Tổng Giám Đốc Ngang Hơn Cua

Chương 9



Gần đây, tổng bộ của tập đoàn Bàng thị như thay đổihẳn, không khí hoà thuận vui vẻ, khiến cho toàn thể công nhân viên chức đều mùaxuân phơi phới, tất cả đều nhờ tổng giám đốc nhà mình ban cho.

Đúng vậy!

Tâm trạng Bàng Sĩ Bân gần đây rất tốt, đi vào công tythì luôn miệng huýt sáo, ra khỏi công ty thì mặt cười rạng rỡ, khiến ai nấy đềungạc nhiên vô cùng, trong lòng thầm mong tâm trạng của anh lúc nào cũng tốt nhưthế!

Hôm ấy, khi anh đang làm việc trong văn phòng, thư kýgọi điện vào thông báo có Chu Mạnh Luân tới, anh kêu thư ký để cho tên công tửđào hoa đó vào phòng.

Quả nhiên không đến một phút đồng hồ, Chu Mạnh Luânđẩy cửa đi vào, vừa thấy anh là đã cười mắng, "Sĩ Bân, sao mỗi lần tìm cậuthì đều không được thế hả, rốt cục là cậu bận cái gì?"

Cười hì hì, Bàng Sĩ Bân đi ra khỏi bàn làm việc bướcđến ghế sô pha ngồi, đợi người anh em của mình cũng ngồi xuống rồi, anh hớn hahớn hở đắc ý nói --------

"Bận yêu đương ấy mà!" Ha ha, từ khi tỏ tìnhthành công, chính thức yêu nhau với cái người nào đó, cứ đến ngày nghỉ là anhphóng xuống Đài Nam ngay, có lúc thì cô lại lên Đài Bắc, hai người lái xe đihóng gió khắp nơi, đương nhiên là cái tên đào hoa này làm sao tìm được anh chứ!

"Yêu đương?" Không ngờ sẽ nghe được cái từnày, Chu Mạnh Luân phúc chốc sửng sốt, như nhớ ra gì đó, anh chợt bật cười điêncuồng, "Ha ha ha... Nhìn đi! Nhìn tôi đã nói rồi mà, không bao lâu nữa thếnào cậu cũng bắt đầu yêu như ai thôi, lúc đó cậu còn xì mũi coi thường, tôiđoán trúng phóc mà! Này, kêu tôi là bán tiên đi chứ!"

"Được, Chu bán tiên, hài lòng chưa hả?" Bởivì đang yêu nên tâm trạng anh cực tốt, Bàng Sĩ Bân khoan hồng thuận theo ý dân,kêu một tiếng "bán tiên" cho bạn mình vui đôi chút.

"Hài lòng ! Rất hài lòng!" Gật đầu lia lịanhư băm tỏi, Chu Mạnh Luân cười ha hả cực kỳ sung sướng, còn ra vẻ thần thần bíbí nói, "Cậu có tin tôi đây có thể đoán ra cô gái cậu đang yêu là aikhông?"

"HỪ!" Khinh thường hứ một tiếng, Bàng Sĩ Bânlàm mặt xem thường, "Này còn phải đoán nữa sao? Đối tượng của tôi là ai,dùng đầu gối cũng biết rõ quá rồi còn gì."

"Bộ cậu biết cái người tôi muốn nói là ai rồihả?" Chu Mạnh Luân cố ý cãi lại.

"Ngoại trừ cô gái cho cậu uống nước táo thì cònai vào đây?"

"Trời ạ! Sao cậu biết hay thế?" Chu MạnhLuân bắt đầu hiếu kỳ rồi.

"Gần đây phụ nữ xung quanh mình, ngoại trừ cô ấybộ còn có ai nữa sao? Cậu mà không đoán ra người yêu của tôi là cô ấy, tôithiệt nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu đấy." Nhìn Chu Mạnh Luân với nửacon mắt, Bàng Sĩ Bân cười mắng.

Nghe thế, Chu Mạnh Luân càng cười to hơn, trong mắtmang đầy mờ ám, lên tiếng trêu chọc tiếp, "Xem ra dạo gần đây Thần longthấy đầu không thấy đuôi là tại vì dành hết thời gian rảnh cùng bạn gái yêuđương nhăng nhít rồi phải không?"

"Đây không phải là biểu hiện thường thấy khi yêunhau sao?" Không vì lời giễu cợt của người bạn thân mà thấy xấu hổ, BàngSĩ Bân cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn phản công lại, "Nếu nhưthời gian cậu ở cùng với mấy cô gái bên ngoài dành một nửa cho Lệ Dung, thì haingười sẽ không trở nên nông nỗi thế này đâu..."

"Được rồi." Vội vàng khoát tay cản anh nóitiếp, Chu Mạnh Luân bảo, "Tôi tới đây không phải nghe cậu nói mấy cáinày."

Biết mỗi khi nhắc đến vợ thì cậu ta luôn tỏ ra nhưthế, Bàng Sĩ Bân cũng đành phải bó tay, bất đắc dĩ thở dài, chiều theo ý ChuMạnh Luân thay đổi chủ đề nói chuyện, "Được rồi! Vậy xin hỏi Chu thiếu giahôm nay tới đây có chuyện gì?"

Đột nhiên, nụ cười của Chu Mạnh Luân tắt lịm, im lặngcả nửa ngày, như đang suy nghĩ đắn đo có nên nói cho bạn tốt của mình nghekhông, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn, "Tôi và Lệ Dung đã ly hônrồi."

Dứt lời, Bàng Sĩ Bân cũng im lặng không nói gì, mộtlúc lâu sau, anh mới chân thành nhận xét, "Có lẽ, chuyện này đối với cảhai cũng là chuyện tốt."

"Đúng vậy! Là chuyện tốt..." Lẩm bẩm trongmiệng, Chu Mạnh Luân tíc tắc lại tươi cười như hoa, "Tôi tới đây chỉ vìmuốn cho cậu biết Lệ Dung và tôi đã không còn gì, sau này ở trước mặt tôi đừngnhắc đến cô ấy nữa, với lại, để ăn mừng tôi trở về cuộc sống độc thân, tôi đâyphải đi tìm mấy cô gái xinh đẹp bốc lửa để chúc mừng một phen, đi đây!"

Nói xong, cậu ta vui sướng ung dung đi ra ngoài, thoắtmột cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bàng Sĩ Bân chỉ biết thở dài nhìn cậu ta đi khỏi, thừabiết cậu ta cũng chẳng vui hơn ai, chỉ là ra vẻ ta đây cười che dấu cảm xúc màthôi.

May thay, anh và cái người khiến anh vừa yêu vừa ghétđó không có phức tạp như bọn họ, đúng là vô cùng may mắn ! Vô cùng may mắn!

Đang lúc Bàng Sĩ Bân cảm thấy mình rất may mắn, chuôngđiện thoại bỗng nhiên reo lên, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt rạngrỡ đích thị của người đang hạnh phúc trong men tình ----

"Cô Hà, có chuyện thế hả?" Cố ý xưng hô nhưxưa, nhưng giọng điệu giờ đây lại tràn đầy thân mật.

"Anh Bàng, em đây có vinh dự được mời anh ăn cơmtrưa không?" Bên kia điện thoại, Hà Thu Nhiên giả mù sa mưa kêu to xưng hôtrước đây với anh, nhưng giọng nói lại hạnh phúc vô vàn.

"Cơm trưa?" Nhướng mày, Bàng Sĩ Bân nhìnđồng hồ đeo tay, trầm tĩnh nói, "Em cũng biết mà, cho dù giờ anh có ngồitàu cao tốc thì đến Đài Nam cũng đã phải hai tiếng rồi."

"Vậy anh có biết, chỉ cần giờ anh đến quán đồnướng gần nhà ga Đài Bắc, chúng ta có thể cùng ăn cơm trưa với nhau."

Cô lên Đài Bắc rồi hả?

Hiểu ý cô nói, Bàng Sĩ Bân rốt cục bật cười, hỏi địachỉ quán đồ nướng ở đâu sau đó nói "Một lát gặp" rồi cúp máy, lòngtràn đầy sung sướng ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến chỗ hẹn.

Trong quán đồ nướng, ở bàn gần cửa sổ, một đôi tìnhnhân đang rộn rã ăn mau chén mau, bỗng nhiên ------

"Này! Đó là của em!" Trừng mắt nhìn miếngthịt bò đã nướng đến thơm ngào ngạt lại bị "giành" mất, Hà Thu Nhiênbực bội nói.

"Em không biết à?" Bàng Sĩ Bân không sợ bịphỏng đem nguyên miếng thịt bò vừa được nướng nhét hết vào miệng, còn hí hửnghô, "Anh thay em ăn, tất cả đều vì muốn tốt cho em thôi."

"Tốt khỉ gì!" Đơn giản một chữ, Hà Thu Nhiênđưa ra kết luận cuối cùng của mình.

"Đừng có không tin!" Lắc lắc ngón trỏ, lý doanh đưa ra vô cùng hợp lý, "Ăn đồ nướng nhiều quá dễ dàng gây bệnh ungthư, anh yêu em như thế, làm sao lại để em bị bệnh tật đầy mình được chứ? Chonên anh quyết định xả thân cứu giúp, thay em chịu tội."

Cái người này đụng một chút là cứ mở miệng ra nói yêunày yêu nọ, thiệt là càng lúc càng không biết xấu hổ mà!

Làm vẻ mặt buồn nôn, Hà Thu Nhiên hậm hực, "Khôngcần anh thay em chịu tội, trả miếng thịt bò lại cho em!"

"Muốn anh trả lại thiệt sao?" Bàng Sĩ Bân tỏvẻ khó xử, nhưng ánh mắt lại gian trá vô cùng.

"Phải!" Cô nghiêm túc yêu cầu.

"Được rồi! Nhớ kỹ là tự em yêu cầu đấy." Ánhmắt loé sáng đầy tinh ranh, anh nhanh chóng vươn tay nâng mặt của cô lên, giữchặt, sau đó nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi linh hoạtcạy mở cánh môi đang đóng chặt, mò mẫm luồn lách như con rắn đang tìm mồi trongchiếc miệng nhỏ, vui sướng nhấm nháp từng hương vị ngọt lịm, mãnh liệt mút lấythật sâu rồi mới lưu luyến buông ra.

"Trước mặt mọi người, vậy mà anh..." Hítsâu một hơi, Hà Thu Nhiên vừa xấu hổ, vừa túng quẫn, mặt đỏ lên, không thểtin được ở trong quán ăn đầy rẫy người đến người đi như vậy mà anh hôn cô mộtnụ hôn sâu “đủ tiêu chuẩn”.

"Rất tuyệt, đúng không?" Đắc ý tươi cười,Bàng Sĩ Bân đối với kĩ năng hôn của mình tràn đầy tự tin.

"Rất mất mặt, về phần tuyệt hay không..." Cốý dừng một chút, cô nhìn anh cười ngọt ngào. "Đợi em so sánh với ngườikhác, rồi bình luận sau."

Hừ! Lâu quá không khiêu khích anh thì anh lại đắc ýquên bài học cũ rồi.

"Em dám!" Quả nhiên, Bàng Sĩ Bân nhất thờikích động gào lên.

Chỉ có chút xíu thế mà đã nổi nóng, thật là không cómột chút tiến bộ nào!

Lắc đầu ngao ngán, ai bảo người ta hay nói gỗ mụckhông thể tạc ra tượng được, Hà Thu Nhiên gắp miếng bắp nướng bỏ vào chén choanh, sau đó nhìn anh với ánh mắt khinh thường, "Dùng đầu gối của anh mànghĩ xem cũng biết không có khả năng mà!"

Cô cũng không phải loại người có mới nới cũ, làm saocó thể tùy tiện túm đại ai đó chỉ để so sánh kỹ thuật tốt xấu chứ.

Nghe cô mắng mình như thế, Bàng Sĩ Bân quả nhiên lậptức tỉnh táo lại, sau đó mới thì thào phàn nàn. "Đều tại em hết! Chỉ cầnđụng tới em, đừng nói đại não, ngay cả đầu gối anh cũng không thấy."

Cho nên đừng trách anh không biết dùng đầu gối mànghĩ!

Được rồi! Hà Thu Nhiên thừa nhận, nghe thấy lời phànnàn thế này cô như mở cờ trong bụng, còn vui sướng hơn nghe bất kỳ lời nói ngondỗ ngọt khác, vì thế cô nở nụ cười rạng rỡ, vỗ vỗ đầu của anh như dỗ cún con,an ủi. "Ngoan! Cùng lắm thì về sau dùng mắt cá chân nghĩ kỹ nha."

Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân tức giận đẩy tay của cô ra,trong lòng ảo não.

Mẹ nó! Cô gái này rất nhanh đã leo đến tận đầu anhngồi rồi, nhưng hết lần này tới lần khác chính mình lại không thể làm gì đươc,thật đáng thương mà!

Được rồi! Được rồi! Dù đáng thương thế nào, miễn là côthì anh đều chịu được.

Mấy ngày sau, một tờ báo lá cải nào đó đăng một tintức rất giật gân ——

Nụ hôn kíchtình trong quán đồ nướng, tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị có niềm vui mới.

Dòng tít thật lớn cùng với bức ảnh ôm ấp hôn nhau dođội chó săn chụp được đăng trên trang bìa, tin tức cứ thể mà được mọi người lantruyền bàn tán khắp mọi nơi, đâu đâu cũng nghe, đâu đâu cũng thấy.

Đối với chuyện này, mỗi người lại có phản ứng bất đồng——

Trong văn phòng, Bàng Sĩ Bân nhìn tờ tạp chí khôngbiết ai đã để sẵn trên bàn anh, tỉ mỉ nhìn ảnh trên mặt bìa, anh hết xoa xoacái cằm rồi lại cau mày, nhịn không được bội phục đám phóng viên kia.

Canh được góc chụp say mê hấp dẫn nhất của anh và HàThu Nhiên, thật tài tình, nhất định phải gọi điện thoại cho tổng biên tập tuầnsan này, hỏi xem có thể lấy được ảnh gốc hay không, anh muốn lồng khung treoảnh lên tường từ từ thưởng thức!

Nhưng lúc đó đám chó săn này núp ở chỗ nào chụp ảnhthế? Đúng là xuất quỷ nhập thần, mấy cái người này mà đi làm điệp viên nằm vùngthì tuyệt không gì bằng, sao cục tình báo quốc gia không mau chịu thu nhận đàotạo họ thế nhỉ, thật là lãng phí.

Được rồi! Đây là phản ứng tâm lý ngẫu nhiên nhưng chânthật nhất của tổng giám đốc Bàng, Bàng đại nhân ngang ngược lại táo bạo củachúng ta.

Mà trong khu nhà cao cấp, lúc dì Trần trông thấy tấmảnh trên tuần san lá cải kia, đôi mắt già nua trừng lớn đến độ muốn rớt ra khỏitròng.

Bà nhanh chóng mở tờ tạp chí ra, nhanh chóng đọc hếttừ đầu tới cuối, đọc đi đọc lại đến vài lần, cuối cùng bà cười hớn hở, vội vộivàng vàng lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc...

"Này? Trân hả, là tôi đây! Bà đã đọc tạp chí mớinhất chưa?... Chưa à? Vậy nhanh đi mua một cuốn xem đi... Vì sao à? Đương nhiênlà vì Thu Nhiên xuất hiện ở trên đó rồi... Ôi! Đừng khẩn trương, là xuất hiệncùng thiếu gia nhà tôi, đúng, đúng..."

Tốt! Rốt cục bà biết cô gái mà thiếu gia nhà mình thầmmến là ai rồi, hơn vui vẻ hoá phấn khích, lập tức thông báo cho mẹ của nhân vậtnữ chính, bởi vì một người vui không bằng mọi người đều vui mà.

Còn ở Đài Nam, trong một gian phòng của một tòa nhà,Hà Thu Nhiên nhìn ảnh mình được đăng chình ình trên bìa tạp chí, trở thành nhânvật nữ chính trong tin tức giật gân mới nhất, cô tức giận đùng đùng muốn kiếmai đó mắng cho hả giận!

"Chết tiệt!" Chỉ có thể mắng ra cái từ này,cô cầm tờ tạp chí ôm đầu rên rỉ, không thể tin được bản thân lại “có phúc phần”đến như vậy.

Tức chết đi được! Tất cả đều tại cái con cua bự tổchảng kia hại mà, nếu anh không nổi tiếng như vậy, hoặc là anh đừng có khôngbiết xấu hổ như vậy, bạo gan hôn cô trước công chúng, hai người cũng sẽ cánhphóng viên chụp được ảnh!

Hiện giờ hình của cô đã bị truyền đi khắp phố lớn ngõnhỏ, bảo cô về sau còn dám ra ngoài gặp ai nữa chứ?

Càng nghĩ càng giận, Hà Thu Nhiên cầm lấy điện thoạigọi cho "tên đầu sỏ gây ra tội", điện thoại vừa thông, cô như súngliên thanh mắng chửi không ngớt ——

"Đã coi tạp chí chưa... Xem rồi à! Vậy anh nóilàm sao bây giờ? Em sau này làm sao còn dám ra ngoài gặp người ta chứ? Đều làtại anh! Đến quán đồ nướng thì ăn đồ nướng của anh đi, hôn cái gì mà hôn? Anhthật biến thái, giờ thì hay rồi, vừa vặn bị đám phóng viên đó chụp được, anhnói xem làm sao bây giờ... Cái gì? Muốn đi lấy ảnh chụp gốc về lồng khung...Anh điên rồi sao..."

Vừa bực tức mắng cho hả lòng hả dại vừa đi đi lại lạitrong phòng, Hà Thu Nhiên hận không thể lập tức xông lên Đài Bắc chặt người nàođó thành tám khúc, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, không chờ cô phản ứng, cửaphòng liền bị đẩy ra, mẹ Hà tay cầm cuốn tạp chí với "chứng cứ phạm tội vôcùng xác thực" trên tay, vẻ mặt tái mét cùng lo lắng bước vào.

Thôi xong!

Nhìn tờ tạp chí trên tay mẹ, Hà Thu Nhiên liền biết rõ"gian tình đã phơi bày", vì thế mặt cô ảm đảm buồn rầu vô cùng, nóinhỏ vào điện thoại một câu "Mẹ em vô phòng, tối nay gọi lại cho anh",sau đó nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện, tâm trạng rối bời hô to -----

"Mẹ..." Thảm rồi! Sắc mặt mẹ rất khó coi.

"Đây là chuyện gì?" Giương tờ tạp chí trongtay lên, mẹ Hạ sa sầm hỏi, "Cái người con trai này chính là thiếu gia màdì Hảo hay nhắc đến, là người mấy lần trước tới tìm con phải không? Hai con cóquan hệ thế nào?"

Chớ nói là quan hệ nam nữ chơi qua đường, nếu như thếdù đó có phải là thiếu gia bảo bối của dì Hảo hay không thì mẹ cô cũng xách daophóng lên Đài Bắc chém người đấy.

"Quan hệ tình cảm nam nữ." Không thể dấudiếm nữa, Hà Thu Nhiên thành thật khai báo.

Nghe vậy, vẻ mặt khó coi của mẹ Hà mới thả lỏng đôichút nhưng vẫn không kém phần lo lắng, "Người ta là tổng giám đốc một côngty lớn, gia thề bề hề, người bình thường như chúng ta làm sao có thể trèo caomà với lấy được."

Nhà giàu thường hay chú trọng việc môn đăng hộ đối,cho dù trước khi kết hôn có chơi bời thế nào, thì đến lúc kết hôn cũng sẽ kếthôn cùng với con nhà giàu để xứng đôi, bà chỉ sợ rằng thiếu gia tốt bụng của AHảo cũng chỉ chơi đùa với con gái bà mà thôi!

Hiểu rõ nỗi lo trong lòng của mẹ, Hà Thu Nhiên khôngnói thêm gì, lấy điện thoại gọi cho Bàng Sĩ Bân, được thoại thông liền nói"Mẹ của em muốn nói chuyện với anh" sau đó trực tiếp đưa điện thoạicho mẹ mình, để bà tự nói chuyện với "kẻ đầu sỏ".

Một lúc sau, chỉ thấy mẹ Hà chào hỏi vài tiếng, cứ"Ừ" liên tục, rồi cúp điện thoại, tuyên bố thẳng, "Cậu Bàngchiều nay sẽ tới đây, chúng ta lúc đó nói chuyện!"

Dứt lời, vẻ mặt bà cứ như mới hoàn thành nhiệm vụ, sắcmặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Hả... Cái con cua bự đó nói gì với mẹ thế? Sao mẹ lạithay đổi nhanh như vậy?

Lòng tràn đầy buồn bực, Hà Thu Nhiên trăm mối tơ vò.

Buổi chiều, Bàng Sĩ Bân quả nhiên đã đến, còn đặc biệtmang theo một hộp tổ yến thượng hạng, khiến Hà Thu Nhiên thật sự hoài nghi anhđang muốn hối lộ.

Nhưng mà cô còn kịp làm sáng tỏ mối nghi ngờ tronglòng, mẹ Hà đã sai cô đi làm nhiệm vụ ----

"Con đi mua cho mẹ chai xì dầu đi!"

"Dạ?" Hà Thu Nhiên há hốc mồm, kêu cô bâygiờ đi mua xì dầu sao? Rõ ràng trong nhà bếp còn hơn nửa chai mà.

"Kêu con đi mua thì mua đi, còn đứng đó lải nhảigì thế hả?" Mẹ Hà liếc mắt trách cứ.

Tuy Hà Thu Nhiên ở ngoài nói chuyện với mọi người caycú đến cỡ nào, đối mặt với mẹ của mình, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ra ngoài muachai xì dầu, bộ dạng nhu mì ngoan ngoãn thế làm cho Bàng Sĩ Bân trợn má hốc mồmkinh ngạc, lòng thầm thán phục mẹ vợ tương lai liên tục, đồng thời cũng cảmthấy vui sướng không thôi.

Hắc hắc, thì ra cô gái này cũng có người khắc chế đượcđấy!

Đợi Hà Thu Nhiên ra khỏi nhà, Bàng Sĩ Bân lập tức thânmật gọi "Bác gái này, bác gái kia", chỉ chốc lát sau, hai người nhưđã đạt được sự đồng thuận, bèn nhìn nhau cười hàn huyên, bầu không khí tốt đếnnỗi tựa như hai người là mẹ con ruột vậy.

Còn bên ngoài, Hà Thu Nhiên mua xong xì dầu về nhìnđược cảnh tượng trong nhà, khiến cô hoảng sợ hoảng hồn, không hiểu sao cả ngườirùng mình tháo chạy, cảm giác như sắp bị bán đi rồi.

Thảm rồi! Cái con cua đó không đấu lại cô, nhưng mà côthì không đấu lại mẹ của mình!

Nếu mà mẹ cô và con cua đó liên thủ với nhau, cô cònchết thảm hơn nữa!

Trong lòng lo sợ bất an, Hà Thu Nhiên hé mắt muốn xemthử hai người có điểm gì khác thường, mà quan sát cả buổi cũng chẳng thấy đượcgì cả, cuối cùng nghĩ...

Chắc là cô mắc bệnh đa nghi nặng quá rồi.

Do đó, trong khi cô rối như tơ vò, cơn giận tam bànhcủa mẹ cô cũng tan biến trong vô hình, thậm chí còn cùng Bàng Sĩ Bân thiết lậpmối quan hệ rất khắng khít, mà bầu không khí quỷ dị này bị cô liệt vào danhsách tám đời bảy kiếp không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì bị báo chí phanh phui mọi chuyện, quan hệ giữaBàng Sĩ Bân và Hà Thu Nhiên nổi tiếng như cồn, vì thế hai người dứt khoát côngkhai yêu nhau, không hề che đậy, thậm chí hiện tại mỗi lần Hà Thu Nhiên lên ĐàiBắc, sẽ ở trong căn nhà cao cấp của Bàng Sĩ Bân vài ngày.

Ngày hôm đó, ở Đài Bắc được hai ngày, vì đã hẹn vớiBàng Sĩ Bân đi xem phim, chờ đến giờ mọi người tan ca cô liền đến thẳng công tyanh, một đường vội vàng đi vào tập đoàn Bàng thị, đi thang máy lên tầng caonhất, ai ngờ lúc mở cửa vào văn phòng Bàng Sĩ Bân lại đụng phải thư ký của anhđang đi ra.

"A... thật xin lỗi ! Xin lỗi! Cô không saochứ..." Giọng nói xin lỗi áy náy, cô cuống quít ngồi xổm xuống nhặt lạiđống tài liệu rơi tán loạn, chốc lát sau lúc ngẩng đầu muốn trả tài liệu lạicho đối phương, tầm mắt lại nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc.

"Thì là thư ký Lương!" Đứng dậy, Hà ThuNhiên vui vẻ chào hỏi, "Đã lâu không gặp, gần đây khoẻ chứ?"

"Rất khoẻ, cám ơn cô Hà quan tâm." Sắc mắttrắng bệch, Lương Chỉ Tinh vẻ mặt cứng đờ đáp lại, trong lòng lại ảo não khôngthôi.

Nguyên cả một bài báo lẫn ảnh chụp được đăng ở trênbáo đương nhiên cô cũng đã xem qua, rốt cục xác định cô gái mình hay xem thườnggiờ đã là bạn-gái-công-khai của tổng giám đốc nhà mình, mà bản thân cô lúctrước lại tỏ vẻ kiêu căng xem thường cô ta, thái độ càng không có thiện cảmmấy.

Nhưng hôm nay thì khác, cô ta đã trở thành nhân vậtkhông thể đắc tội được, thật khiến người khác vừa xấu hổ vừa khó chịu mà.

Hà Thu Nhiên rất nhạy cảm, vẻ mặt tái nhợt muốn chạytrốn ngay lập tức của Lương Chỉ Tinh đều bị cô nhìn thấu hết, khiến cô khôngkhỏi cười thầm, nhưng ngoài miệng vẫn ân cần thân thiện hỏi thăm, "Thư kýLương, sắc mặt cô rất khó coi,người khó chịu chỗ nào sao? Hay là để tôi đỡ côđến ghế ngồi..."

"Không, không cần!" Sắc mặt xanh lét khăngkhăng cự tuyệt, Lương Chỉ Tinh chỉ muốn bỏ trốn mất dạng mà thôi, "Tôithật sự không có việc gì, không cần đâu..."

"Nhưng mà..." Hà Thu Nhiên còn muốn nói tiếpthì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.

"Chuyện gì vậy?" Từ văn phòng đi ra, thấyhai người không biết đang dây dưa cái gì, Bàng Sĩ Bân nhíu mày hỏi.

"Không, không có gì!" Luống cuống lắc đầu,Lương Chỉ Tinh vội đáp, "Tổng giám đốc, tôi có việc phải đi trước!"Dứt lời, cô ta nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, cả buổi không dám ngẩngđầu lên.

Mà Hà Thu Nhiên vừa thấy anh liền điềm nhiên như khôngviệc gì cười hỏi, "Làm việc xong chưa?"

"Xong rồi!" Bàng Sĩ Bân gật đầu.

"Tốt, vậy đi thôi!' Cười mỉm chi, cô hiếm khi chủđộng khoác tay anh thân mật như vậy, nụ cười tươi đẹp làm sao, rạng rỡ vô cùng.

Cô gái này.... bị quỷ nhập rồi!

Bàng Sĩ Bân hiểu rất rõ Hà Thu Nhiên, bởi vì cô chưabao giờ chủ động nắm tay anh, hôm nay đột nhiên tự mình nắm lấy tay anh, khôngbị quỷ nhập thì cũng bị bỏ bùa rồi.

Cảm thấy khó hiểu, anh im lặng để cô tuỳ ý giở trò mỉmcười kéo mình đến thẳng thang máy, đến khi hai người đã vào đến thang máy rồi,cửa đã đóng lại, anh lập tức gặng hỏi, "Nói đi! Chuyện gì xảy ra?"

"Không có việc gì!" Từ từ rút tay lại, HàThu Nhiên miệng cười đến cả mang tai, thực tế lúc nãy thấy vẻ mặt lo sợ củaLương Chỉ Tinh, trong lòng cô hả hê vô cùng.

Không hài lòng kéo tay cô lại, Bàng Sĩ Bân nắm chặtbàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó hừ lạnh giễu cợt, "Không cóviệc gì sao lại cười vui như vậy?"

Anh một chút cũng không tin!

"À ờ ------" Kéo dài giọng, Hà Thu Nhiênnháy mắt, thần bí trả lời, "Chỉ là chiến tranh giữa con gái với nhau thôi,không nên nhiều chuyện, rất khủng bố đó!"

Nghe thế, Bàng Sĩ Bân bật cười sặc sụa, nhưng mà biếttính cô nên anh cũng không nói thêm gì, chỉ liếc cô một cái, rốt cục không trahỏi nữa.

Haizz... Cô gái đáng ghét này, khiến người vừa yêu lạivừa giận, có thể cuộc sống sau này của anh vĩnh viễn sẽ không thiếu niềm vuiđâu.