Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 15: Khi nào luyện rành kỹ xảo hãy tới tìm tôi! (9)



Người pha rượu giơ cốc đã pha chế, đưa rượu đỏ cho cô. Cô cầm rượu đỏ trở lại phòng bao, người khách đợi cô đã lâu lập tức nhào tới, ôm chặt lấy cô, trong miệng không ngừng nói: "Bảo bối, em đã đi đâu, lâu như vậy mới về?"

Miệng người đàn ông kia đầy mùi rượu, Văn Hinh chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, cô dùng sức đẩy người đàn ông đó ra, sau đó giơ ly rượu đỏ lên, cười nói: "Em đi lấy rượu, chẳng phải anh nói còn muốn uống sao?"

Làm việc trong quán rượu, tiến bộ lớn nhất của cô chính là tửu lượng ngày càng tăng, về phần kỹ xảo mà Du Thần Ích yêu cầu, đến nay cô vẫn chưa tìm được người để luyện tập, cũng không biết mình có thể đạt yêu cầu của Du Thần Ích hay không.

Thật ra thì, đến nay cô vẫn chưa cùng người đàn ông khác lên giường, chủ yếu vẫn do từ đáy lòng cô bài xích thân mật với những người đàn ông khác. Trong lòng cô nghĩ, mình chỉ có thể lên giường với Du Thần Ích, nếu như lên giường với người đàn ông khác, đó chính là tội chết.

Cô cũng cảm thấy kỳ lạ với suy nghĩ này của mình, cô không phải là vợ hắn, hắn cũng không phải là chồng cô, cô lên giường cùng ai cũng không liên quan đến hắn, nhưng trong lòng của cô lại cứ có cảm giác vụng trộm, thật là lạ!

"Không uống!". Người đàn ông kia lại dán vào, vươn tay ôm chặt Văn Hinh lần nữa, sau đó giơ miệng đầy mùi rượu hôn lên cổ cô, "Bảo bối, tôi muốn em!". Hắn nói xong, đôi tay bắt đầu không thành thật sờ loạn trên người Văn Hinh.

Văn Hinh cả kinh trong lòng, lập tức đẩy hắn ra, "Thật xin lỗi, tôi chỉ tiếp rượu, không bồi ngủ!"

Đối với loại đàn ông này, trong lòng cô cực độ chán ghét, kể từ khi cô tiếp rượu tới nay, tình huống như hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều bị cô dùng chiêu uống rượu phân thắng bại mà hóa giải, bởi vì cuối cùng, người thắng đều là cô, mà người thua thì phải rời đi.

Nhưng không ngờ, lần này lại gặp phải một kẻ khó dây dưa.

"Không bồi ngủ?". Người đàn ông khẽ ngẩn người, tiếp theo lại quấn lên, "Luôn có lần đầu tiên nha, bảo bối, chỉ cần em nguyện ý cùng tôi, tôi bảo đảm về sau em có thể được nhậu nhẹt ăn ngon, thế nào?"

"Anh có nhiều tiền không?". Văn Hinh vừa lanh lẹ tránh bàn tay gã không ngừng duỗi ra, vừa hỏi với thái độ cực xem thường.

Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó, vừa đắc ý vừa thần bí xông lên chỗ Văn Hinh, hắn cười hỏi: "Em biết Tập đoàn Overlord không, tôi cho em biết, tôi chính là quản lý phòng thị trường Tập đoàn Overlord, em đi theo tôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi em".

Văn Hinh còn tưởng người này là quản lý hay ông chủ của công ty nào đó, không nghĩ tới lại là Tập đoàn Overlord .

Cô đột nhiên xấu xa nghĩ, nếu để hắn biết cô từng là người phụ nữ của ông chủ của bọn họ, không biết hắn sẽ làm thế nào.

Đang suy nghĩ, người đàn ông kia lại nhào tới, lập tức ôm chặt lấy cô, "Sao vậy, động lòng à, em không biết bên ngoài có bao nhiêu cô gái chờ được lên giường của tôi đâu". Nghe ý tứ của hắn giống như, hắn nhìn trúng cô là phúc kiếp trước cô đã tu luyện được vậy.

Sau đó, Văn Hinh cũng cười, "Anh có biết, hai ngày trước, ông chủ của anh cũng nói với tôi như vậy không?". Vì muốn hất gã đàn ông này ra, cô chỉ có thể mang Du Thần Ích ra, dù sao đi nữa, giờ phút này hắn cũng không có ở đây.

Nghe vậy, người đàn ông kia lập tức kinh hãi, hắn ngơ ngác nhìn Văn Hinh, trên mặt có chút khó tin.

Nhưng sau khi thấy nụ cười tự nhiên bình tĩnh trên mặt Văn Hinh, dường như lại có chút tin, "Ý cô là . . . . . ."

Nếu sự thật đúng như vậy, vậy chẳng phải hắn giành người phụ nữ của ông chủ sao, nếu chuyện này bị ông tổng phát hiện, hắn phải cuốn gói cút người là chắc.