Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 42: Cầu người! (1)



Du Thần Ích ngồi ở trong xe, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng gầy nhỏ trước mặt ngồi ở trên ghế dài, lông mày sụt xuống.

Cô ta tới bệnh viện làm gì?

Chẳng lẽ là ——

Không thể nào!

Hắn lập tức hủy bỏ ý nghĩ kia trong lòng mình, nhưng trong lòng đối với mục đích Văn Hinh tới bệnh viện càng thêm nghi ngờ. Cuối cùng, hắn không chịu nổi phỏng đoán lung tung trong lòng, vì vậy quyết định đi hỏi rõ ràng.

"Đúng rồi!" Văn Hinh đang vì tiền rầu rỉ đột nhiên nghĩ đến Tề Nhân Kiệt, cô nhớ ngày đó hắn nói qua, nếu như sau này có cái gì khó khăn có thể đi tìm hắn.

Lúc này, cô quyết định đi tìm Tề Nhân Kiệt, đến mướn hắn số tiền học phí còn lại. Dù sao cô bây giờ đã làm công cho Du gia, mỗi tháng cũng có tiền lương, thiếu tiền của hắn, cô có thể từ từ mà trả hắn.

Chờ Du Thần Ích từ bệnh viện đi ra, Văn Hinh đã không có ở đây, hắn nhìn trên ghế dài không có một bóng người, môi mỏng mím chặt, trong tròng mắt đen loé lên mấy phần tức giận.

Cô gái này thật đáng chết, thế nhưng đi bán máu!

Mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng trong mơ hồ lại cất dấu một chút lo lắng.

Tại sao cô lại phải đi bán máu?

Nhớ tới buổi trưa hai người kia đến tìm cô, hắn đoán nhất định có liên quan đến bọn họ.

Chẳng lẽ, trong lòng Văn Hinh có lý do gì đó không nói được mà nó lại có quan hệ đến hai người kia?

Vậy hôm nay bọn họ đến tìm cô, mục đích gì đã quá rõ ràng rồi, chính là đến đòi tiền.

Khó trách, sau khi gặp mặt bọn họ cô liền chạy tới bệnh viện bán máu lấy tiền. Hơn nữa nghe y tá lúc lấy máu nói, lúc ấy cô hận không thể đem máu toàn thân rút sạch ngay cả mạng cũng không cần. Nghĩ đến, trong mắt hắn tức giận lại tăng mấy phần.

Hắn mọi nơi tìm kiếm một lần, cũng không phát hiện bóng dáng quen thuộc kia, không khỏi có chút bận tâm .

Cô cần tiền gấp như vậy, không phải là lại chạy đến bệnh viện khác bán máu chứ!

Lập tức đi về phía xe của mình. . . . . .

Tề Nhân Kiệt nghe được chuông cửa thì đến mở sau đó chứng kiến tới đứng ngoài cửa đúng là Văn Hinh thì ngạc nhiên, "Là cô?"

Sau đó, hắn rất nhanh liền phát hiện sắc mặt Văn Hinh có chút tái nhợt, không khỏi có chút lo lắnng, "Cô làm sao vậy, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"

Văn Hinh nhàn nhạt nở nụ cười, vẻ mặt có chút không tự nhiên, còn có một chút dáng vẻ khó có thể mở miệng, "Tôi. . . . . ."

Tề Nhân Kiệt làm bộ dạng nghiêm túc nghe giảng, nhưng đợi nửa ngày lại không có kết quả, hắn nhìn dáng vẻ khổ sở muốn nói lại thôi của Văn Hinh, vì vậy trước tiên mời cô vào nhà, pha cho cô tách cà phê, sau đó kiên nhẫn lại hỏi: "Chuyện gì, nói đi?"

"Tôi. . . . . . Tôi muốn mượn anh một số tiền!"

Rốt cuộc, Văn Hinh nhắm mắt nói ra mục đích đến tìm hắn, gương mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng, làm cho sắc mặt cô vốn gầy gò lại tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Tề Nhân Kiệt nghe xong không nhịn được cười khẽ một tiếng, "Thì ra là vì lý do này, tôi còn tưởng là chuyện gì, cô muốn mượn bao nhiêu?"

"Một vạn đồng!" Văn Hinh nói xong lại giống như nhớ ra cái gì đó, lại lập tức nói: "Anh yên tâm, tôi mượn tiền anh, tôi sẽ rất nhanh trả lại cho anh."

"Một vạn đồng?" Tề Nhân Kiệt sau khi nghe thật sự ngây ngẩn cả người, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn thiết của Văn Hinh, đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười .

Cô gái này thật xa xôi chạy tới chính là vì muốn mượn hắn một vạn đồng sao? Còn nói nghiêm túc như vậy!

"Ừ!" Văn Hinh dùng sức gật đầu một cái, "Hiện tại tôi cần dùng gấp, có thể không?"

Tề Nhân Kiệt nghe vậy đột nhiên ở trên ghế sofa ngồi xuống, chân bắt chéo, cực kỳ tùy ý hỏi: "Dĩ nhiên có thể, chỉ là cô phải nói cho tôi một chút, cô cần một vạn đồng này làm cái gì?"