Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi

Chương 26



Hôm nay, mỗi nhân viêntrong tập đoàn Cố thị đang tất bật làm việc.

Vốn là gần kết thúc giai đoạn đầu tiên của dự án hợp tác với tập đoàn Trần thị,vốn là thời gian làm báo cáo còn rất nhiều, ai ngờ tổng giám đốc lại bất thìnhlình quy định mọi người phải hoàn thành xong mọi việc trong ngày chủ nhật.

Biết được tin này, trong tập đoàn từ trên xuống dưới, khắp nơi đều là tiếng oanthán, nhưng nhìn thấy tổng giám đốc một ngày một đêm sáng đèn làm thêm, cho nêncũng không có ai oán trách gì.

Nhưng Thư kí Quý đã đi đâu?

Tổng giám đốc không đề cập tới, nhân viên cũng không dám hỏi.

Đám cưới của ông chủ sắp đến, bây giờ gấp như vậy muốn làm xong hết mọi việc,hẳn là muốn đi hưởng tuần trăng mật a.

Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng, rốt cuộc hết ngày, lại làmthêm giờ, mọi việc đã được hoàn thành.

Bất quá mấy ngày này, tiểu trợ lí- Tạ Phương, luôn luôn đi theo tổng giám đốcvào phòng làm việc. Chẳng lẽ Thư kí Quý vừa đi, cô ta lại lên tiếp nhận.

Lúc này, Mộ Bạch đang ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn các bản báo cáo màcác khâu đã đưa lên.

Tạ Phương đứng trước bàn làm việc, nhìn thấy bộ dáng tổng giám đốc ngày cànggầy ốm đi, cô nhịn không được liền thổn thức, tổng giám đốc thật sự là mệnhkhổ!

“Tổng giám đốc, tôi đã giúp ngài liên lạc với bên sân bay rồi, cũng đã phátthiệp mời cho khách quý, tất cả đều theo yêu cầu của ngài mà chuẩn bị ổn thoả.”

“Vất vả cho cô.”

“Không vất vả...”

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng của Tạ Phương dường như có điều muốn nói,liền hỏi:

“Có lời gì muốn nói sao?”

“Tôi muốn nói, tổng giám đốc, ngài nhất định phải đem chị Quý trở về, chị ấythật sự rất yêu ngài.”

“Cô...” Mộ Bạch muốn hỏi tạo sao cô lại biết việc này, nhưng lại nghĩ đến,thiệp mời cũng là do Tạ Phương viết, cô làm sao có thể không biết được.

“Tôi biết, có lời cho dù tôi là nhân viên cũng phải nói, nhưng thật là, tôi đitheo bên cạnh chị ấy hai năm, chị ấy yêu ngài, tôi đã sớm nhìn ra. Sáng sớm đếncông ty, chị ấy liền đích thân đi pha cà phê cho ngài, cũng không phải giả. Chịấy cố gắng trở thành một thư kí giỏi. Thật ra thì, với tư cách của chị ấy, ởtrong công ty làm giám đốc cũng đã dư dã rồi, nhưng chị nói, chị chỉ muốn làmthư kí.” – Vừa nói xong, khoé mắt Tạ Phương đã ướt.

Mộ Bạch thở dai, những thứ đó sao mà anh không biết được, nhưng khi biết thì đãquá muộn: “Lần này, tôi sẽ để cho cô ấy “thăng chức”.”

Ngày mồng sáu tháng mười đối với mọi người mà nói cũng chỉ là một ngày bìnhthường, nhưng đối với một số người mà nói đó cũng là ngày không bình thường.

Tân Lương sáng sớm liền gõ cửa gọi Ly Ly, nói rằng: “Ly Ly, vé máy bay tôi đãgiúp cô chuẩn bị, mười một giờ trưa sẽ bay, địa điểm là Hawai, đi đến đó đốivới tâm tình của cô cũng có lợi.”

Mấy ngày nay Tân Lương cũng bận rộn, không có thời gian cùng Ly Ly nói chuyện,mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, lúc về thì Ly Ly cũng đã ngủ. Mặc dù cùng cô ởchung trong một nhà, thế nhưng số lần gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay.

Bi thương a, đây là thời cơ tốt để phát triển tình cảm, lại bị tên Mộ Bạch kiaphá huỷ! Thật tức a!

Đợi cả buổi, Ly Ly mới mở cửa phòng, thoạt nhìn rất bẩn thỉu, mặt mũi hốc hác,tiều tuỵ... Chậc chậc, bộ dáng này của Ly Ly, sẽ không hù doạ người khác đi?

“Để tôi thay quần áo” - Ly Ly từ trước đến giờ luôn là một người nôn nóng, hơnnữa từ sau khi đến nhà Tân Lương ở, cô cũng không mang theo quần áo, hiện tạimặc áo ngủ, ngay cả quần áo, cũng là mua cả.

Vốn là cô muốn về nhà lấy, nhưng lại nghĩ có thể để lại dấu vết khiến cho MộBạch tìm thấy, khó tránh khỏi lại bị tổn thương, ý định về nhà cũng không cònnữa.

Ngay từ lúc nhìn thấy Mộ Bạch đuổi theo Kiều Vi, cô liền quyết định, muốn rờikhỏi nơi này.

Mấy năm nay ngoại trừ làm việc, cô chi tiêu cũng không nhiều. Cha mẹ cô vẫn ởnước ngoài, nhà cũng để lại cho cô, mấy năm trước cô cũng chỉ mua một cái xe.

Số tiền còn lại cũng đủ để cho cô chơi đùa cho đến khi vết thương lòng này lànhlại, nhưng không thể đảm bảo là cô có thể quên được Mộ Bạch... Mặc quần áo tửtế, cô đi ra, đi đến tủ lạnh cầm hộp sữa, liền nói: “Tôi đi”

Hiện tại chín giờ rưỡi, đi taxi đến sân bay cũng chỉ mấy 45 phút, thời gian vẫncòn rất dư dã.

Tân Lương nhíu mày: “Cô... cứ như vậy”

Ly Ly trên người chỉ có một cái ba lô, ngay cả hành lí cũng chưa có, người nàokhông biết cũng tưởng cô đến sân bay để đón người.

“Nếu không thì như thế nào? Những thứ khác khi đến Hawai tôi sẽ mua, bye bye.”

“Này!” – Tân Lương vội vàng đuổi theo

“Chờ một chút, để tôi chở cô đi.”

“Anh...” Ly Ly không hiểu nhìn anh cầm lấy túi của mình, rồi đẩy cô lên xe:“Anh không đi tham dự lễ cưới.”

Ly Ly cũng chỉ là bất ngờ hỏi, cái kia cả Đài Loan và Giới truyền thông đềuquan tâm đến đám cưới của Mộ Bạch. Mấy ngày nay cho dù là ti vi hay báo cô cũngkhông đụng đến, ngay cả Tân Lương cũng không cho cầm, thậm chí cũng không đượcnhắc đến ba chữ Cố Mộ Bạch. Nhưng Tân Lương là người đại diện cho dự án cùnghợp tác với tập đoàn Cố thị, cứ nhiên lại không tham dự hôn lễ của anh ta, đâycũng quá kì lạ đi!

Tân Lương đảo mắt một hồi, sau đó liền cười:

“Cái tên kia đám cưới sao quan trọng bằng em được? Chờ tôi hết việc, liền baysang Hawai cùng em.”

Ly Ly liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không tin mấy, lại lười nói chuyện vớianh. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa mà suy nghĩ, mấy ngày nay cô cố gắng làm cho mìnhkhông nghĩ đến anh nữa... Nhưng cô không thể nào kiềm chế được.

Chương 27

Tân Lương lo lắng nhìn về phía Ly Ly đang trầm lặng,nhìn cô như vậy, anh thật sự sợ rằng cô sẽ nghĩ quẩn, hoàn hảo, hôm nay anh hẹnMộ Bạch lúc mười một giờ, hi vọng bên kia hết thảy liền thuận lợi.

Anh đã luôn tự hỏi tại sao mình phải làm vậy?

Anh thận trọng suy nghĩ một chút, có lẽ tình cảm của anh đối với Ly Ly khôngphải là yêu, nhưng tình yêu của cô dành cho Mộ Bạch khiến cho anh phải rungđộng!

Nếu họ đã yêu nhau như vậy, sao anh lại có thể không trợ giúp, tác hợp đôi oangia này.

Ly Ly tự nhiên không biết Tân Lương đang ngấm ngầm mưu tính điều gì, khôngkhông chú ý xe bây giờ đang chạy rất chậm, lúc chạy đến sân bay thì cũng đã10h45’.

Ly Ly cuối cùng nổi giận, đem tất cả những buồn bực mấy ngày qua của mình đẩyra ngoài.

“Tân Lương, anh có nhầm không, từ nhà anh đến sân bay cũng chỉ mất 45’, anh cưnhiên lại lái mất đến một giờ! Mười một giờ máy bay đã cất cánh, hiện tại đềukhông thể vào, anh có ý tứ gí?”

Tân Lương lần đầu nhìn thấy bộ dạng giận dữa của Ly Ly, liền bất đắc dĩ cười: “Đừng giận, xem em giận đến mức mặt tái xanh rồi, cùng lắm thì đi chuyến sau.”

Ly Ly bất đắc dĩ trợn mắt nhìn anh một cái.

Tân Lương ngồi bên cạnh chỉ có thể cười mà nói:

“Ly Ly, thời gian còn sớm, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước.”

Anh nhìn xung quanh một chút, rồi kéo Ly Ly đi về phía trước. Ly Ly cũng mặctuỳ cho anh kéo. Cô bây giờ thật sự rất muốn rời khỏi đây, bởi vì... Trên mànảnh của sân bay cứ nhiên phát sóng trực tiếp hôn lễ của Mộ Bạch! Cái đó thanhâm quả thực rất lớn, lớn đến mức khiến cho Ly Ly không muốn quan tâm cũng khôngđược.

Mọi người, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị sắp cùng vị hôn thê tổ chức đám cưới!

Đây là một đám cưới vô cùng đặc biệt chưa từng có trong lịch sử, đám cưới sẽdiễn ra ở sân bay...

Ly Ly thật muốn bịt kín lỗ tai mình lại, cô phát hiện lời nói của kí giả kia cómột chút..Cái gì là vô cùng đặc biệt, lại kết hôn ở sân bay? Là ngoài ý muốnsao? Cô muốn biết nhưng lại sợ...

Ly Ly vẫn không yên lòng, cũng không biết Tân Lương đang kéo cô đi đâu, cô cũngchỉ biết theo anh, cô không cần biết anh kéo cô đi đâu, chỉ cần tránh khỏinhững nơi có tin tức liên quan đến Mộ Bạch.

“Ly Ly, em xem chỗ đó có thật nhiều người, hình như là có cái gì náo nhiệt,chúng ta đi coi trộm một chút có được hay không? “

Tân Lương chỉ về phía trước mặt không xa, chỗ này cũng không còn gì liên quanđến đám cưới của Mộ Bạch, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy nhiều người vây quanhchỗ đó, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra?

Từ xa nhìn lại, cô cảm thấy có vài người nhìn rất quen. Trong lúc nhất thời LyLy cũng không nhớ ra là người nào, dựa vào bản năng chuyên nghiệp của cô, côcũng cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, Dù gì thì máy bay còn một tiếng nữamới cất cánh, cô cũng không cự tuyệt lời đề nghị của Tân Lương.

Tân Lương thấy Ly Ly đáp ứng, khóe miệng cũng kéo đến gần mang tai. Liền lôitay cô đi đến. Càng ngày càng đến gần, Ly Ly nghe được một thanh âm quen thuộc.Đây không phải là... hành khúc trong đám cưới sao?

Lúc nãy ở trên ti vi cũng nghe được, tại sao lại có người tổ chức đám cưới ởsân bay cơ chứ? Thật là trong thế giới to lớn này, không thiếu cái gì lạ, hômnay tránh khỏi đám cưới của Mộ Bạch lại đụng phải một đám cưới ở sân bay.

Hành khúc đám cưới vang lên một lần nữa rồi biến mất. Ly Ly cảm thấy có chút kìquái, cùng Tân Lương đi đến, mọi người dường như có ý tản ra thành một đườngcho cô cùng anh tiến vào...

Cô đang cảm thấy có chút kì quái, liền nghe được thanh âm của người chủ trìvàng lên: “Phía dưới chính là cô dâu của chúng ta.”

Bất thình lình, ánh mắt của mọi người giống như hẹn trước, đồng loại nhìn vềphía Ly Ly. Đầu cô có chút tê dại, không kịp ngẫm nghĩ cái tình huống này? Thânảnh Tân Lương bên cạnh cũng biến mất, Ly Ly định thần nhìn lại, chính là tiểutrợ lí Tạ Phương.

Cô vừa muốn hé miệng, Tạ Phương liền thấp giọng nói rằng: “Chị Quý, hôm nay làđám cưới của chị”

“Kia... đùa gì thế, tôi cùng ai đám cưới?” trong lòng Ly Ly bồn chồn, mặc dù côsuy đóan có lẽ là Mộ Bạch, nhưng không dám xác định, có lẽ là do Tân Lương giởtrò?

Hành khúc lại vang lên, Tạ Phương đã kéo Ly Ly đi đến giữa sân, vị trí chú rểbên cạnh trống không, Ly Ly vẫn như cũ không thể nào hiểu nỗi.

“Tạ Phương, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Ly Ly vừa dứt lời, màn hình trước mặt cô bỗng xuất hiện hình ảnh một người đànông, đàn ông này thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức, cho dù một cáinhíu mày, một tiếng cười, một lời nói cũng khiến cho cô chết mê chết mệt.

Đàn ông kia không phải ai khác mà chính là anh- Cố Mộ Bạch!

Trên màn ảnh, anh ngồi xuống ghế, trần tư hồi lâu, sau đó bỗng nhiên lên tiếngnói:

“Hj! Ly Ly, hôm nay là ngày thứ tư em rời khỏi anh, mà anh cũng đã ba đêm khôngngủ, những ngảy qua anh đều bán mạng vào công việc, một là không để cho mìnhtương tư đau khổ, một là muốn nhanh chóng hoàn thành mọi việc để đi tìm em.”

Ly Ly hít một hơi, đó là Mộ Bạch sao?

Anh đây là đối với cô... bày tỏ sao?

Cô không thể tin vào mắt của mình, nhưng nước mắt cũng đã che đi hai mắt củacô.

“Em rời đi mấy ngày, anh đều rất nhớ em! Ngày đầu tiên em rời khỏi anh là vàoban đêm, anh cảm thấy mmình thật sự rất ngốc, một người phụ nữ ở bên cạnh anh,lại bảo vệ hạnh phúc của anh nhiều năm như vậy, anh lại không biết quý trọng!Anh vẫn luôn cho rằng, cho dù anh ở bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì, chỉ cầnquay lưng lại liền nhìn thấy em. Nhưng cho đến khi em đi, anh mới biết rõ, anhđã sai! Anh không những biết rõ lòng mình mà còn phải nắm giữ lấy hạnh phúc củachính mình~

Ly Ly nghẹn lời.

Đó là Mộ Bạch của cô... Cô yêu Mộ Bạch a!

“Anh vẫn luôn cho rằng tình yêu rất ấm áp, giống như một dòng nước, cho đến khiem làm cho anh yêu em. Cám ơn vì em đã yêu anh, xin em hãy tha thứ vì bây giờanh mới giác ngộ, cũng hy vọng anh giác ngộ không quá muộn~! Cho nên hãy choanh một cơ hội, gả cho anh được không? Ngay tại đây, vào giờ phút nay...”

Mộ Bạch, anh yêu em sao? Đây là sự thật?

Ly Ly dường như không dám tin tưởng, cho đến khi sau lưng truyền đến một thanhâm khẩn cầu tha thiết:

“Ly Ly, anh yêu em, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ được không?”

Nghe thấy thanh âm của anh, Ly Ly xoay người lại, khóc đến mức nước mắt khiếncô không thể nhìn thấy anh.

“Anh tại sao lại ở chỗ này? Anh không phải là.....”

“Hư! Không được nói đến người khác, thời khắc này chỉ thuộc về anh và em...”

“Nhưng Kiều Vi đâu? Cô ấy...”

“Ngô Hữu Bình trở về Pháp, cô ấy cũng đi theo.”

“Cho nên, các người... a, anh cùng Tân Lương hợp tác gạt em.”

Mộ Bạch nhịn không được, tiến lên ngăn chặn cái miệng nói nhảm của cô, đầu lưỡitựa như trong miệng cô mà ******:

“Lúc nãy, anh đã nói không được nhắc đến người khác.”

Ly Ly vội vàng đẩy anh ra, nhìn mọi người bốn phía vây quanh xem náo nhiệt,không khỏi xấu hổ: “Đừng làm rộn, nhiều người như vậy.”

“Để cho họ nhìn, hôn lễ này chính là khiến cho người ta nhìn! Gả cho anh đượckhông? Anh sẽ dùng cả đời mình để chứng minh ~ Anh yêu em~”

“Cả đời?”

“Không sai, cả đời này, chỉ có anh với em...”

Ly Ly lau đi dòng lệ ở đáy mắt, cô vì ngày này đã phải đợi năm năm. Cô nhìn MộBạch, khoé miệng dâng lên nụ cười hạnh phúc, lớn tiếng nói: “Em nguyện ý! Emnguyện ý gả cho anh làm vợ”

“Ly Ly, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”