Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 817: Kết hôn [ kết thúc 19]



Editor: May

Ở dưới mấy trăm bàn, mấy nghìn người chứng kiến, ở dưới khúc âm nhạc kết hô trang nghiêm mà lại hạnh phúc, Cảnh Hảo Hảo kéo cánh tay Lương Thần, chậm rãi đi tới trên sân khấu.

Phù rể phù dâu đứng ở phía sau.

Phóng viên chớp lóe đèn không ngừng.

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo còn chưa có mở miệng nói chuyện, đó là tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên.

Đợi đến vỗ tay rơi xuông, Lương Thần mới thanh thanh cổ họng mở miệng: “Thật cao hứng, mọi người có thể trong lúc bận rộn, tới tham gia hôn lễ của tôi và......” Lương Thần nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh Hảo Hảo - phu nhân của tôi.”

“Ở dưới sự chứng kiến của các vị, tôi tin tưởng, tôi và Cảnh Hảo Hảo - phu nhân của tôi, đường hôn nhân tương lai, nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”

Lương Thần nói tới đây, dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo gắt gao nắm lại tay anh, mở miệng, nói: “Thật cao hứng, mọi người tới tham gia cổ vũ, ngày hôn lễ của tôi và......” Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, tầm mắt đối diện với Lương Thần: “Lương Thần - chồng của tôi.”

“Ở dưới sự chúc phúc của các vị, tôi tin tưởng, tôi và Lương Thần - chồng của tôi, chắc chắn tương cứu trong lúc hoạn nạn, gần nhau đến già.”

Âm trong lời của Cảnh Hảo Hảo rơi xuống, toàn trường liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.




Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo nắm tay, đi về phía trước một bước, chờ sau khi vỗ tay ngừng lại, hai người mới mặt đối mặt đứng thẳng.

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, nhẹ giọng mở miệng, nói: “Cảnh Hảo Hảo tiểu thư, tướng mạo của anh coi như đoan chính, xuất thân coi như ưu tú, phía sau có tập đoàn Giang Sơn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nói như vậy, tựa hồ cả người anh vẫn là thực hoàn mỹ, nhưng anh cũng có khuyết điểm mà người bên ngoài không biết, ví dụ như tính tình của anh không được tốt, anh còn từng làm rất nhiều chuyện khốn kiếp, từng hại em khổ sở, thương tâm, khóc, tuyệt vọng, thậm chí vào lúc chúng ta yêu nhau nhất, anh còn từng bởi vì không tin tưởng xoay người rời khỏi em, nhưng xem ở trên phân thượng anh tạo ra “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn” vì em, em có thể suy tính một chút, gả cho anh được không?”

Cùng với âm trong lời Lương Thần rơi xuống, trên màn hình lớn phía sau anh, xuất hiện ảnh chụp của “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”.

Toàn trường ồ lên, kiến thúc thần bí tọa lạc ở đoạn phồn hoa nhất đường Tô Châu của thành phố Giang Sơn, lại có thể là lễ vật Lương Thần tặng cho người phụ nữ mình yêu nhất!

Trên màn ảnh, cuối cùng khi hình ảnh dừng ở chỗ “Đợi khi ngày tốt cảnh đẹp, Giang Sơn làm lễ, gả cho anh được?”, Cảnh Hảo Hảo nhìn lại Lương Thần, mới nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí rất nhỏ, cũng rất kiên định: “Em nguyện ý.”

Hiện trường một mảnh im lặng, ảnh chụp phía sau màn hình lớn, chiếu lại cảnh quay chậm “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”.

Sau một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mở miệng, nói: “Lương Thần tiên sinh, em ngoại trừ xinh đẹp một chút, tựa hồ không còn điểm ưu điểm nào, từng làm diễn viên, cuối cùng cũng không thể nổi tiếng, mở một cửa hàng bán hoa, cũng chỉ có thể nuôi gia đình, mặc dù có chút thông minh nhưng lúc đối mặt với anh lại rất tự ti, còn từng hại anh suốt đêm đi Nhật Bản một chuyến chắn lại tính mạng của bản thân, thậm chí có một lần liên lụy anh lăn xuống đường cao tốc suýt nữa đánh mất tánh mạng, nhìn thấy lễ vật tình yêu vĩnh viễn của anh, em rất nguyện ý gả cho ngươi, nhưng lại nói tiếp Cảnh Hảo Hảo hỏng bét đối với anh giống như người vô tích sự, anh xác định nguyện ý cưới sao?”

Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không chút do dự gật gật đầu, âm điệu trả lời, là rất kiên quyết khẳng định: “Anh nguyện ý.”

“Anh nguyện ý cưới em - Cảnh Hảo Hảo tiểu thư làm vợ, một đời một thế chăm sóc em, yêu em, sủng em, mặc kệ bần cùng hay phú quý, khỏe mạnh hay tật bệnh, vẫn luôn đặt em ở vị trí thứ nhất trong sinh mệnh của anh, cho đến khi cái chết, tách anh và em ra.”

"Em nguyện ý gả cho Lương Thần tiên sinh làm vợ, một đời một thế được anh chăm sóc, được anh yêu, được anh sủng, mặc kệ bần cùng hay phú quý, khỏe mạnh hay tật bệnh, vẫn luôn đặt anh ở vị trí thứ nhất trong sinh mệnh của em, cho đến khi cái chết, tách anh và em ra.”

Nghe qua gặp qua rất nhiều loại lời thề hôn lễ, lại chưa từng nghe qua đặc biệt như vậy.

Toàn trường yên tĩnh có chút quỷ dị.

Lương Thần lấy nhẫn kết hôn từ trong túi ra, tự mình đeo cho Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo cầm kiểu của nam kia, tự mình đeo cho Lương Thần.

Lương Thần vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, chậm rãi cúi đầu, ở trong nháy mắt dán lên cánh môi cô, anh nhẹ giọng mở miệng, nói: “Cô độc nhiều năm như vậy, chờ chính là một người tốt nhất là em.”

Nói xong, Lương Thần liền ngăn chận môi Cảnh Hảo Hảo thật sâu.

Toàn trường bộc phát ra một mảnh tiếng vỗ tay như sấm.

......

[ Toàn văn hoàn, Diệp Phi Dạ]