Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi

Chương 22



Mới vừa đính hôn liềnphản bội vị hôn phu của mình, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ thương tâm. Huống chiLy Ly không đồng ý để cho cô nói ra sự thật, không chỉ đang giúp cô, mà cònkhông để cho Mộ Bạch bị tổn thương.

Nói thật, cô quả thực rất kinh hãi khi người bạn tốt nhất của mình lại yêu ngườiyêu của cô, sau chuyện này cô mới sáng tỏ. Cô phát hiện, lúc đó cô vẫn còn rấtngu xuẩn và ngây thơ.

Nếu như cẩn thận suy nghĩ một chút, không khó để phát hiện ra một điều. Sựchiếu cố của Ly Ly đối với Mộ Bạch so với vẻ mặt của cô ấy không giống nhau,ánh mắt của Ly Ly mãnh liệt, yêu anh ấy còn sâu hơn cô. Hơn nữa, cô bỗng nhiênphát hiện một điều, có lẽ thời điểm Ly Ly yêu Mộ Bạch so với cô là sớm hơn! Cómột khoảng thời gian, Ly Ly lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, lúc nào cũng điềutra tư liệu, mãi cho đến khi Mộ Bạch xuất hiện...

Kiều Vi cảm thấy rằng, hai từ “ngu xuẩn” và “ngây thơ” là thực đúng khi cô đểcho mình gây ra một tổn thương lớn cho người bạn tốt của mình. Ly Ly hận cô, côcũng có thể hiểu. Bởi vì nếu như đổi lại là cô, cái đó không chỉ là hận, hơnnữa đã nhiều năm như vậy, cô đối với họ cũng lẳng lặng...

Vừa nghĩ tới chính mình gây tổn thương đến Ly Ly, lại phản bội Mộ Bạch, cô lạicùng Hữu Bình bay sang nước Pháp, liền một cái đã ba tháng.

Thật ra lần trở về tham gia buổi đấu giá này, cô không có bất kì lo liệu nào.Khi về nước cô định chờ đến sau ngày cử hành hôn lễ, chờ cho tất cả bình tĩnhlại, cô mới xuất hiện.Thật ra tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị làm đám cướicũng không có gì ghê gớm, đối với người bình thường mà nói, chỉ là một hôn lễnhiều tiền của nhà giàu mà thôi.

Nhưng giới truyền thông vì muốn lôi kéo ánh mắt của mọi người, liền đem chuyệngặp gỡ của cô và Mộ Bạch viết thành một câu truyện hiện đại lãng mạng, cô bé lọlem và hoàng tử.

Nhưng cô thật sự không thể lay chuyển được một người cố chấp như Hữu Bình.

Anh nói anh muốn đem tác phẩm về nước bán đấu giá, quyên góp làm từ thiện, cóthể sẽ dành được danh tiếng hơn.

Hữu Bình đối với vẽ tranh bất chấp, câu nệ, cô biết, vì thế giữa hai người cũngcó đôi lúc tranh cãi. Cuối cùng, cô đồng ý. Cũng không nghĩ sẽ phát sinh rachuyện như thế này.

Gặp được Mộ Bạch là một điều ngoài ý muốn, cũng là một chuyện đúng lẽ. Cô vẫnluôn biết, chỉ cần việc Mộ Bạch muốn làm, thì không có cái gì là không làmđược!

Kiều Vi mặc một cái váy lụa màu trắng, cô giống như là mộng ảo, rực rỡ bay múatrong bóng đêm. Cô không dám quay đầu lại, cô biết rõ Mộ Bạch đang ở phía saulưng mình. Từ từ, thể lực của cô bắt đầu hao kiệt, cô chạy càng ngày càng chậm.Cuối cùng cũng phải dừng lại, hai tay để lên đầu gối, miệng bắt đầu thở dốc.

“Không chạy nữa sao?” Mộ Bạch từ phía sau cô đi đến và đưa cho cô một cái khăn:“Lau mồ hôi đi, cẩn thận gió lạnh, sẽ bị cảm.”

Đã lâu không gặp, thanh âm này làm cho lòng Kiều Vi trở nên ấm áp, cái mũi lạicó chút chua xót. Cái thanh âm này, cho dù cô nhắm mắt lại, cũng có thể cảmnhận được sự ôn nhu cùng lo lắng. Người đàn ông này bồi bạn cùng với cô năm nămở thời đại học, tình yêu của anh đối với cô chưa hề thay đổi, chỉ càng ngàycàng tăng lên, mà cô lại khiến cho nó càng ngày càng trở nên xa hơn.

Kiều Vi không phải là người bình tĩnh như Ly Ly, cô thực sự rất sợ hãi. Cáiloại sợ hãi này đến khi cô tự ti hay chột dạ. Cô hoảng sợ, giống như một conthỏ, liên tiếp lùi về phía sau: “Cảm ơn, tôi không cần.”

Tay Mộ Bạch cứng lại giữa không trung.

Anh nhìn thấy Kiều Vi sợ hãi, liền tự giễu mà cười, cũng không nói gì mà đemkhăn bỏ vào trong túi.

“Kiều Vi, chúng ta cùng nói chuyện một chút.”

“Nói... nói chuyện gì?” – Kiều Vi vẫn tiếp tục lui lại phía sau, bộ dáng nhìn giốngnhư muốn chạy trốn.

“Kiều Vi, em đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cho dù em chạy đến chân trời góc bể,anh cũng có thể tìm thấy em. Lần này, không nghĩ tới, em lại chạy sang nướcngoài ba tháng, em rốt cục cũng khiến cho anh có một lần ngoài ý muốn.”

Kiều Vi không dám nhìn tới vẻ mặt của Mộ Bạch, lắp bắp mà nói: “Tôi, Tôi...không phải cố ý trốn tránh anh, chỉ là...”

“Thật ra anh tìm em cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn thông báo với em,tháng sau là đến thời điểm làm đám cưới, hi vọng em...”

“Tôi, tôi... không thể tham gia.”

Nói đến việc trọng điểm, Kiều Vi trở nên luống cuống, cô chớp mắt to hướng vềphía người đàn ông đối diện...

Dáng vẻ của Kiều Vi như chém đinh chặt sắt, khiến cho Mộ Bạch khẽ nhíu mày, lạicó một chút thổn thức và bất đắc dĩ: “Anh biết em sẽ không tới tham gia, anhchỉ muốn nói, tháng sau đám cưới vẫn cử hành đúng thời gian, chẳng qua cô dâukhông phải là em...”