Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 23: Nếu như không có gặp phải



Hàn Triết Si buông lỏng tay ra, nói: “Tủ quần áo ngay tại trong phòng ta, quần áo bên trong em muốn mặc cái nào cũng được.”

Gian phòng trong biệt thự của Hàn Triết Si rất nhiều, phòng ngủ phần lớn đều tại lầu hai. Tống Tử Hàm ở tại phòng khách, bá đạo tổng giám đốc không có nói ra yêu cầu muốn cùng phòng, đây là một tiến bộ lớn.

Tắm rửa xong, Tống Tử Hàm mặc áo ngủ của Hàn Triết Si, y phục của mình bỏ vào máy giặt quần áo, phơi khô rồi ngày mai có thể mặc.

Biệt thự rất lớn, bình thường Hàn Triết Si ở chỗ này không có một người nói chuyện không nghĩ cũng biết rất cô độc. Tống Tử Hàm cười khổ, cho nên mới phải chờ cậu tăng ca xong thì đi đón cậu, luôn luôn kéo cậu đi nhà hàng ăn cơm, có lẽ, là vì một người trong nhà quá cô độc.

TV màn hình tinh thể lỏng siêu lớn trong phòng khách đang chiếu trận thi đấu bóng đá, âm thanh có chút ồn ào, Hàn Triết Si đem chân khoác lên bàn trà, lười biếng mà tựa trên ghế sofa xem thi đấu bóng đá.

Tống Tử Hàm đem hoa quả hôm nay mua được cắt thành khối, đặt ở trên bàn trà sau đó tại trên ghế sofa ngồi xuống, nhìn thoáng qua Hàn Triết Si đang say mê xem thi đấu bóng đá, cuối cùng quyết định không mở miệng gọi hắn ăn trái cây.

Hàn Triết Si nhìn thoáng qua Tống Tử Hàm, ánh mắt cuối cùng đã rơi vào đĩa hoa quả được chuẩn bị trên bàn, nghiêng người đi qua cầm dĩa xiên một khối lê bỏ vào trong miệng, sau đó xiên một khối khác đưa tới bên miệng Tống Tử Hàm “Ăn.”

Tống Tử Hàm liếc mắt nhìn hắn, há miệng ăn, Hàn Triết Si lại xiên một khối cho mình, ăn hoa quả, hoàn toàn không để ý cầu thủ trên màn hình TV cùng hiện trường cuồng khiếu thanh âm.

Ăn hết mấy khối hoa quả, vừa ăn vừa nói: “Chuyển qua ở cùng ta, dù sao ta ở đây cũng một mình.”

Tống Tử Hàm nghiêng đầu “Không cần.”

Hàn Triết Si thả dĩa trong tay xuống, “Em bây giờ ở quá xa, mỗi ngày đều rất phiền toái, tới đây cùng với ta, không phải rất tốt sao.”

“Ta cùng cha mẹ cũng rất tốt.”

“Lớn như vậy còn chưa có ly khai cha mẹ, ngươi có phải kém cỏi hay không ?”

Tống Tử Hàm hắc tuyến, cùng cha mẹ một chỗ ở rất kém cỏi, dựa vào cái gì ở cùng hắn liền không kém cỏi rồi? Lại nói, cậu cũng là vì có thể tận hiếu với cha mẹ nên mới lựa chọn ở cùng bọn họ, như vậy coi như là kém cỏi? Con trai hiếu thảo sao có thể gọi là kém cỏi được.

Tống Tử Hàm hời hợt nói: “Ta thích ở nhà, nơi khác đều không quen.”

“Không quen chậm rãi sẽ quen, chẳng lẽ em còn muốn cả đời ở cái chỗ kia?”

“Cái này không cần anh quản.” Nói xong, cũng nói đến chuyện không thoải mái rồi, sau đó đối thoại cứ như vậy mà kết thúc.

Hàn Triết Si ngược lại hít một hơi, Tống Tử Hàm năm năm trước dễ bị ăn hiếp đã không còn như vậy nữa, cái này để cho hắn rất đau đầu, chỉ cần hắn tiến thêm một bước, cậu sẽ lui một bước, nhưng thỉnh thoảng lại lao ra một câu rất bướng bỉnh.

Cầm lấy dĩa tiếp tục ăn hoa quả, Hàn Triết Si nói: “Chuyện này, về sau bàn lại.”

Ngữ khí chắc chắn không có một tia phủ định, hắn đương nhiên cho rằng trong tương lai không xa Tống Tử Hàm sẽ không thể cự tuyệt nữa. Thật sự là, dựa vào cái gì?

Tống Tử Hàm tại trong nhà Hàn Triết Si ngủ lại một đêm, sáng sớm hôm sau, cậu liền bắt đầu làm bữa sáng. Bá đạo tổng giám đốc ngày hôm qua trước khi ngủ còn cố ý gọi điện thoại cho Tống Tử Hàm, nhắc nhở cậu sáng sớm ngày mai làm bữa sáng, rõ ràng ngay tại gian phòng bên cạnh, còn muốn gọi điện thoại!

Hàn Triết Si sắc mặt hôm nay rõ ràng tốt hơn nhiều, ăn hết bữa sáng xong, Tống Tử Hàm cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho hắn, so với ngày hôm qua thấp hơn một chút. Bây giờ là 38.5 độ, vẫn đang sốt.

Thấy hắn đã đỡ hơn, Tống Tử Hàm nói phải đi về, lý do là trong nhà còn có việc.

Hàn Triết Si giương mắt nhìn cậu “Chuyện gì?”

Tống Tử Hàm nói: “Đại thọ 70 tuổi của nãi nãi (bà), phải trở về chúc thọ.”

Hàn Triết Si nói: “Đã như vậy, ta cùng đi với em.”

Đại thọ nãi nãi nhà người ta mắc mớ gì tới anh! Cái này rõ ràng là đem nãi nãi Tống Tử Hàm coi như nãi nãi của mình, cho nên, đại thọ 70 tuổi trọng yếu như thế này không thể không đi.

Tống Tử Hàm từ chối nói: “Hàn tổng vẫn là không nên đi, nãi nãi không thích gặp người lạ, lại nói, đều là một vài người thân thích trở về chúc thọ, anh đi mà nói không thuận tiện lắm.”

Hàn Triết Si suy nghĩ một chút mới quyết định không đi, nhưng là cầm chìa khóa xe nói muốn đưa Tống Tử Hàm về nhà. Tống Tử Hàm cũng từ chối, vốn đã sốt cao, mặc dù có hạ sốt rồi nhưng là vừa mới uống thuốc, uống thuốc hạ sốt xong thường buồn ngủ, lái xe sẽ rất nguy hiểm.

Cho nên, cuối cùng vẫn là Tống Tử Hàm tự mình bắt xe trở về.

Trước khi rời đi, đem thuốc đặt ở trên bàn trà, dặn dò hắn ăn hết cơm trưa xong phải uống thuốc, cơm trưa cậu đã giúp hắn gọi giao hàng, là một ít đồ ăn thanh đạm. Câu nếu như không thoải mái thì gọi điện thoại cho ta Tống Tử Hàm cũng không nói, bởi vì không cần phải nói Hàn Triết Si cũng sẽ làm như vậy.

Tống Tử Hàm cơ hồ là đến nhà uống một chén nước xong liền xuất phát đi nhà nãi nãi. Nãi nãi Tống Tử Hàm vẫn còn sống ở nhà cũ, mười năm trước, gia đình Tống Tử Hàm mới chuyển ra tiểu khu, nhà cũ trước kia chỉ còn lại hai cái lão nhân gia cùng một cô em chồng chưa chịu đi xuất giá.

Lần này chúc thọ mời cả hàng xóm láng giềng, xếp đặt hơn mười bàn lớn, Tống Tử Hàm sở dĩ cùng Hàn Triết Si nói nãi nãi không thích gặp người lạ cùng với chỉ có người thân tới tụ họp, là không muốn Hàn Triết Si cùng tới.

Nếu hắn tới, Tống Tử Hàm phải giải thích thế nào cấp trên của cậu vậy mà tới lễ mừng thọ của nãi nãi nhân viên?

Khi tất cả mọi người đã đến lễ mừng thọ đầy đủ, ngồi ở một bàn vui vẻ tán gẫu chuyện nhà. Sau đó Tống Tử Hàm đi vào, đã bị các cô chú bác hỏi nhiều lần đã có người yêu hay chưa.

Ngồi cùng bàn còn có một biểu đệ nhỏ hơn Tống Tử Hàm một tuổi, hôm nay cũng đã là ba ba rồi, chàng trai mới 23 tuổi ngồi bên cạnh ôm một hài nhi, hai bên trái phải là ông bà của đứa nhỏ, người một nhà đều vây quanh hài nhi, bất diệc nhạc hồ.

Ngô Thiến Linh ngồi ở bên cạnh Tống Tử Hàm khuôn mặt đau khổ “Nhà các ngươi thực hạnh phúc, không giống Tử Hàm nhà chúng ta, đến bây giờ còn không để cho ta tìm con dâu.”

Dì của Tống Tử Hàm ngồi bên kia liền nói: “Không phải vẫn còn trẻ sao, mới tốt nghiệp ra trường còn phải rèn luyện mới có thể đảm đương một gia đình, không giống nhi tử nhà ta.” Nói xong liền nhìn thoáng qua nhi tử ngồi bên cạnh, “Đứa nhỏ này hiện tại làm ba ba, làm việc vẫn không biết ổn trọng, chỉ khổ cho ta, ngoại trừ giúp hắn chăm sóc nhi tử còn phải chiếu cố hắn.”

Nói xong, biểu đệ kia cũng có chút ngượng ngùng mà nhìn người bên cạnh, có vài phần xấu hổ, ở dưới mặt bàn kéo mẫu thân một cái, nhỏ giọng nhắc nhở “Mẹ, đừng nói nữa.”

Ngô Thiến Linh nói: “Vậy thì có sao, người trẻ tuổi mà, cũng nên trải qua một thời gian mới có thể thành thục được, sao có thể thoáng cái là được ổn trọng đâu. Ta xem ngươi cũng vừa ý rồi, có một tiểu tôn tử đáng yêu như thế, trong nhà ầm ĩ vui vẻ, trải qua cũng phong phú, không giống nhà chúng ta, đến đến đi đi chỉ có ba người, mỗi ngày đều nhàm chán.”

Tống Tử Hàm ở một bên không nói lời nào, mẫu thân đại nhân thích nói về đề tài này, cũng không hiểu Ngô Thiến Linh làm sao lại quan tâm như vậy, gặp người liền nói, bình thường cậu cũng nghe quen rồi, hiện tại xem ra cũng không có gì.

Cuối cùng, dì lại nói đến nhà hàng xóm còn một nữ hài chưa có xuất giá, cũng mới tốt nghiệp đại học, hơn nữa học chính là chuyên khoa, vóc người không tệ, phẩm tính cũng cũng tốt, nếu cảm thấy đối phương cũng có thể vậy thì nói chuyện.

Tống Tử Hàm chỉ là lễ phép tính đáp lại vài câu, việc này Ngô Thiến Linh cũng sớm đã đáp ứng. Bất quá phải đi về hỏi ý nữ hài tử người ta một chút, nếu như có thể liền gặp mặt.

Hồi lâu sau yến tiệc chúc thọ đến buổi tối mới chấm dứt, hôm nay Thiên Ngô Thiến Linh đặc biệt vui vẻ, đơn giản là đã giúp nhi tử chọn trúng một cô nương. Tống Tử Hàm không nói vui vẻ cũng không nói than phiền, về đến nhà tắm rửa xong ngã lên giường.

Tựa ở đầu giường, lấy điện thoại ra xem, bá đạo tổng giám đốc không có gọi điện thoại tới, chứng tỏ hết thảy mạnh khỏe? Nhưng là phát sốt không thể nhanh khỏi như vậy, nếu như hắn là vì ngất đi cho nên không có gọi điện thoại cũng là có khả năng .

Cha mẹ Hàn Triết Si đều ở ở nước ngoài, từ khi đem chuyện của công ty giao cho Hàn Triết Si quản lý liền di cư đến Mỹ, trên cơ bản sẽ không về nước, cho nên Hàn Triết Si mới có thể tự mình một người sống ở một toà biệt thự lớn như vậy, sinh bệnh cũng không có người chiếu cố.

Tống Tử Hàm quyết định buổi sáng ngày mai đi xem, xem hắn đã chết hay chưa.

Có lẽ, cậu không nên đi.

Ngày hôm qua Hàn Triết Si cho cậu chìa khóa, cho nên cổng chính Tống Tử Hàm liền trực tiếp dùng chìa khóa mở, còn cửa chính, Tống Tử Hàm không dám dùng chìa khóa mở, ấn chuông cửa.

Mở cửa chính là Hàn Triết Si, người kia rõ ràng mới vừa rời giường, sắc mặt đã khá hơn nhiều. Tống Tử Hàm trên tay mang theo một túi bữa sáng, là mua tại một nhà hàng danh tiếng gần khu biệt thự cao cấp Helen.

Hai người đều còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nữ mềm mại vang lên, âm thanh nguyên lai là của một nữ nhân mặc áo ngủ dáng người nóng bỏng đang đứng trên bậc thang, “Triết Si, mới sáng sớm ai đến vậy?”

Hàn Triết Si nghiêng đầu, nhàn nhạt trả lời một câu, “Cấp dưới.” Đây là Hàn Triết Si lần đầu tiên tại trước mặt người khác gọi Tống Tử Hàm là cấp dưới.

Nữ nhân gương mặt ngọt ngào xinh đẹp giẫm lên bậc thang đi xuống, một thân áo ngủ khêu gợi mỏng manh, lắc lắc cổ giọng điệu lười biếng, “Tối hôm qua giằng co cả đêm, ngủ không ngon, cũng không biết làm sao hôm nay tỉnh sớm như vậy.”

Giằng co cả đêm, trên giường?