Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 20: Sự uy hiếp của hắn



“Cảm ơn, không làm phiền anh nữa, tôi đi đến trạm xe đón xe buýt về là được rồi!” Cô khách khí từ chối. Cô chỉ là một nhân vật bé nhỏ, làm sao mà không hiểu rõ trọng lượng của mình? NGười ta nói lên xe liền lên sao? Vậy là cô không tôn trọng chính mình rồi. Sự chênh lệch giữa hai người làm sao có thể dùng mây và bùn mà so sánh được. Căn bản bọn họ không ở cùng một thế giới!

“Chuyện này hôm nay làm phiền anh rồi, thật sự cảm ơn anh!” Thanh âm của Như Y từ từ nhỏ dần bởi nét mặt của anh ta vẫn lạnh lùng mà nhìn giống như đang tức giận!

Thân là tổng giám đốc của một công ty nên rất tự nhiên trên người toát ra vẻ uy nghiêm cộng thêm vẻ mặt lạnh lẽo đã không khỏi làm cho người ta có chút khiếp đảm. Như Y nghi ngờ, không hiểu sao anh ta lại mất hứng, cô chỉ có thể lúng túng mỉm cười. “Hoắc tiên sinh, vậy tôi không làm trễ nải thời gian của anh nữa, tôi đi trước!”

Không hề nhiều lời, cô giống như chạy trốn xoay người hướng phía trạm xe buýt đi tới.

Cái gì nha, cô cũng không phải là nhân viên của anh ta, anh ta có cần nhìn cô bằng sắc mặt ấy không! Như Y trong lfong bất mãn lầm bầm.

Hoắc Doãn Văn ở trên xe, hướng về phía bóng đen lẻ loi kia không nhanh không chậm uy hiếp nói: “Nếu như cô muốn cảnh sát chịu trách nhiệm điều tra lại lần nữa, để cho bạn trai cô nhận được tiền bồi thường thì lên xe. Nếu như không muốn vậy thì cô cứ tiếp tục chen đi xe buýt!”

Nói xong anh đeo kính lên, ngồi vào xe.

Mũi chân của Như Y xoay tròn 360 độ vội vội vàn vàng ngồi vào ghế bên cạnh lái xe.

Hoắc Doãn Văn mặt không có nửa điểm biến hóa, khởi động xe lái hòa vào trong dòng xe cộ tập lập. Phía dưới, có hai chiếc xe vững vàng giữ một khoảng cách nhất định đi theo chiếc Mercedes!

Cùng một người như vậy ở trong một không gian nhỏ hẹp như thế này là vô cùng đau khổ, không thể hô hập được. “Hoắc tiên sinh, chuyện này thật sự phiền toái đến anh rồi! Nếu như không phải có anh giúp thì không ai để ý đến tôi rồi!”

Trong lòng không khỏi cảm thán, chỉ cần đứng bên cạnh anh, cô lập tức được tôn trọng, đội ngũ lãnh đạo của sở cảnh sát cũng phải kiêng nể cô, trong lòng thật sự rất thoải mái. Nhưng cũng chỉ vì những người như vậy cho nên bọn họ mới không thèm để những người không có tiền như các cô để vào mắt, bức cho người ta không có đường bước đi!

Không đợi anh đáp lại, điện thoại của anh lúc này vang lên, không phải một ca khúc nào mà chỉ có tiếng chuông rất dễ nghe.

Hoắc Doãn Văn vừa lái xe vừa nhận điện thoại. “Alo –“

“A, ra là phó thị trưởng Lý a!” Hoắc Doãn Văn âm thanh khong lớn không nhỏ đáp lại!

“Đúng vậy, đúgn vậy, thật không biết xấu hổ mà quấy rầy anh rồi!” Bên đầu điện thoại kia ngập ngừng định nói lại thôi, những lời kê tiếp thật sự rất khó khăn mà mở miệng!

“Có chuyện gì ngài cứ nói !”

“Hoắc tổng, chuyện là vậy, cháu của ta khuya hôm trước hơi sơ ý mà đụng phải xe của người thân anh. Nghe nói người thân của anh phải nhập viện, thật ngại quá. Ta cùng cháu ta muốn đến bệnh viện thăm người thân của anh một chút, thuận tiện trả tiền bồi thường, tiền viện phí, phí chữa bệnh, dưỡng bệnh,….tất cả các loại bên ta sẽ chịu hết! Anh xem, chúng ta có thể dùng tiền giải quyết riêng với nhau là được rồi không cần phải kinh động đến chính phủ nha, như vậy sẽ gây lên dư luận a!”

Hoắc Doãn Văn bât loa ngoài cho Như Y có thể nghe được. Anh dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô!

“Tôi không làm chủ được!” Như Y dùng khẩu hình miệng trả lời!

Hoắc Doãn Văn lúc này mới đáp lại đối phương. “Phó thị trưởng Lý, ông xem, chuyện này giải quyết cụ thể ra sao ông vẫn nên nói với người trong cuộc thì hơn, dù sao trong chuyên này tôi không thể làm chủ thay họ mà quyết định được….”

Sau đó hai người bọn họ thảo luận những vấn đề liên quan đến chính trị và kinh thế, cô cũng không chú ý nghe. Không biết có phải mắt cô có vấn đề hay không nhưng cô có cảm giác tâm tình của anh ta đột nhiên tốt hơn, trên mặt cũng đã xuát hiện nụ cười ---