Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 14



Huyền Diệu Phong thở dốc vì kinh ngạc, rung động không dứt. Vì thế màchút lí trí cuối cùng còn sót lại của anh đã bị ngọn lửa tình của côhoàn toàn thiêu đốt. Chỉ là… anh vẫn đứng yên, án binh bất động.

Cho đến khi cách một lớp áo cô hôn lên lưng anh thì anh rốt cuộc cũng tuyên cáo mất khống chế. Xoay người, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềmmại ngát hương của cô. Mà cô cũng thiết tha đáp lại anh.

Từ khihai bờ môi nóng rực kề nhau, lửa tình bén cháy đến quên mất bản thân,chỉ có ham muốn đòi hỏi đối phương cùng nhau trầm luân trong biển tình,trong mắt trong lòng đều tồn tại hình bóng của đối phương.

HuyềnDiệu Phong sớm đã quên mất sự chênh lệch thân phận giữa hai người, saymê mùi hương trên đôi môi của cô, in xuống dấu ấn riêng của bản thânmình.

“ Diệu Phong….” Ái Thanh nhắm hờ đôi mắt đẹp lại, vững vàng muốn tiến thêm một bước.

Mặc dù hiểu được đây là lần đầu tiên của cô, nhưng Huyền Diệu Phong căn bản không thể kiềm chế được.

“ Em yêu anh…… Diệu Phong, em yêu anh….. Em yêu anh!” Ái Thanh thì thầm từng lời, lặp đi lặp lại bên tai anh.

Ái Thanh tựa vào lồng ngực của anh, nép người, lắng nghe âm thanh vui tươi đang nhảy nhót trong lòng, quyến luyến từng hơi thở của anh. Trong lòng tràn đầy cảm xúc hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Từng tế bào trong cơ thể cô đều đang reo hò, tụ hội lại ở đây nói yêu anh, yêu anh, rất yêu anh.

Trước lúc ngủ thật say, cô cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Cùngngười mình yêu hợp làm một là một loại tư vị thật tuyệt vời, còn hơn cảtưởng tượng của cô.

“ Em yêu anh….” Ái Thanh mang theo mỉm cười. ngọt ngào đi vào giấc mộng.

Dừng mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, Huyền Diệu Phong khẽ mỉm cười, anh cảm thấy mình bị mê muội.

Vì cô anh càng cần phải cố gắng hơn nữa, phải nhanh chóng trở thành người đàn ông xứng đáng với cô.

“ Anh cũng yêu em.” Anh bất giác nói ra, giọng nói lộ ra sự cưng chiều vô hạn. Qua hơn hai mươi mấy năm sinh sống, đây là lần đầu tiên anh nóinhư thế với một cô gái.

Anh nằm xuống bên cạnh, cánh tay cườngtráng ôm chặt lấy vòng eo của cô. Những đường cong uyển chuyển nữ tínhnằm gọn trong ngực anh, anh lại phát hiện khát vọng vừa mới được dập tắt đang bắt đầu nhem nhóm trở lại.

Bất đắc dĩ, Huyền Diệu Phongkhông thể không làm gì khác hơn là lật người trở dậy, vọt đến phòng tắmdội nước lạnh, cân bằng lại phản ứng sinh lí kịch liệt.

Cứ nhưvậy, vài chuyến tới tới lui lui, rốt cuộc cũng cũng thấm mệt, anh cuốicùng cũng nằm xuống được bên cạnh người con gái mình yêu thương, trântrọng cho tới khi trời sáng.

…………………………….

Bởi vì muốnnhanh chóng thành công, Huyền Diệu Phong so với trước kia càng thêm cốgắng, một ngày làm bằng cả hai ngày, cũng tự mình đến các công ty xinphỏng vấn.

Anh tin tưởng, chỉ cần có cố gắng, nhất định sẽ có hồi báo.

Hơn nữa, khi anh biết cha của bạn gái, doanh nhân vang danh trên chốnthương trường Tô Kiến Vũ đang kịch liệt phản đối bọn họ yêu nhau thìchuyện này đã kích thích ý chí chiến đấu của anh, anh thề một ngày nàođó phải cho ông nhìn anh bằng con mắt kính nể.

Hôm trước, anhnhận được điện thoại thông báo tin mình phỏng vấn tốt và được nhận vàomột công ty giải trí mới thành lập không lâu tại Đài Loan, công ty đótrực thuộc một tập đoàn xuyên quốc gia nổi tiếng. Tin này làm cho anhphấn chấn không thôi.

Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làmviệc. Huyền Diệu Phong đã dậy từ sáng sớm tinh mơ, mặc bộ comlet cùnggiày da mới tinh mà anh đã đặc biệt mua, đứng trước gương tự nhìn bảnthân lần cuối cùng, chắc chắn tất cả không có điều gì sai xót. Anh hưngphấn, ôm cặp, tâm tình đầy hy vọng lên đường đến công ty. Một cuộc sốngmới đang bắt đầu.

Đến hết nửa ngày, những việc anh phải làm không ngừng được truyền đến. Nhưng anh lại rất thích thú, hưởng hết sự bậnrộn thú vị trong công việc.

Có lẽ anh trời sinh đã mang số mạng vất vả! Một khắc cũng không được nhàn rỗi. Huyền Diệu Phòng trong lòng thầm nghĩ mà tự giễu.

“ Này, người mới, có muốn đi ăn cơm cùng hay không?” Mấy đồng nghiệp nam cùng ngành nhiệt tình mời.

Huyền Diệu Phong cười cười, lắc đầu từ chối một cách nhã nhặn: “ Tôi còn mấytài liệu chưa đánh xong, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình mời!”

“Liều mạng như vậy làm gì? Buổi trưa có đẩy nhanh tốc độ làm việc thìcũng không được tính thêm tiền thưởng đâu!” Anh chàng đeo mắt kính vuông xem thường.

Huyền Diệu Phong cũng vẫn chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Dù sao, nói những lời khách sáo không phải là sở trường của anh, sợ mìnhnói chuyện không khéo lại đắc tội với người ta, nói ít một chút vẫn làtốt hơn cả.

Thấy anh không có ý đi cùng, mấy đồng nghiệp kia cũng không miễn cưỡng, cùng nhau rời đi.

Diệu Phong lại một lần nữa vùi đầu vào công việc, chuyên tâm xử lí tài liệu trên tay.