Tokyo Hoàng Đạo Án

Chương 33



“Ồ, bởi vì tôi đã sống ở Osaka một thời gian dài. Khi rời quân ngũ, vì không tìm được việc ởquê nhà, tôi chuyển tới thành phố lớn. Tôi được thuê vào một cửa hàngrượu, nhưng họ bị phá sản. Từ bấy trở đi, tôi làm nhiều việc khác nhau.Có lúc, tôi đẩy xe bán mì ramen dạo, có lúc tôi lại làm ở một nhà máychế tạo ma-nơ-canh.”

“Có phải đó là khi bác gặp ông Yoshida phải không ạ?”

“Không, không phải, tôi gặp ông ấy sau khi tôi bỏ công việc đó, đến làm nhânviên bảo vệ ở một tòa nhà tại Osaka. Hơn mười năm trước rồi… không… cólẽ phải đến gần hai mươi năm rồi. Tôi biết một nghệ sĩ điêu khắc thuêmột chỗ làm xưởng nghệ thuật ở trong cùng tòa nhà. Chúng tôi trở thànhbè bạn và ông ấy giới thiệu tôi tới sinh hoạt tại câu lạc bộ làm búp bê ở Kyoto do Shusai Yoshida khởi xướng. Yoshida vừa từ Tokyo chuyển đến vàcòn lạ nước lạ cái nên tôi gợi ý tôi có thể giúp nếu ông ấy cần. Rốtcuộc, tôi trở thành phụ tá làm búp bê cho Shusai Yoshida. Ông ấy nóirằng chỉ làm việc này như một sở thích mà thôi, nhưng ông ấy quá khiêmtốn. Nói đến làm búp bê chẳng ai giỏi hơn ông ấy được. Đây không chỉ là ý kiến của riêng tôi đâu, tất cả các chuyên gia đều nói như vậy. Yoshidalà bậc thầy trong lĩnh vực này. Kỹ thuật và nghệ thuật của ông ấy đặcbiệt xuất sắc khi sáng tạo gương mặt búp bê theo phong cách Tây phương.Hồi tổ chức Hội chợ năm 1970 ở Osaka, người ta còn đề nghị ông ấy trưngbày một số búp bê của mình, lúc đó tình bạn của chúng tôi thắm thiếtlắm. Để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho ngày khai trương, chúng tôi đãphải làm việc thâu đêm. Đó là một công việc vất vả, nhưng tôi rất thíchđược làm việc với ông ấy.”

Đúng như vậy. Shusai Yoshida có mộtsức thu hút nhất định. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Yasukawa và Umeda đềuphục tùng ông; những người khác chắc chắn cũng vậy. Bí mật cho sự thuhút của ông ấy là gì? Khả năng đoán số mệnh chăng? Hay sự nhạy bén nghệthuật?

Umeda là một người dễ chịu, một người biết tận hưởng cuộc sống, đến mức tôi đã bỏ suy nghĩ ông ấy là Umezawa. Tôi hỏi thăm về gia đình ông.

“Chà, tôi từng kết hôn, đã rất rất lâu rồi cho nêncũng khó mà nhớ được. Vợ tôi chết trong một trận oanh kích, bấy giờ tôicòn tại ngũ, ngày đêm ở mặt trận, thì lại không chết… Chẳng biết tại sao nữa. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ phụ nữ, trẻ em và tổ quốc, nhưngtôi lại mất bà ấy. Tôi yêu vợ vô cùng. Kể từ đó, tôi sống độc thân vàtận hưởng sự tự do của mình. Có lẽ một số người thích xiềng xích ràngbuộc của cuộc sống hôn nhân, nhưng tôi thì không.”

Tôi không biết đáp lời sao, nên chuyển đổi chủ đề. “Bác Yoshida đã đến đây hôm qua, có phải không ạ?”

“Đúng, ông ấy đến đây thường xuyên, mỗi tháng một lần. Tôi rất quan tâm đếnông bạn già, hễ không gặp nhau vài tuần là tôi đi Kyoto thăm ông ấyngay.”

“Gia đình bác ấy thế nào ạ?”

“Cả tôi và các thành viên câu lạc bộ đều chẳng biết gì về quá khứ của ông ấy,” ông Umedađáp, “nhưng chúng tôi thật sự không bận tâm. Tôi nghe có người nói ôngấy xuất thân trong một gia đình giàu có và rằng ông ấy có nhà và xưởngriêng khi còn trẻ, nhưng ai bận tâm làm gì? Chúng tôi đều quý Yoshida.Ông ấy như người thầy của chúng tôi. Tôi cảm thấy rất thư thái mỗi khigặp ông ấy. Yoshida có kiến thức và kinh nghiệm phong phú về nhiều lĩnhvực. Ông ấy sâu sắc và uyên bác lắm, tôi đã từng hỏi ông ấy về tương lai của mình. Để tôi kể với anh, tài năng của Yoshida là gì đó vượt xa đoán vận mệnh. Ông ấy biết mọi thứ… Vâng, đúng thế, biết mọi thứ…”

Umeda nói rất bình thường, nhưng câu cuối cùng của ông khiến tôi sững sờ. Con người chân chất, vô tư lự này hiểu rõ điều gì đó mà tôi hoàn toàn bỏqua. Kẻ tôi đang tìm kiếm là một hung thủ với sức mạnh, kiến thức cùngtrí thông mình siêu nhiên, biết chế tạo búp bê và đoán vận số… đã bị sát hại… Lẽ nào đó chính là Shusai Yoshida?

Đột nhiên có vài chitiết dường như liên quan với nhau. Yoshida có lẽ đã ngót 80 tuổi, độtuổi phù hợp. Quan trọng hơn thế, ông ta biết điều mà mấy cuốn sáchkhông hề đề cập đến: rằng Heikichi thuận tay trái. Làm sao ông ta biếtđược? Khi nói về cuộc sống của một kẻ lánh đời, ông ta vận dụng vốn hiểu biết của một người đã có thực tế trải nghiệm. Ông ta cũng biết lịch sửvà triết lý chế tạo búp bê ở Nhật Bản. Nghe rất liên quan đến những ghichép của Heikichi.

Một câu hỏi khác nảy ra trong trí tôi. Chắcchắn Yoshida là một người quyến rũ, nhưng lý do thật sự khiến TamioYasukawa theo ông ta tới Kyoto là gì? Một cảm giác phấn khích trào lêntrong tôi.

Không biết đến những gì đang diễn ra trong đầu tôi,Umeda tiếp tục giải bày về sự tuyệt vời của “sư phụ”. Tôi đợi ông nóihết rồi mới hỏi về ma-nơ-canh bí ẩn trong nhà bưu điện.

“Ồ,phải, tôi biết đám ma-nơ-canh. Ông Yoshida và Công ty Ma-nơ-canh Owaritạo ra chúng… Ồ, cậu đã biết chuyện đó rồi à?... Sao cơ? Có mộtma-nơ-canh bí ẩn à? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó cả, chưa hề… ÔngYoshida cũng không biết nó từ đâu ra à? Ôi, thật à?... Hừm, tại sao cậukhông hỏi ông Murooka, giám đốc của Meiji-Nuro nhỉ? Ông ấy ở khu vănphòng chính gần cổng ra vào ấy.”

Tôi cảm ơn ông Umeda và rờikhỏi đồn cảnh sát. Ông ấy thật tốt bụng và thoải mái, tôi cảm thấy nhưthể mình vừa chia tay một người bạn mới tìm được. Tôi quay lại nhìn ôngchắc chắn với chút bâng khuâng và nghĩ rằng có lẽ không bao giờ còn được gặp lại ông ấy nữa. Ông rất thoải mái với cuộc sống đơn giản và khoáclên người bộ đồng phục ưa thích. Tuy nhiên, ông chắc chắn không phải làngười mà tôi đang tìm kiếm.

Ở bưu điện, tôi được dẫn tới phònggiám đốc. Khi tôi hỏi ông ấy về ma-nơ-canh nữ kia, ban đầu hơi có vẻngạc nhiên nhưng ngay sau đó ông ấy bật cười, “Nó đâu có gì là bí ẩn,anh bạn trẻ. Ban đầu chúng tôi chỉ có ma-nơ-canh nam, cho nên tôi đặthàng thêm với Công ty Meitetsu. Hôm sau họ mang ma-nơ-canh nữ từ cửahàng của họ sang thôi.”

Nếu tôi đang giải đáp một bí ẩn bìnhthường mà không chịu áp lực về thời hạn thì tôi sẽ tìm tới Công tyMeitetsu, nhưng bí ẩn này vượt xa mức bình thường và quan trọng hơn saungày mai, thời gian của chúng tôi sẽ rất ít. Tôi bèn lái xe quay vềKyoto. Thêm nữa, mấy ngày nay tôi không nói chuyện với Kiyoshi. Chúngtôi cần phải trao đổi với nhau những nội dung thu thập được.

Trong khi lái xe, tâm trí tôi đầy những ý nghĩ về Shusai Yoshida, lúc này đãtrở thành trọng tâm điều tra của tôi. Ông ấy có sức hút, hòa nhã và khôn khéo, nhưng bất kỳ ai cũng có thể mắc sai lầm. Ông ấy là người giàu cóvà không tì vết. Phải chăng đã có một thủ thuật? Phải chăng HeikichiUmezawa đã được đưa vào một cái hộp đen để rồi xuất hiện trở lại tronglốt Shusai Yoshida?

Vụ việc này quá sức đối với tôi. Tôi cần sự giúp đỡ của Kiyoshi.

Tôi quay về đúng giờ cao điểm lúc chiều tối, nên phải đỗ xe và mua một thứgì đó ăn tạm tại quán cà phê. Tôi ngắm nhìn hoàng hôn, tâm trí vẫn quẩnquanh về Yoshida. Thật căng thẳng khi thử thách não cân như vậy. Tôi sẽphải tìm kiếm điều gì đó mà chỉ thủ phạm mới biết. Người bạn của ông ấylà Yasukawa, biết rõ về Heikichi, giờ đã chết. Yoshida có thể khai rằngông ấy nghe nói về vụ việc từ Yasukawa. Người chết thì không nói được gì nữa, cho nên tôi sẽ không có cách nào xác minh được sự thật.

Tôi quay trở lại căn hộ của Emoto lúc hơn 10 giờ tối một chút. Kiyoshi vẫnchưa về còn Emoto đang xem TV một mình. Tôi tặng một món quà lưu niệmMeiji-Mura và cảm ơn Emoto vì đã cho mượn xe. Vì tôi quá mỏi mệt nênchúng tôi không thể trò chuyện nhiều về chuyến đi. Tôi vào phòng ngủ,quăng hai cái túi ngủ lên sàn, chui vào túi của mình và lập tức chìm vào giấc ngủ say.