Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 20: Trong sân trường bàn luận về ảnh nóng



Cô gái hét thảm một tiếng, nhanh chóng dính vào người của Dương Tuấn, móng tay thon dài màu đỏ khảm thật sâu vào da thịt màu đồng cổ, hàm răng trắng noãn hung hăng cắn xé bả vai Dương Tuấn. . . . . .

--- ------ ------ ------ --------

Núp ở phía sau cửa, Lạc Mật Mật cười xấu xa nhìn điện thoại di động. Cũng không ai biết, tại thời điểm thích hợp cô đã mở điện thoại di động lên, toàn bộ nội dung đặc sắc sớm đã bị cô cặn kẽ chụp lại.

Hừ hừ, ai kêu anh trêu chọc tôi, Dương Tuấn, lần này anh xong rồi, bức ảnh này coi như tôi mời anh một chai rượu, bảo đảm anh uống một lần, vĩnh viễn đừng mong tỉnh lại!

Nói xong, Lạc Mật Mật nhẹ nhàng một chút, tấm ảnh thuận lợi đăng lên diễn đàn của học viện Hoàng Gia.

Lạc Mật Mật lặng lẽ rời đi, trong lòng không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ. Đi tới cửa trường học, một chiếc xe Mercedes màu đen dừng ở trước mặt của cô.

Đưa đầu vừa nhìn, thì ra là Tô Trạch.

"Đầm lầy chết, anh đến chỗ này làm gì?" Lạc Mật Mật gương mặt không nhịn được.

"Lạc Mật Mật tiểu thư, mời lên xe, tôi tới đón cô, cũng chờ cô lâu rồi." Tô Trạch đi xuống xe, đưa tay mở cửa xe ra.

Lạc Mật Mật mỉm cười, nhấc chân lên đạp vào chân Tô Trạch, nhất thời vang lên một tiếng hét thảm.

"Không được gọi tôi là tiểu thư, không được gọi tôi là tiểu thư, tại sao không nhớ, tôi ghét nhất là cái từ này! Từ đây về sau anh gọi một lần tôi liền đánh anh một lần."

Tô Trạch giơ tay lên ngăn ở trên mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi không gọi cô như thế, vậy về sau tôi gọi cô là gì? Gọi Mật Mật được không?"

"Gọi thân mật như vậy dường như cũng không thích hợp, bất quá, chúng ta đã biết nhau thời gian dài như vậy rồi, cứ gọi như thế đi." Nói xong, Lạc Mật Mật chui vào trong xe.

Ngày thứ hai, cảnh sắc tươi đẹp nổi bật.

Lạc Mật Mật vừa vào phòng học, đã cảm thấy không đúng lắm, tất cả mọi người ở chỗ này không nói cười đùa giỡn, ngược lại cúi đầu thảo luận cái gì đó, một vài người thần sắc có vẻ là lạ.

Từ từ tìm được chỗ ngồi xuống, Lạc Mật Mật nghiêng đầu, Dương Tuấn vẫn chưa tới.

"Hừ hừ, biết ngay là sẽ như thế này mà, tự làm tự chịu.." Lạc Mật Mật vừa lấy quyển sách ra, vừa nhắc đi nhắc lại , chợt phát hiện Vi Vi ngồi cùng bàn đang cúi đầu, gương mặt ủ dột, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, móng tay đỏ như máu thật là chói mắt.

"Vi Vi cậu làm sao vậy?" Lạc Mật Mật quay người lại, vỗ vỗ bả vai, thấy bộ móng tay đỏ chói kia không khỏi mím môi, "Tại sao cậu sơn màu móng tay như vậy? Thật là khó coi!"

Vi Vi vội vàng thu hai tay lại, ngẩng đầu lên nhút nhát nhìn Lạc Mật Mật, muốn nói cái gì đó lại nuốt trở vào.

"Cậu gặp chuyện gì phải không? Nói cho mình biết đi, mình sẽ làm cho cậu hả giận." Trên mặt Lạc Mật Mật viết bốn chữ —— bênh vực kẻ yếu.

"Mật Mật, mình. . . . . . Không có chuyện gì, như thế này, mình có thể sẽ bị xử lý giáo vụ, cậu có thể cho mình mượn điện thoại di động của cậu không, mình ra ngoài gọi về nhà, điện thoại của mình bị rơi mất rồi."

"Tại sao cậu lại bị xử lỳ giáo vụ?"

"Cậu không cần phải lo, cậu đưa điện thoại di động cho mình mượn đi!" Vi Vi vươn tay chờ lấy điện thoại di động.

Lạc Mật Mật móc ra iphone4S của mình, Vi Vi một phen cầm lấy đi xông ra cửa.

Thời gian trôi qua thật lâu, Lạc Mật Mật cũng không thấy Vi Vi, cho đến buổi trưa tan học.

Vi Vi cầm điện thoại di động, cúi đầu từ từ đi tới bên cạnh bàn, bộ dạng thâm trầm lộ ra hơi thở tức giận, "Mật Mật, cậu có thể cùng mình ra đây một chút không? Mình có chuyện muồn nói với cậu."

"Được." Lạc Mật Mật sảng khoái đồng ý, ngay sau đó đi theo ra ngoài.

Bởi vì buổi trưa, nên trong hành lang rất ít người, Vi Vi không ngừng đi về phía trước, khi đến một góc nhỏ mới dừng chân lại, "Lạc Mật Mật, tại sao cậu muốn làm như vậy?"