Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 156: Đến cửa khiêu khích



Ở Mạnh gia nhìn lợi ích trước mắt, nhưng hạnh phúc của hắn lại tính cái gì đâu?

Nếu không phải trước ham Phó Chính Tắc ưng thuận nặng nặc, làm sao buộc hắn cưới Tĩnh Tri, do đó khi Phó gia thua, lúc Tĩnh Tri mang thai, tạo thành bị kịch thứ nhất?

Nếu như không phải nhà hắn cùng Thẩm gia ăn nhịp với nhau, kêt thành đồng minh, lại làm diệu kế, làm cho hắn tiếp thu Mạn Quân, hắn như thế nào gặp hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan?

Từ đầu chí cuối, hắn từng cảm giác mình rất may mắn, hắn là đứa con được cha mẹ coi trọng nhất, thậm chí đa mưu túc trí, sự nghiêp thành công như đại ca ở trước mặt cha mẹ cũng không bằng hắn, hắn cũng vẫn cho rằng, cha mẹ thật tâm thật lòng đối tốt với hắn, vì thế nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có hành vi bất tuân, thế nhưng hiện tại..

Cuối cùng hắn minh bạch, trước mặt quyền lợi, hạnh phúc của con trai mình cũng có thể hy sinh.

Hắn nói xong lại thấy Tĩnh Tri ngồi ngốc ở đó, hình như có chút ngây dại.

"Chuyện của tôi và cô, sớm muộn cũng không thể giấu giếm." Hắn bước qua, đáy mắt tự giễu lại càng phát ra rõ ràng: "Cô cũng biết, tôi dự đoán được, chung quy đều phải đạt được, mặc kệ khó bao nhiêu."

Hắn nói xong câu đó, lại đứng một hồi, thấy cô vẫn không có phản ứng, hắn hơi thấp đầu một chút, khẽ cười nhẹ một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

"Cô suy nghĩ kỹ đi, cô chính là mỗi ngày đem mình bức thành Lâm Đại Ngọc, cũng không ai đồng tình chút nào đâu."

Tiếng nói hắn rơi xuống, cửa cũng đóng lại.

Phòng ngủ cực lớn, chỉ còn lại một mình cô, thân thể Tĩnh Tri từng chút từng chút mềm nhũn ra, cô chậm rãi nằm trên chăn mềm mại, dần dần khóc ra thành tiếng.

Từ sau khi rời Thiệu Hiên , đây là lần đầu tiên cô bỏ mặc chính mình lớn tiếng khóc.

Cô xưa nay không phải một người quá khôn khéo, minh bạch ra cái đạo lý này thật sự là quá muộn.

Cô nghĩ tới ngày an ổn, muốn cùng yêu thương sâu sắc với người chồng của mình, có người lại cứ không cho cô an ổn, mà lại so với cô cường đại, cô nợ gì hắn?

Tĩnh Tri khóc đền cuối cùng, nước mắt dần dần cạn.

Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Chấn Tông, Mạnh phu nhân, cô tại sao có thể cứ như vậy buông tha?

*********

"Mẹ, người đừng nói nữa."

Sau một lát trầm mặc, Mạn Quân nhẹ nhàng lắc đầu, cô gầy đi rất nhiều, gương mặt tròn trịa giờ biến thành mặt trái xoan, thần thái nhìn đáng thương, bất giác bà đi qua trước mặt con gái, nhẹ nhàng ôm cô: "Mạn Quân, con cũng đừng quá thương tâm, không phải Mạnh Thiệu ĐÌnh nói chỉ là chậm lại hôn kỳ thôi sao?"

Trầm phu nhân nguyên bản trong lòng cũng rất bất mãn, nhưng không chịu nổi con gái cứ một lòng nhào vào trên người Mạnh Thiệu ĐÌnh, bà là người mẹ yêu thương con gái, mắt mở trừng trừng nhìn con giày vò, lại cũng bất lực.

Mạn Quân một chuỗi nước mắt đột nhiên rơi xuống: "Mẹ, theo như vậy phát triển đi xuống, người cảm thấy hắn còn có thể lấy cô ta không?"

Trầm phu nhân sắc mặt cũng có chút khó coi, nhưng vẫn là giảm bớt thanh âm khuyên nhủ: "Mạn Quân à, ngày đó hắn hủy hôn, con vẫn quyết tâm muốn cùng hắn, cha mẹ ngăn không được con, cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, nhưng bây giờ con lựa chọn con đường này, còn như vậy ủ rũ nói, tính chuyện gì xảy ra?"

Trầm phu nhân thần tình có chút xem thường, hừ lạnh một tiếng nói: "Bất quá là một đứa con riêng thấp hèn, không sạch sẽ, cô ta dám cùng con tranh giành sao? Con cùng Thiệu ĐÌnh thời gian thế nhưng sạch sẽ."

Mạn Quân sắc mặt càng trắng hơn, ngón tay không tự chủ vặn chặt: "Thì là như thế nào? Thiệu Đình không ở trên người con, mẹ, con nên làm cái gì bây giờ? Hắn đã gần một tháng đều không có trở về..."

Mạn Quân vừa nghĩ tới hắn đối với Phó Tĩnh Tri ôn nhu cực điểm,trái tim không khỏi một trận quay cuồng đau đớn, cô nhào vào lòng Trầm phu nhân ô ô khóc lên: "Mẹ, con có cảm giác mình không chống nổi nữa..."

Trầm phu nhân một tay vỗ về con gái, hai mắt chậm rãi mị lên, lại nói tiếp, hôn sự này bà cực kỳ hài lòng, Thiệu Đình cùng Mạn Quân tình cảm chưa nói là thật tốt, nhưng cũng là tương kính như tân, nhưng không ngờ đến, giữa trừng lại lòi đâu ra Phó Tĩnh Tri, lại là thông đồng cùng Thiệu ĐÌnh đến nhà cũng không chịu về.

Trong lòng ruột mềm trăm mối, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo dỗ con gái: "Mạn Quân a, đàn ông bên ngoài có phụ nữ đều không coi là chuyện lớn, con là vị hôn thê của hắn, qua tam môi lục sính, con mới là con dâu tương lai danh chính ngôn thuận của Mạnh gia, người khác có kiêu ngạo thế nào, cũng không thể giẫm lên đầu con đi, khí thế đó, đầu tiên chúng ta không thể thua đi."

Mạn QUân khóc giật mình, nức nở nói: "mẹ, Thiệu Đình đều không về nhà, con có thể làm cái gì? Mẹ không biết, tâm tư hắn đều ở mai vườn với nữ nhân kia,làm sao còn có vị trí của con? Trước đây tuy là hắn đối với con không nhiệt tình lắm, nhưng cơ bản vẫn là không có trở ngại, nhưng hiện tại..."

Mạn Quân lại không nhịn được khóc nấc lên.

"A, mẹ không ngờ tới, Thiệu Đình lại đem cô ta an trí ở biệt thự mai vườn, xem ra nữ nhân này cũng không đơn giản." Trầm phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái, có chút giận không tranh nói: "Nhắc tới cũng là do con, đều đi theo bên người nhị thiếu bốn năm năm, vẫn chỉ là một người không có danh phận, nếu như hiện tại con gả cho hắn...Ai đúng rồi, thủ tục bên đại sứ quán bên kia làm thỏa đáng thôi, đều đã lâu như vậy."

Trầm phu nhân không nói thì thôi, vừa nói đến chuyện giấy hôn thú, Mạn Quân nước mắt lại càng không dừng được...

Thấy cô khóc thành ra như vậy, Trầm phu nhân thầm nghĩ chuyện xấu, nhưng cũng chống hỏi: "Đây tột cùng là làm sao vậy? Con nói cho mẹ, không thì chúng ta đi tìm Mạnh phu nhân đi!"

"Mẹ,,,sứ quán bên kia đều làm thỏa đáng, chỉ là Mạnh Thiệu Đình kéo dài không cho người đi làm thủ tục kết hôn." Mạn Quân đau lòng, nghĩ đến bộ dáng băng lãnh của hắn, lại là một trận oan tâm nứt phổi, Tĩnh Tri thế nào phải tim hắn, được ý của hắn, mê hắn ba hồn đã đánh mất hai...

"Điều này cũng khinh người quá đáng! Mạn Quân, con đều bị người cưỡi trên đầu, vẫn là một mặt nhẫn, tiếp tục như vậy nữa. sớm tối làm cho người ta lấn dần!"

Trầm phu nhân tức giận, giọng nói đều cao bát độ.

Mạn Quân cuống quýt kéo tay Trầm phu nhân, rưng rưng nói: "Mẹ, người nhỏ giọng một chút, đừng để bá mẫu nghe được."

"Mạn Quân a, con chính là tâm quá thiện, từ nhỏ con đều thiện lương, hiện nay con vẫn là như vậy, con cứ một mình khóc như vậy thì có tác dụng gì? Mạnh phu nhân nói như thế nào?"

Mạn Quân đau khổ cố cười một chút, oa oa nói: "Thiệu Đình từ trên xuống dưới đều gạt, không cho người nói gì với phu nhân, phu nhân cũng là hôm kia mới biết được, chính khí không được, , mẹ, người cũng đừng đi náo lòng bà ấy."

"Mạnh gia chính là trông người thiện lương nhưng lừa, nhị thiếu là nhìn đúng con không la lên, Mạn Quân a, nghe mẹ một lần, con cũng đừng nhịn, thật xấu, cũng nên đi gặp cô ta, chúng ta có làm chút điều ác cũng vẫn được."

Trầm phu nhân một phen lôi Mạn Quân: "Đi rửa mặt chải đầu một chút, mẹ dẫn con đi, ta cũng không tin thế đạo phản ngày, một nữ nhân không đứng đắn bên ngoài, cũng dám dẫm nát trên đầu chúng ta!"