Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 27: Ngu như vậy





"Ông ta nhất định rất hận tôi". Đột nhiên Tiểu Ốc nói một câu.

"Tại sao"?

"Bởi vì tôi mang nguy hiểm tới cho cậu".

"Không bằng nói anh là trợ thủ của em".

"Nói gì thế"?

"Vốn là người ta muốn giết em, nhưng khi thấy anh rồi mà vẫn còn muốn giết em, còn bắn xe của anh, thù này anh sẽ không bỏ qua, kể cả em không để trong lòng thì anh vẫn không bỏ qua cho người này, bởi vì hắn không tôn trọng anh một tí nào". Không tôn trọng cậu chính là không đem ông cụ Đậu nhà bọn họ để vào mắt, người này cậu nhất định sẽ tìm ra.

Nếu như cậu tìm ra người này, không phải thuận tiện giúp cô báo thù sao?

Cho nên mới nói cậu là trợ thủ của cô, nếu vừa rồi không phải là cậu ở cùng cô thì cô đã bị đành cho dẹp lép rồi.

"Chuyện này tôi sẽ nói chuyện với ba tôi, cám ơn cậu! Ân nhân cứu mạng".

"Vậy em tính cảm ơn tôi thế nào đây"?

"Cậu muốn gì? Tôi rất nghèo". Tiểu Ốc lùi về sau một bước.

"Anh còn chưa nghĩ ra, thế này vậy, chuyện em nợ anh này, chờ anh nghĩ ra muốn gì sẽ tới tìm em, không được trốn đâu đấy". Ơn cứu mạng này cậu muốn cô báo đáp nhưng giờ chưa nghĩ ra mình cần gì, cậu có tiền, có vũ khí, phụ nữ càng không thiếu.

"Được". Tiểu Ốc rất sảng khoái, đây là ơn cứu mạng, bất kể về sau cậu muốn gì cô đều sẽ không cự tuyệt. Bởi vì cô không thích thiếu nợ ai.

Đậu Diệc Phồn nói:"Anh đưa em ra ngoài nên giờ sẽ đưa em về nhà,đi thôi"!

"Làm phiền"! Tiểu Ốc gật đầu một cái, mỉm cười.

Trở lại phố Tam Hoàng, Tiểu Ốc nói lại chuyện này với Mộc ba: "Ba, chiều nay ở ngoài đường có người dùng súng bắn tỉa con".

"Có bị thương không"? Mộc ba nhìn cô mấy lần, còn rất tốt.

"Không có, suýt nữa cái mông con nởa hoa, may nhờ Đậu Diệc Phồn đã cứu con". Tiểu Ốc ngồi xuống cạnh bàn.

"Sao lại đi cùng với thằng nhóc Đậu Diệc Phồn? Thằng ranh đó phái người làm"? Mộc ba có chút ngoài ý muốn, hôm qua không phải Tiểu Ốc vừa chỉnh thằng nhóc họ Đậu sao? Chẳng lẽ thằng nhóc đó không thù hận?

"Không phải, cậu ta mời con đi ăn kem". Tiểu Ốc khẳng định, nếu cậu muốn giết mình có 1000 cách, tội gì hao tâm tổn sức như thế mà khổ nhục kế này có trăm ngàn kẽ hở, hơn nữa còn làm lộ kẻ bắn súng, chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy.