình nghĩ đơn giản như vậy, Lạc Mật Mật cũng không phải chỉ muốn giày vò một cái nũng nịu một chút mà lần này cô làm tới thật.

Lạc Thiểu Trạch cúi đầu, không ngừng nhét cơm vào miệng. Cô nhóc này dám nghĩ dám làm, quả thật làm cho Lạc Thiểu Trạch lau mắt mà nhìn. Cô có thể đối mặt với tình cảm của mình mà anh Lạc Thiểu Trạch lại không thể.

Giờ phút này, Lạc Thiểu Trạch cảm thấy mình thật hèn nhát.

Nhưng, biết làm sao đây? Cô ấy là em gái của mình...bứt rứt khuôn mặt Lạc Thiểu Trạch đỏ bừng, cuối cùng vẫn đặt chén đũa xuống, " Ừ, anh ăn no rồi, em ăn đi!"

"Á, làm gì? Em làm thức ăn ăn ngon như vậy, anh nên lấy tinh thần ăn buffet ra, ăn thật ngon chứ!"

Nhìn mắt to của Lạc Mật Mật vụt sáng, Lạc Thiểu Trạch buồn cười, "Ăn buffet cũng có tinh thần à? Có ý gì?"

"Thật là đần, ngay cả điều này cũng không biết, tinh thần tôn trọng của ăn buffet chính là sáu chữ —— nâng tường vào, đỡ tường ra! Cái này á, anh được bao ăn! Ăn không hết cũng được gói về."

Lạc Mật Mật cầm cái mâm trên bàn bắt đầu gắp rau vào chén cho Lạc Thiểu Trạch, làm cho Lạc Thiểu Trạch trở tay không kịp, "Ơ, Mật Mật em không thể đối xử với người khác dịu dàng một chút được hay sao? Với cái tính khí này thì có người con trai nào mà chịu được!"

Một câu nói hoàn toàn vô tâm đánh sụp toàn bộ phòng tuyến trong đáy lòng Lạc Mật Mật, cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ưu buồn nhìn người con trai trước mắt, bỉu môi uất ức giống như con mèo con bị thương, "Lẽ nào, anh thích kiểu dịu dàng?"

Nhìn ánh mắt u buồn của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch chợt ý thức được mình nói sai, vội vàng đi tới ôm cô vào lòng, giọng nói nhu hòa an ủi, "Mật Mật, không nên tức giận, anh không có ý đó, em đừng tức giận nha."

"Em hiểu rõ, em làm cái gì anh cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, em hiểu rõ trong lòng anh có em, nhưng mà anh tại sao muốn..."

*Hiệp ước Mã quan: còn được gọi là hiệp ước Shimonoseki, được ký kết ở sảnh đường Shunpanrō, thành phố Akamaseki, Yamaguchi, vào ngày 17 tháng 4 năm 1895 giữa Đế quốc Nhật Bản và nhà Thanh, kết thúc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ nhất. Nội dung "Hiệp ước Mã quan" bao gồm bắt buộc triều đình nhà Thanh phải cắt đất thuộc địa; tiến cống binh khí; bồi thường kinh phí chiến tranh cho Nhật Bản; công nhận sự độc lập Triều Tiên và Đài Loan; mở rộng giao thương với Nhật Bản; không được bắt bớ công dân Nhật Bản, Nhật Bản được xây dựng nhà xưởng, lãnh sự quán ở Trung Quốc...