Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 22



Đánh dấu Kiên trì hay buông tay? Cô quả thật đã lâm vào hoàn cảnh nam khan trước giờ chưa từng có.

Nếu cô tiếp tục kiên trì với đoạn tình cảm này, Huyền Diệu Phong nhất địnhsẽ bị ba cô hãm hại.Rồi cuộc sống của anh sẽ bị cản trở, cánh cửa thànhcông sẽ càng ngày xa vời với anh hơn.

“ Con chỉ cần nghe theo sựsắp xếp của ba! Huyền Diệu Phong không những sẽ không bị vu khống hãmhại, mà ngược lại ba sẽ giúp hắn một tay!” Cha cô lấy giọng tri ân đểnói với cô.

Cô há lại không biết, mục đích của ba cô là chia rẽtình cảm này, chỉ nói chứ không làm. Vì muốn cắt đoạn tình cảm này củacô, mà không tiếc tổn thương đến người khác.

Nếu cô nhịn đau màbuông tay, ba sẽ không tìm anh gây phiền toái, còn việc hứa hẹn giúp anh trong phương diện công việc thì chưa chắc.

Cô không quên thầnthái nghiêm túc đầy quyết tâm lúc anh thề sẽ thành công, cô cũng tintưởng anh tuyệt đối sẽ đạt được mục tiêu. Chỉ là, nếu ba cô ra mặt chènép, cơ hội đến với anh sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Sức lực cô yếuớt không giúp được gì, chỉ có anh mới có năng lực làm được. Nhưng conđường thành công phía trước anh cần bước đi, trước mắt cần phải suôn sẽmới được…

“ Con đồng ý.”

Lúc ấy, mặt cô lệ rơi đầy nhưng vẫn phải đau thương đồng ý.

Cảm giác đau thương tận xương tủy này, cho đến tận bây giờ vẫn không hề giảm bớt.

Ba ngày sau, cô theo lệnh của của ba, trải qua một chuyền bay dài, đi tới sống tại NewYork xa lạ này.

Người đời thường nghĩ, sống trong biệt thự xa hoa này chắc chắn là nhữngngười cao cao tại thượng, là thần thánh trên thiên đường mà người thường như họ không thể chạm tới. Nhưng đối với Ái Thanh mà nói, đây chỉ giống như nhà tù xa xỉ, một lòng chỉ muốn thoát ra khỏi cuộc sống mệt mỏiđược sắp đặt trước này.

Vào ngày bay ra nước ngoài , trong phòngvệ sinh tại sân bay, cô đã gặp chủ tiệm hoa nơi Huyền Diệu Phong đanglàm. Chủ tiệm là một phụ nữ mới ngoài hai mươi lăm tuổi, đối đãi vớingười khác vô cùng ôn hòa, lịch sự.

Vì vậy, cô lấy trong ngườimột tấm chi phiếu đã chuẩn bị trước đó ,cẩn thận nhờ vả cô chủ tiệm đóchuyển cho Huyền Diệu Phong.Cô một lòng hy vọng cô chủ tiệm này có thểgiúp cô chuyển cho người đàn ông cô nhung nhớ, giúp anh tạo vốn gây dựng sự nghiệp.

Vốn là, cô muốn tự mình giao cho Huyền Diệu Phong.Nhưng ba cô nghiêm khắc giam cô trong nhà, thế nên cô không cách nào tìm đến được với anh dù chỉ một lần.

Hiện tại, may mắn gặp đượcngười quen biết anh , trực tiếp đưa tiền nhờ người đó, còn hơn là đếnNewYork rồi mới nhờ người chuyển về. Như thế này, chắc chắn không bị cha cô phát hiện.

Cô có thể làm, chỉ bao nhiêu đó thôi.

Nhưng làm thế này có lẽ sẽ hết sức mạo hiểm, dù sao đây cũng là một số tiềnquá lớn. Đối với người được nhờ vả thì đây chính là một cuộc khảonghiệm.

Chỉ là, cô chỉ còn cách tin tưỏng đối phương, tin tưởng đối phương sẽ giúp cô hoàn thành việc này.

Còn chưa kịp nói chuyện, thì kẻ giám sát cô ở bên ngoài đã vội vàng thúc giục, nhắc nhở cô thời gian lên máy bay đã đến.

Nháy mắt đã nửa năm trôi qua, cô đã thử gọi điện thoại đường dài quốc tế cho Huyền Diệu Phong, nhưng chỉ nghe được những âm thanh vô ích nói khôngliên lạc được. Viết mail cho anh, vẫn chưa có hồi đáp.

Cô biết, cô đã mất anh, hoàn toàn mất anh rồi…