Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 18



"Được thôi, hôm nào đó tôi sẽ cầm hóa đơn trả lại cho cửa hàng kia, sau đó tiểu thư Thượng Quan có thể bảo Tổng giám đốc An mua lại cho cô. Tôi nghĩ Tổng giám đốc An có tiền như vậy, sẽ vì mỹ nhân mà vung tiền như rác thôi, đúng không?"

An Dĩ Mạch nói một cách lạnh lùng, hiện tại trong lòng cô khinh bỉ An Mặc Hàn ngàn lần vạn lần. Thế nhưng, chết tiệt, cô vẫn phải tự mình giải quyết chuyện này.

"Cô..."

"Ti Dạ, Dĩ Mạch."

Đúng lúc này một giọng nói tao nhã từ phía sau Thượng Quan Hồng truyền đến, mọi người đều nhìn về phía người vừa lên tiếng kia. Người ở đây đều là khách quen của Phi Tinh Đới Nguyệt, cũng đều là nhân vật thượng lưu trong thành phố S, cho nên bọn họ rất quen thuộc với người đàn ông mới xuất hiện.

"Chiêm Nam Huyễn."

Dĩ nhiên Thượng Quan Hồng cũng nhận ra Chiêm Nam Huyễn. Chất chứa bên trong Chiêm Nam Huyễn này là khí chất vương tử ưu nhã, ở trước mặt anh, tất cả mọi người sẽ có cảm giác lời nói, cử chỉ của mình rất thô lỗ.

"Tiểu thư Thượng Quan, không nghĩ tới lại gặp phải cô ở đây, đúng là trùng hợp."

Nhìn dáng vẻ tao nhã của Chiêm Nam Huyễn, An Dĩ Mạch cùng Toàn Ti Dạ bĩu môi. Chiêm Nam Huyễn chính là vương tử danh xứng với thực, sao họ lại trở thành bạn bè với anh chứ! Hơn nữa chính là, ở trong mắt Chiêm Nam Huyễn, cách cư xử vừa rồi của An Dĩ Mạch chính là người đàn bà chanh chua.

"Chiêm thiếu gia, mọi người quen biết nhau?"

Thượng Quan Hồng chỉ chỉ An Dĩ Mạch cùng Toàn Ti Dạ. Chiêm Nam Huyễn nhìn về phía hai người bọn họ, khi nhìn thấy Toàn Ti Dạ thì anh mắt liền dừng lại, nhìn chằm chằm. Toàn Ti Dạ biết, cậu ta đang trách cứ anh không bảo vệ tốt Dĩ Mạch.

Đương nhiên Dĩ Mạch cũng hiểu, cô an tâm cười cười với Chiêm Nam Huyễn.

"Hừm, Tổng giám đốc Thượng Quan vẫn tốt chứ?"

"Ba ba rất khỏe, chẳng qua rất hay nhắc tới Chiêm thiếu gia."

"Làm phiền chú Thượng Quan lo lắng rồi, Huyễn có thời gian sẽ đi thăm hỏi chú Thượng Quan sau."

"Cực kỳ hoan nghênh."

"Tiểu thư Thượng Quan có muốn ngồi xuống cùng uống một ly hay không?"

Chiêm Nam Huyễn chỉ chỉ chỗ trống bên người Dĩ Mạch, hỏi thăm Thượng Quan Hồng.

"Không... Không cần, bạn bè của tôi còn đang đợi, lần sau đi."

Thượng Quan Hồng cười rất miễn cưỡng.

"Vậy thì tiểu thư Thượng Quan chơi vui vẻ."

"Các anh cũng vậy."

Sau đó chạy như trốn khỏi hiện trường. Chiêm Nam Huyễn nhìn về phía An Dĩ Mạch, lộ ra một nụ cười vô cùng mê người.

"Đã lâu không gặp, Dĩ Mạch."

"Đã lâu không gặp, Huyễn."

Hai người ôm nhau một cái, sau đó ba người liền đi thẳng vào phòng bao mà bọn họ đã đặt trước. So với bên ngoài náo nhiệt, trong phòng bao hiển nhiên là yên tĩnh hơn nhiều. Hiệu quả cách âm của Phi Tinh Đới Nguyệt quả là tốt, đó là lý do tại sao An Mặc Hàn, Chiêm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ lại yêu thích tụ tập ở đây như vậy.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Chiêm Nam Huyễn nhíu nhíu mày, vẻ mặt như thể đã đến giới hạn của anh.

"Không có chuyện gì. Anh và Thượng Quan Hồng có quen biết à?"

An Dĩ Mạch hỏi, vừa nãy Chiêm Nam Huyễn rõ ràng là đang giúp cô.

Chiêm Nam Huyễn gật gù.

"Có cùng nhau ăn cơm, chỉ là không quá quen thuộc. Tổng giám đốc Thượng Quan là người không tồi, lại không nghĩ tới Thượng Quan Hồng không kế thừa được chút ưu điểm nào của ông ấy. Chỉ có điều Thượng Quan Hồng hình như là đối tượng xem mắt của Dạ."

Chiêm Nam Huyễn trêu ghẹo, An Dĩ Mạch nghe được tin tức này thì lấy làm ngạc nhiên. Chú Toàn sao lại sắp xếp xem mắt cho Toàn Ti Dạ vậy, hơn nữa, đối tượng không ngờ lại là Thượng Quan Hồng. Nhưng mà, rõ ràng mới vừa rồi Thượng Quan Hồng nói mình là vị hôn phu của An Mặc Hàn mà. Đây là chuyện gì thế này?

"Đừng nhìn tôi, tôi hoàn toàn không hề quen biết người phụ kia. Xế chiều hôm nay ở dưới lầu công ty Mặc Hàn gặp cô ta một lần, vừa nãy chỉ là lần thứ hai gặp mặt mà thôi."

Toàn Ti Dạ cũng không muốn có chút quan hệ nào đến người phụ nữ kia.

"Có nói anh có quan hệ gì với cô ta đâu. Không phải cô ta đã nói rồi sao, cô ta là có quan hệ với An Mặc Hàn."

Tiếng nói An Dĩ Mạch tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng Chiêm Nam Huyễn cùng Toàn Ti Dạ cảm thấy được hơi lạnh ở bên trong. Theo ánh mắt của Dĩ Mạch, họ nhìn thấy động tác An Mặc Hàn đẩy cửa đi vào.

"Cái đó, ai có quan hệ với tôi cơ?"

An Mặc Hàn đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh Dĩ Mạch, một tay rất tự nhiên ôm lấy eo cô.

"Không ai cả, mà anh ý, đến đúng lúc thật."

Toàn Ti Dạ cực kỳ phối hợp gật đầu. Bọn họ giằng co với Thượng Quan Hồng lâu như vậy, cũng không thấy bóng dáng của An Mặc Hàn, mà làm sao hiện tại chẳng có chuyện gì, cậu ta lại xuất hiện, xuất hiện thật là đúng lúc.

"Dĩ Mạch, ai chọc em tức giận vậy?"

Anh rõ ràng có thể cảm nhận được Dĩ Mạch đang tức giận. Chỉ là anh mới đến, ai chọc cô tức giận vậy, lẽ nào là do anh đến muộn sao?

Anh nhìn về phía Chiêm Nam Huyễn, nhưng Chiêm Nam Huyễn chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai, cho anh cái vẻ mặt tự mình cầu phúc đi, cậu ta không giúp được cái gì cả, cứ như từ đầu tới cuối chuyện này đều là do An Mặc Hàn gây ra vậy.

"Dĩ Mạch?"

"Sao? Vị hôn thê của anh chọc tức em đấy."

Sau đó, Dĩ Mạch đem chuyện đã xảy ra nói cho An Mặc Hàn. An Mặc Hàn càng nghe, mày nhíu càng chặt.

"An Mặc Hàn, anh có muốn giải thích một chút không, anh ở đâu chui ra một vị hôn thê, vì sao em lại không biết? Còn có chính là, sợi dây chuyền trên toàn thế giới chỉ có một chiếc này, có ý gì, không phải chỉ yêu duy nhất một người sao? Thật không biết xấu hổ nha, An Mặc Hàn, sao xưa nay em lại không biết ánh mắt của anh nông cạn như vậy, sẽ thích người phụ nữ như Thượng Quan Hồng chứ."

An Dĩ Mạch một hơi nói xong liền khát nước, bưng cốc nước trên bàn, một hơi uống sạch.