Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 41: Vương giả trở về





Mặt Hạ Hải Dụ không tự chủ được nóng lên, “Trở về, đã về sao. . . . . . Lúc nào thì về đến nhà?”

“Bốn mươi phút nữa.”

“À.”

Ngơ ngác nói xong câu này, Hạ Hải Dụ cũng không biết nói cái gì nữa, đã biết rõ lòng nhau, tối nay, sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, xấu hổ mở miệng.

Hai bên điện thoại yên lặng, anh không nói lời nào, cô càng không thấy được mặt của anh, nhưng, cảm giác về sự hiện hữu của anh giờ đây mạnh mẽ hơn bất kì lúc nào, làm cho trái tim nhỏ bé của cô nhảy thình thịch không ngừng, hai gò má hồng như hai quả táo.

Bốn mươi phút sau, cô sẽ phải từ cô gái trở thành đàn bà sao?

Tay nắm điện thoại, khẽ siết chặt.

“Còn ở đó không?” Giọng nói khàn khàn mê người của anh lại truyền tới, giống như tiếng đàn violon diễn tấu nửa đêm, thanh sắc cuốn hút.

“Ừ. . . . . . còn.” Cô nhàn nhạt trả lời, cơ thể không khỏi co lại thành một góc trên ghế sô pha, bên trong nhà ánh đèn vàng ấm, màu vàng sáng ngời, lại mập mờ, mắt mở ra ngắm nhìn ánh sáng hơi nóng, theo vào tận chỗ sâu nhất trong người. Trên khay trà bằng thủy tinh phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô, với vẻ mặt khẩn trương cùng sợ hãi.

Từ từ nhấn xuống nút kết thúc, một người, tim đập rộn lên.

◎◎◎

Sân bay.

Người đến người đi qua cửa ra vào, có hai người đàn ông tuổi xấp xỉ nhau, khí chất hoàn toàn khác biệt nhưng vô cùng xuất chúng sóng vai mà đi.

Bên trái chính là Đường Húc Nghiêu, mặc áo sơmi thuần trắng cùng quần jean màu lam, dưới chân là một đôi giày da hưu nhàn, một dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế được, trong lúc lơ đãng phát ra một cảm giác đẹp trai tự nhiên, trời sinh vương giả, tài năng lộ rõ.

Mà người đàn ông bên phải, khuôn mặt có chút xa lạ, nhưng cũng đẹp trai phi phàm, cao ngất, thân hình thon hài, quần tây dài đen phối với áo sơmi caro, tư thái nhẹ nhàng lộ rõ, con ngươi như bóng đêm một mảnh trầm tĩnh.

Đường Húc Nghiêu sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên khóe miệng thật lâu không biến mất, trên gương mặt không thấy chút mệt mỏi sau khi lặn lội đường xa, khóe mắt đuôi lông mày đều yêu dã phong tình.

Thần Dật bên cạnh anh rốt cục nhịn không được tò mò, cậu em họ của anh ta từ trước tới nay vẻ mặt đào hoa, từ khi nào có tư thái “Si tình” như vậy? !

“Nghiêu, em không phải là nghiêm túc đi? !”

“Hả. . . . . . Vấn đề này quan trọng sao? !” Đường Húc Nghiêu không đáp hỏi ngược lại, cười mà như không, trong đôi mắt chớp động ánh sáng thần bí.

Thần Dật không khỏi ngẩn ra, bước chân trầm ổn, mang theo chút chần chừ, “Nghiêu, quy củ của Đường gia em cũng biết, có thể vui đùa một chút, nhưng tuyệt không thể nghiêm túc!”

“Hứ. . . . . .” Đường Húc Nghiêu chẳng hề để ý, bước chân khẽ tăng tốc.

Thần Dật dừng một chút, ánh mắt lập tức trở nên xa xăm chạy dài, “Nghiêu. . . . . . em có biết chuyện của anh hai năm trước không?”

“Nghe nói qua, anh thích một con nhóc, nhưng là bà bác tốt của em, bà mẹ tốt của anh cầm 500 vạn đem người đuổi chạy, chuyện là như vậy? !”

“Không chỉ dùng tiền đơn giản như vậy.” Nói đến đoạn tình yêu chua chát kia, trái tim Thần Dật vẫn như cũ không thể quên được.

Nụ cười nơi khóe miệng của Đường Húc Nghiêu cứng đờ, lưỡi dao sắc bén nơi đáy mắt mơ hồ chợt lóe rồi biến mất, ngước mắt lần nữa, lại một mảnh ánh sáng rực rỡ, “Dật, tối nay em có hẹn, đi trước, ngày mai chúng ta đi xem công ty!”

Xe phi như bay trở lại đại trạch Đường gia, bên trong cửa sổ một mảnh ánh đèn vàng nhạt ấm áp.

Cô đang thật ngoan ngoãn chờ anh.

Môi mỏng, kìm lòng không được cong lên.

“Tiểu Dụ nhi, em chuẩn bị xong chưa?”