Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 37



Mỗi khi điện thoại di động kêu lên, Ái Thanh lại lâm vào một hồi kinhhoảng.Trên lý thuyết, cô có thể lựa chọn tắt máy, nhưng cô lại khôngdám. . . . . .

Đúng! Là không dám.

Bởi vì, cô sợ “Người kia” sẽ tự mình tìm tới cửa.

Ái Thanh đề phòng điện thoại như đề phòng trộm cướp, một khi điện thoạivang lên, cô sẽ lập tức nghe, hơn nữa còn là lén lén lút lút.

Bữa ăn tối nay, Phương Tuấn Hoa từ nước ngoài công tác trở về đã hẹn côcùng nhau ăn cơm, trong bữa cơm hai người cũng có nói chuyện với nhau,nhưng cũng không thân thiết cho lắm, hai người trông không giống một đôi tình nhân sẽ tiến vào lễ đường làm đám cưới .

“Mấy ngày nay có khỏe không?” Phương Tuấn Hoa quan tâm nói.”Có gặp phải khó khăn hay phiền toái gì không?”

Nghe vậy, trái tim Ái Thanh khẽ run sợ, giống như hắn biết điều gì đó, không khỏi chột dạ một hồi.

“Không có. . . . . . Không có !” Cô khẽ cười yếu ớt, lấy lại chất giọng nhẹnhàng như ngày thường.”Cuộc sống của em luôn luôn đơn giản, rất quyluật, vậy thì có phiền toái gì cơ chứ?”

Phương Tuấn Hoa nhìn côchằm chằm, tựa hồ đối với cô còn có điều chất vấn, nhưng cuối cùng cũngkhông nói gì nữa.”Vậy thì tốt.” Dừng lại, hắn tiếp tục nói: “Có chuyệngì, nhất định phải nói cho anh biết.”

Hắn trịnh trọng, khiến trái tim Ái Thanh khẽ run sợ. ‘’Vâng.” Cô đáp lời.

Vậy mà một giây kế tiếp, chiếc điện thoại tinh xảo đặt bên cạnh đột nhiênvang lên, đem hồn vía cô hù dọa rơi mất một nửa.Màn hình di động nhấpnháy hiện lên dãy số quen thuộc, mà dãy số này như một loại ma chú dâydưa với cô suốt mấy ngày nay, luôn làm cô lo lắng đề phòng, không tậptrung được vào việc gì cả.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có mộtngày cô hy vọng mình là một người điếc, như vậy cô có thể lấy cớ khôngnhận điện thoại. . . . . .

Điện thoại kéo dài mãi, trong phòng ăn tĩnh mịch mà vang vọng, từng tiếng tút dài đều làm cho cô khẩn trươngđến mức dạ dày co thắt mà đau nhức.

“Sao không nhận nhận điện thoại ?” Phương Tuấn Hoa nghi ngờ hỏi.

“Ừm. . . . . .” Cô trì hoãn, cố làm ra vẻ vô vị mà nói: “Khó có dịp chúng ta cùng nhau ăn cơm, em không hy vọng bị cắt ngang bởi một cuộc điệnthoại, tối nay em sẽ gọi lại sau là được.”

“Nếu như không muốn nghe điện thoại, anh có thể giúp em nghe.” Dứt lời, hắn tự tay cầm điện thoại lên.

Ái Thanh giành hắn bắt máy trước, không dám để hắn đụng vào, giương mắtnhìn biểu tình ngưng trọng của hắn, trong lòng lại càng lo lắng hơn.

“Em. . . . . . Em ra ngoài một chút.” Cô biết mình có những hành vi quá mứcnghi ngờ, nhưng lúc này cô không lo được nhiều như vậy.

Ngộ nhỡ hắn biết được thân phận người gọi tới, như vậy sẽ có thêm một trận phong ba, cũng sẽ làm cho mọi người không dễ chịu gì.

Nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, sắc mắt Phương Tuấn Hoa càng nặng nềhơn.Từ những thể hiện lạ lùng của cô càng làm cho hắn gia tăng mức độchắc chắn về tin đồn kia ——

Nghe nói, cô gần đây cùng một ngườiđàn ông thường xuyên gặp gỡ, thường ra nhà hàng cao cấp hoặc dạ tiệccủa tư nhân, xem ra quan hệ tương đối thân mật.

Hôn lễ sắp tới, hắn há có thể cho phép người phụ nữ sắp làm vợ của mình phản bội cơ chứ? !

Hắn yêu cô, cho nên càng không cách nào chịu được cô không chung thủy, hắnsẽ quan sát một thời gian ngắn nữa, nếu những lời đồn còn tiếp tục, thậm chí hắn mà nắm được chứng cớ, hắn sẽ hủy bỏ hôn lễ, cũng sẽ quyết địnhrút vốn đầu tư, sẽ không cùng ba cô hợp tác xây dựng công trình nữa.

Dù sao, nhà cô cũng đang cần sự trợ giúp của hắn, đến lúc đó cũng đừng trách hắn thất tín.

Đợi năm phút đồng hồ vẫn chưa thấy cô trở về chỗ ngồi, Phương Tuấn Hoa cũng không còn tâm tình mà ăn cơm , tự mình rời khỏi Tô gia.

Ái Thanh trở lại phòng ngủ, đem cửa phòng khóa lại, mới vội vàng gọi điện lại,điện thoại vang lên mười mấy tiếng tút, đối phương mới tiếp điện thoại.

“Có chuyện gì sao?” Cô đè thấp âm lượng, tức giận hỏi.

“Tại sao không nhận điện thoại?” Đầu bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp không vui của Huyền Diệu Phong mang theo sự chất vấn.

Cô rất tức giận ——