Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 39: Làm Thí Nghiệm Bị Thương



Nhàm chán, rất nhàm chán, vô cùng nhàm chán.

Lan Sơ giống như vũng bùn nằm nghiêng ở gần cửa sổ phòng ngủ, hướng về phía bầu trời bao la vô cùng sáng sủa ngoài cửa sổ, luôn miệng than thở.

Về nhà đã hai ngày rồi, trừ sau bữa cơm chiều cô có thể đi ra ngoài tản bộ, còn lại thời gian cũng bị mẹ dạ xoa của cô nói gì với mẹ cô, hay là tự mẹ cô phát hiện chuyện gì không đúng. Một ngày ba bữa, gần như là mẹ cô luôn làm thuốc bổ cho cô làm thuốc an thần dưỡng thai .

Mặc dù cảm giác được mẹ phục vụ tỉ mỉ như vậy quả thật rất tốt, nhưng cô lại không hay trò chuyện.

Không biết lần thứ bao nhiêu thở dài, Lan Sơ chợt hai mắt tỏa sáng, lập tức liền đứng lên một phen tìm điện thoại cô thường dùng. Cũng nhanh chóng lục ra một dãy số điện thoại, gửi đi một tin nhắn vô cùng ngắn.

Gửi xong tin nhắn, nhất thời tâm tình của Lan Sơ tốt tới cực điểm. Xem ra lần này cô bị dọa không nhẹ, nếu không làm sao cô có thể quên mất thí nghiệm thiêng liêng của mình? Khó có dịp bây giờ cô đang ở trong nhà, lần này không chơi đủ vốn, vậy thì thật xin lỗi mình.

Tin nhắn gửi đi không tới ba giờ, thì có chuyển phát tới cửa đưa đồ.

Lúc này, mẹ Lan Sơ vừa mới đi ra ngoài. Vì không để cho mẹ mình có cơ hội cự tuyệt, Lan Sơ cố ý giao phó nhất định phải đưa đồ vào thời gian này.

Vô cùng sung sướng ký nhận xong, Lan Sơ thận trọng đem một thùng bảo bối lớn cô vừa mới đặt hàng, lôi vào phòng ngủ của mình. Sau đó, cô phi thường dịu dàng mở ra thùng hàng. Đem dụng cụ trong hộp, từng cái từng cái lấy ra xếp đặt ngay ngắn.

Nhìn một bàn tràn đầy dụng cụ thí nghiệm thủy tinh óng ánh trong suốt, thái độ Lan Sơ mười phần một bộ dáng hoa si. Trên thế giới này, còn có cái gì so với thí nghiệm càng thú vị, càng hấp dẫn người, càng vĩnh viễn? Nhất định cô sẽ bồi dưỡng bảo bối Niếp Niếp của cô thành nhà khoa học vĩ đại xuất sắc hơn so với cô!

Lan Sơ không lãng phí thời gian nữa. Khóa của phòng lại, khoác áo trắng dài, không kịp chờ đợi liền bắt đầu làm thí nghiệm rồi.

Lan Sơ thật không hổ là Lan Sơ, công lực làm thí nghiệm của cô, tuyệt đối là càng ngày càng giỏi. Không tới nửa tiếng, cô đem phòng ngủ của mình trở thành khói dầy đặc cuồn cuộn, giống như hiện trường hoả hoạn.

Nhưng ngay cả như vậy, Lan Sơ cũng không có lùi bước. Tiếp tục phấn đấu ở trong khói dầy đặc. Cho đến khi dụng cụ thủy tinh bị cô giày vò thảm không nỡ nhìn từng cái một nổ tung.

"Ai. . . . . ." Thất vọng lại đau lòng than thở một hơi, Lan Sơ tiện tay chụp lấy, cầm lên bình chữa cháy nhỏ ở chân bàn hướng về phía bàn thì nghiệm của cô phun liên tục. Không bao lâu, liền giải quyết hết nguyên nhân khói dầy đặc.

Tiếp đó, Lan Sơ lấy ra hai cái quạt lớn, quạt đi khói mù còn lưu lại ở trong phòng ngủ cô. Muốn trước khi mẹ cô trở lại đem toàn bộ chứng cớ phạm tội tiêu hủy sạch sẽ. May mắn là, trừ một bàn đầy miểng thủy tinh bể, khói dầy đặc cũng đã được xua đi, phòng ngủ của cô gần như không có tổn thất gì quá lớn. Cứ như vậy, cho dù cô hành động bất tiện, cũng có thể nhanh chóng dọn dẹp xong phòng ngủ của cô. Làm thần không biết quỷ không hay rồi.

Chỉ là, vừa dọn dẹp, Lan Sơ vẫn không cầm được vừa đau lòng. Mặc dù vừa mới vui vẻ trong thời gian ngắn ngủi, vậy là đã đỡ nghiện rồi.

"A ——! Ưm ưm. . . . . ." Do không để ý, bàn tay trái của Lan Sơ không hề phòng bị đang cầm một mảnh vụn vô cùng sắc bén bất ngờ bị cứa một vết thương thật dài. Máu tươi nhất thời chảy ra mãnh liệt.

Lan Sơ vội vàng bóp chặt cổ tay trái của mình, bước nhanh đi về phía phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa vết thương. Cảm giác sắc bén như bị kim châm, làm cho cô đau thiếu chút nữa không có khóc ra nước mắt .

Sau đó, cô lấy ra một cái khăn lông sạch sẽ quấn chặt cổ tái. Rồi vội vàng chạy đến phòng ngủ của lão mẹ cô, lấy ra hòm thuốc, muốn tìm xem có cái gì có thể băng bó vết thương không. Chỉ là bất đắc dĩ, miễn cưỡng lấy một tay lục tung cả hòm thuốc, cô cũng không tìm được bất kỳ vật hữu dụng gì.

"Tay con làm sao vậy?"

Lan Sơ đang kiểm tra toàn bộ, đột nhiên mẹ cô xuất hiện ở trong phòng ngủ. Cô có chút chột dạ quay đầu lại nhìn mẹ cô, đem tay bị thương giấu đi, trả lời: "Không có, không có gì."

Mẹ Lan Sơ hừ một cái liền vọt tới trước mặt của Lan Sơ, kéo tay trái bị cô băng bó giống như móng heo ra nhìn, suýt nữa không thở được ngất đi."Cái này gọi là không có gì sao? Khăn lông đã đỏ hết ——!"

"Oa, lúc nào thì đỏ thế này?" Lan Sơ cúi đầu xem xét, quả nhiên cái khăn lông màu trắng buộc trên bàn tay cô, rõ ràng đã có vết máu màu đỏ."Mẹ, con hình như có chút choáng váng đầu óc." Là triệu chứng mất máu quá nhiều sao? Hay là hiện tại cô cũng bắt đầu nhìn thấy máu là choáng rồi hả?

"Cái đứa nhỏ ngốc này, đi nhanh lên a!" Mẹ Lan Sơ gấp đến nước mắt cũng sắp rơi ra, lôi kéo Lan Sơ đi ra ngoài.

Lan Sơ mặt mơ hồ. "Đi đâu?" Bây giờ là lúc nào rồi, mà mẹ cô còn mang cô đi đâu? Chẳng lẽ không vội vàng nghĩ biện pháp cầm máu băng bó vết thương cho cô sao?

"Bệnh viện xã khu!" Mẹ Lan Sơ đang vội muốn chết, cũng không để ý tới phản ứng của Lan Sơ, liền kéo cô đi ra cửa. Nhưng mà dọc theo đường đi, họ vẫn không thể đi quá nhanh. Dù sao bụng Lan Sơ đang mang thai rất lớn, di chuyển không linh hoạt. Nếu mà đi quá nhanh, không cẩn thận ngã xuống, vậy thì nguy hiểm hơn rồi.

Trước mắt điều đáng ăn mừng duy nhất, đại khái chính là bệnh viện xã khu cách đây cũng không xa, gần ngay tiểu khu lân cận.

Không bao lâu, mẹ Lan Sơ hấp tấp lôi kéo Lan Sơ xông vào bệnh viện.

Còn chưa đi đến cửa chính bệnh viện, mẹ Lan Sơ cũng đã khống chế không được bắt đầu kêu trời gọi đất. Vừa vào bệnh viện, bà tiện tay bắt được mấy hộ sĩ đi qua trước mắt bà, nói gì đều không buông tay. Đơn giản chỉ cần buộc mấy hộ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất đem Lan Sơ đưa đến phòng khám bệnh thích hợp. Cũng hỏa tốc tìm bác sĩ chữa trị vết thương trên bàn tay cho Lan Sơ.

Phải nói vận khí Lan Sơ không tồi, cũng may cô còn có chút ít vận số. Vết thương dài chừng bảy cm, thiếu chút nữa, chỉ kém một chút thì cắt đến mạch máu. Coi như là trong rủi ro còn có may mắn. Nhưng phải nói vận khí cô thật tốt, vết thương thật dài trên bàn tay trái của cô, cũng may không có gì nghiêm trọng.

Mang đôi mắt đỏ giống như mắt thỏ từ trong bệnh viện ra ngoài, lần đầu tiên Lan Sơ cảm thấy hối hận đối với thí nghiệm của mình. Có lẽ là bởi vì bây giờ trạng thái tâm lý của cô tương đối nhạy cảm, bị thương làm cho cô cảm thấy vô cùng uất ức.

"Bảo con không cần làm thí nghiệm, nhưng con vẫn không vâng lời, hiện tại thì thoải mái chứ!" Vừa ra khỏi bệnh viện, mẹ Lan Sơ liền nổi giận. Chuyện này, không phải do tự tìm sao?

Lan Sơ mất hứng bĩu môi. "Mẹ, con rất buồn, mẹ có thể đừng nói nữa được không." Nếu không phải là ngày ngày mẹ cô nhốt cô ở nhà, cô làm sao lại nhàm chán đến mức không thể làm thí nghiệm? Trong chuyện này, quả thật cô có một phần trách nhiệm, nhưng mẹ cô cũng có một phần trách nhiệm.

"Biết buồn như vậy sao con còn làm? Con không thể ngừng nghỉ một thời gian sao? Con cho rằng bây giờ con vẫn là một người sao?" Mẹ Lan Sơ lại lớn tiếng hơn. Thật là tức chết bà, bà làm sao lại nuôi dưỡng được một người phụ nữ đần như vậy ngu ngốc như vậy?

"Con biết rồi á!" Cảm giác bàn tay mơ hồ đau đớn, làm Lan Sơ phiền lòng đến cực điểm. Nếu còn nói như vậy nữa, cô nhất định sẽ bộc phát.

Mẹ Lan Sơ vẫn còn muốn dài dòng, nhưng lại không nói Lan Sơ nữa.

Mặc dù ngoài miệng mẹ Lan Sơ luôn là chửi mắng, nhưng hành động thì tuyệt đối là cẩn thận, tỉ mỉ che chở.

Thời san sau đó, việc ăn, mặc, ở, đi của Lan Sơ gần như do một mình bà ôm lấy mọi việc. Ngay cả ăn cơm, bà cũng cố ý muốn đích thân bắt Lan Sơ ăn.

Đối với lần này, Lan Sơ rất cảm động.Cô cảm thấy về sau, cô có nên bị thương nữa hay không. Như vậy, cô có thể hưởng thụ nhiều hiền lành cùng hòa ái khó có được của mẹ dạ xoa của cô.