Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 27: Ngày cấm kỵ của Hắc gia



Nghe nói rằng, thiên sứ là sứ giả của thượng đế, là một tinh linh thông minh, trên đầu có vòng sáng, sau lưng mọc đôi cánh, bỗng một ngày nọ, thiên trót sứ sa chân rơi xuống trần gian, được ác ma cứu, thiên sứ thiện lương đã mang lòng biết ơn đối với ác ma, nhưng thiên sứ không biết sự thật rằng cô bị rơi xuống là do ác ma tận lực sắp xếp, sau đó, ác ma nắm giữ toàn bị thế lực hắc ám, vì để ngăn cản thiên sứ bay trở lại bên cạnh thượng đế, đã không tiếc bẽ gãy đôi cánh của thiên sứ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào....

– – – – – – – – – –

Lúc Tường Vi mở mắt ra lần nữa, đã trở về trong căn nhà gỗ nhỏ. Toàn bộ cơ thể giống như là bị tảng đá to lớn nghiền nát, tất cả đã làm cho cô không còn hơi sức, giương mắt lên liền nhìn thấy một bác mặc áo màu trắng – –

“Cuối cùng cháu đã tỉnh!” Bác ấy cười nói đôn hậu với cô, bàn tay chạm vào trán cô, hơi cúi đầu, thở dài một hơi, “Cũng hơi hạ sốt sốt rồi.”

“Bác.....” Tiếng nói của Tường Vi nghẹn lại tại cổ họng, lúc này mới thấy gượng gạo nói không nên lời.

“Bác là bác sĩ của Hắc gia, cháu gọi bác là bác Ân là được rồi, cháu đã hôn mê hai ngày hai đêm, miệng vết thương có bị nhiễm trùng, nhưng cũng may bây giờ cũng may tình trạng cũng đã chuyển biến tốt đẹp, cháu bé, nghe đám người hầu nói, đêm đó là tiên sinh đặc biệt chỉ định cháu, cháu đã chọc giận tiên sinh sao?” Bác Ân là bác sĩ nhiều năm của nhà họ Hắc, chứng kiến bộ dáng vết thương chồng chất của cô gái nhỏ, trong lòng có chút không chịu nổi.

Con mắt Tường Vi hơi sợ sệt, nhưng vẫn làm sắc thái cảm kích với bác Ân, nhớ lại cái đêm u mê đó, tất cả những điều Hắc tiên sinh làm với cô, ngay sau đó cơ thể không khống chế nổi run lên.

“Đừng sợ, cháu bé, đừng sợ!” Bác Ân trấn an Tường Vi, giọng hơi khàn khàn nói, “Vết thương trên lưng cháu phải nhớ để người hầu thay thuốc đúng giờ, tránh để sau này có sẹo....... còn về phần ngực của cháu.....”

Bác Ân dừng lại một chút, ánh mắt có chút thẹn, “Cháu bé, dấu răng trên ngực kia... e rằng....”

Tường Vi vô lực mà nhếch miệng mỉm cười, thấp giọng nói a, “Cảm ơn bác.....Bác Ân!”

Cô hiểu ý của bác Ân, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ đến tình cảnh tiên sinh hung hăng cắn ngực cô, đến bây giờ ngực vẫn còn đau đau, miệng vết thương sâu như vậy, vết cắn kia e là sẽ theo cô cả đời!

“Cháu bé, làm khổ cháu rồi!” Bác Ân bất đắc dĩ cười nói, mấy năm qua, chứng cuồng nộ hàng năm phát tác một lần của tiên sinh đến nay vẫn không chữa được, không ngờ đến năm nay lại càng phát tác. Lúc ông nhìn thấy đứa bé này cả người đầy máu được mang vào, trong lòng không khỏi thương xót, “May là đêm đó tiên sinh có uống rượu, sau đó lại dính mưa nên phát sốt, mới không làm thêm một bước xúc phạm đến cháu, xem như là trong cái rủi có cái may đi!”

Tường Vi điềm tĩnh mà chớp chớp lông mi, không khỏi vặn lông mày, “Tiên sinh....Tại sao lại đáng sợ như vậy?”

Bác Ân dường như suy nghĩ điều gì mà liếc mắt nhìn Tường Vi đang tái nhợt nằm trên giường: “Thực ra, cái đêm mà cháu đến đó, là đêm mà tiên sinh phát chứng cuồng nộ, trở nên hung tàn vô cùng. Từng một năm, chỉ trong một đêm mà toàn bộ Tường Vi Viên đều bị tàn phá! Đám người hầu vì ngăn tiên sinh lại mà đều bị thương, mãi đến sau này, mọi người đưa ra ý kiến dâng một cô gái lên cho tiên sinh, làm khó một cô gái đổi lại mọi người đều được an toàn, như vậy đều thỏa đáng, chỉ có điều năm nay, bất hạnh này.....lại đến với cháu...”

“Trời!” Tường Vi không nhị được than nhẹ một tiếng, thì ra đêm đó chứng cuồng nộ của tiên sinh phát tác, khó trách ánh mắt ngài ấy lại kinh khủng như vậy, giống như ma thú điên dại..... Lòng có chút đắng chát, cô ấp úng mà than thở, “Ngài ấy......cũng rất khổ tâm sao?”

Bác Ân kinh ngạc mà nhíu mày, ông cho rằng cô bé này sẽ thương xót cho bất hạnh của mình, không ngờ rằng ngược lại cô bé còn đặt mình vào vị trí của tiên sinh mà suy nghĩ!

“Đúng vậy, không ai có thể biết được nỗi khổ của tiên sinh, ngay cả bác đã điều trị cho tiên sinh mấy năm nay, cũng không có cách nào.....” Bác Ân lắc đầu nói vài tiếng,, “Cháu bé, cháu thật là tốt bụng, chỉ có điều tại nhà họ Hắc, đức tính đó e rằng cũng không có ích lợi gì, phải học được cách bảo vệ bản thân, biết không?”

“Vâng, cảm ơn bác, bác Ân.” Tường Vi vui vẻ cười, mặc dù đang yếu, nhưng trên gương mặt tái nhợt vẫn hiện lên vẻ tươi cười, giống như một đóa hoa trắng trong sáng, không tránh khỏi khói lửa nhân gian.

Bác Ân bất đắc dĩ mà thở dài, đứa nhỏ này, chờ thêm một khoảng thời gian, đến khi lớn lên chắc chắn sẽ có sắc đẹp nghiêng thành, nhưng lại sống ở nhà họ Hắc, điều này không biết là nên vui hay nên buồn đây.......