Tổng Giám Đốc Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân

Chương 6: Ôn nhu (Hạ)



Hoa Thiên gỡ lấy mắt kính của Lý Mục nói: “Ngoan ngoãn ở đây chờ ta, nếu không ta sẽ trừng phạt ngươi đó.” Nhìn khí tức Lý Mục khôi phục lại như cũ, Hoa Thiên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ bây giờ hắn đúng là nhìn rất thuận mắt.

Lý Mục giống như bị mê hoặc mà gật đầu, đợi sau khi Hoa Thiên đi xa mới thanh tỉnh lại, nhìn bốn phía xung quanh liền phát hiện ra đây là nhà của Hoa Thiên.

Trên bàn cơm.

“Ăn ngon không?” Hoa Thiên nhìn Lý Mục đang ăn nuốt ngấu nghiến, thần sắc vui vẻ hỏi.

“Uh. Ngon lắm.” Thực ra nói Lý Mục chưa từng ăn thức ăn ngon như vậy là không phải, hắn chính là chưa bao được dùng cơm trong bầu không khí như thế này.

Bàn gỗ được trang trí giống như bàn ăn thường ngày trong gia đình, ánh sáng êm dịu rọi lên trên các món ăn cộng thêm người thanh niên đang ngồi diện kia, hết thảy khiến cho trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác ấm áp. Lý Mục cảm động đến mức nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống, bản thân rốt cục cũng có thể cảm nhận loại cảm giác ấm áp này.

Hoa Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Lý Mục liền đoán được mình đã sử dụng đúng chiêu bài rồi.

“Ha ha, ăn từ từ thôi, nếu đã thích như vậy thì ngày nào ta cũng nấu cho ngươi ăn có chịu không?”

Mặc dù Lý Mục rất muốn nhận lời ngay lập tức, nhưng thói quen nhiều năm ở thương trường lại khiến hắn trả lời: “Không cần đâu, như vậy sẽ rất làm phiền ngươi.”

Hoa Thiên nhíu mày lại, xem chừng hắn cần phải mạnh tay thêm một lần nữa. “Chủ tịch, công ty chúng ta không có cấp nhà ở sao?”

“Không có, làm sao vậy? Nhà này không phải của ngươi à?” Lý Mục kỳ quái hỏi.

“Không phải, đây là do ta thuê, ta bị chủ nhà lừa. Lúc đầu nói một gian một ngàn, kêu ta đóng nửa năm tiền trọ, nhưng chủ nhà lại nói nơi này có bốn gian phòng nên tiền đã giao chỉ đủ ở một tháng, còn bảo hợp đồng đã kí nếu như muốn hủy giao ước sẽ phải bỏ tiền cọc.” Hoa Thiên bắt đầu nói thêm vào.

“Sao lại không cẩn thận vậy chứ, cha mẹ của ngươi đâu?” Lý Mục quan tâm hỏi, lúc nhìn thấy căn nhà xinh đẹp này còn tưởng rằng vốn là của cha mẹ Hoa Thiên. Lý Mục làm sao biết được Hoa Thiên sau khi trở thành chuyên gia điều giáo thì tiền vô như nước, căn nhà này  kì thực hắn đã mua từ năm năm trước rồi.

“Cha mẹ ta từ lâu đã không còn, ta là được cữu cữu nuôi lớn, mấy hôm trước cữu cữu cũng đột ngột bị tai nạn xe mà qua đời, bây giờ chỉ còn lại ta lẻ loi một mình.” Hoa Thiên lộ ra bộ dáng hết sức thương tâm. ( Cha mẹ cùng cữu cữu Hoa Thiên: Chúng ta vẫn còn sống rất tốt a! )

Lý Mục quả nhiên bị hắn lừa gạt thành công, lập tức nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Có hy vọng rồi! Hoa Thiên thay đổi dáng vẻ đáng thương vừa nãy, nói tiếp: “Không có việc gì, nhưng mà căn nhà này ngày mai là đến hạn rồi, ta chẳng biết phải làm sao bây giờ?”

“Việc này…” Lý Mục khó xử nhìn hắn.

“Không bằng cho ta ở lại nhà chủ tịch đi? Ta sẽ giúp ngươi quét dọn phòng, nấu cơm.” Không đợi Lý Mục phản ứng, Hoa Thiên liền kề sát vào tai hắn, quyến rũ nói: “Chủ tịch, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.” Dứt lời lại tiếp tục hướng lỗ tai Lý Mục thổi nhẹ một luồng khí.

Lý Mục mơ mơ màng màng trả lời: “Hảo.” Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng câu nói của của người kia: “Ta sẽ chăm sóc ngươi. Ta sẽ chăm sóc ngươi. Ta sẽ chăm sóc ngươi.