Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 26: Nụ hôn đầu tiên



Buổi tối Chu Phóng ra khỏi nhà đi đến chỗ hẹn với Giản Ninh Xuyên, Quan Cố ôm Mèo Tới ra tận cửa đứng vẫy vẫy cái chân bé xíu của nó làm hắn cười không ngớt.

Giản Ninh Xuyên đặt trước một nhà hàng chuyên phục vụ món ăn Vân Nam. Bên trong quán được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc cổ đại nhìn rất nhã nhặn, vị trí cách khá xa khu trung tâm phố xá sầm uất nên dù là ngày lễ vẫn không đông người.

Giản Ninh Xuyên đến từ sớm, cậu mặc hoodie màu đen và đội mũ lưỡi trai cùng màu ngồi an tĩnh trong góc đợi Chu Phóng. Lúc thấy hắn vừa bước vào, cậu nhanh chóng đứng lên đón, đôi mắt to sáng lấp lánh, hai má hơi hồng hồng, chỉ vui vẻ kêu lên một tiếng “anh Phóng” xong thì không nói gì nữa, hoàn toàn là một bộ dáng bé ngoan thẹn thùng.

Sau khi nhân viên phục vụ xác nhận món ăn xong rời đi thì hai người lại rơi vào bầu không khí im lặng.

Chu Phóng suy nghĩ một lúc lâu rồi mở lời: “Tiểu Giản, cám ơn cậu lần trước đã gửi bánh trung thu nhé, ăn ngon lắm.”

Nói câu này đến Chu Phóng mặt dày vậy cũng thấy xấu hổ, Tết Trung Thu đã qua hơn nửa tháng mà giờ mới nhớ cám ơn người ta.

Thế nhưng Giản Ninh Xuyên lại cực kỳ vui vẻ: “Thật ạ? Anh bảo không thích đồ ngọt làm em áy náy vô cùng, lẽ ra em nên nướng nhiều vị đa dạng hơn mới đúng.”

Nghe cậu nói thế Chu Phóng càng thêm xấu hổ, hắn cố gắng lảng sang chủ đề khác: “Cả vụ cậu đề cử tôi với biên kịch Lý Tranh nữa, rất cám ơn cậu. Sau buổi casting lần trước chúng tôi đã ký hợp đồng với nhau rồi.”

“Thật tốt quá! Em có đọc sơ qua kịch bản của Lý Tranh, câu chuyện rất hay, lại thêm đạo diễn Trần đích thân đảm nhiệm nữa thì kiểu gì phim điện ảnh này cũng sẽ cháy phòng vé.”

Giản Ninh Xuyên hào hứng còn hơn cả người được nhận kịch bản là Chu Phóng làm hắn ngượng ngùng đáp: “…Uhm, hi vọng thế. Cám ơn lời may mắn của cậu.”

Kỳ thật nếu bỏ qua việc tâm tư Giản Ninh Xuyên hơi chút ái muội với hắn ra thì cậu nhóc này khó có thể khiến người ta chán ghét được. Giản Ninh Xuyên hay nói hay cười, đối xử với ai cũng đặc biệt nhiệt tình và chân thành.

Càng như vậy hắn càng khó xử, bởi vì từ đầu đến cuối hắn chẳng có chút tình cảm vượt quá bạn bè nào với cậu nhóc trước mặt.

“Tiểu Giản,” Chu Phóng nhỏ giọng bảo, “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”

Giản Ninh Xuyên cười hỏi: “Việc gì vậy anh?”

“Tôi có người yêu rồi.”

Nụ cười trên mặt Giản Ninh Xuyên vẫn chưa tắt, nhưng đã không còn vẻ tự nhiên hào hứng như ban đầu nữa: “Uhm… Thật, thật tốt quá. Em có quen không ạ? Là, là người cùng ngành với chúng ta sao?”

Chu Phóng lắc đầu: “Anh ấy không phải người trong giới này, cậu không biết đâu.”

Ánh mắt Giản Ninh Xuyên thoáng hiện tia buồn bã: “… Anh Phóng, chúc mừng anh.”

Miễn cưỡng thốt lên được câu đó xong thì cậu cứ cúi đầu cắn ống hút suốt, không nói lời nào nữa.

Tuy rằng Chu Phóng hơi ngại nhưng ít nhiều nói rõ ra rồi thì vẫn thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đồ ăn được dọn lên trông cực kỳ ngon mắt, nhưng trong lòng hai người ngồi đây lại đầy tâm sự rối rắm nên cả hai trầm mặc qua loa gắp mấy đũa rồi thôi, xem như đã dùng xong bữa tối.

Chu Phóng thanh toán tiền rồi liếc mắt qua nhìn đồng hồ thì thấy chưa đến 8 giờ.

Giản Ninh Xuyên ủ rũ ngồi ở đối diện. Cậu nhóc này đang là sinh viên năm tư, thời điểm ra mắt cùng lúc với Chu Phóng thì hãy còn rất trẻ. Chu Phóng từng nghe Tiểu An tám chuyện về việc đến giờ cậu vẫn chưa lấy bằng lái bèn quan tâm hỏi: “Cậu đi bằng phương tiện gì lại đây? Cũng trễ rồi, tôi đưa cậu về nhé.”

Giản Ninh Xuyên đáp: “Không cần đâu ạ, em gọi bạn tới đón là được rồi.” Nói xong cậu bèn rút điện thoại ra gọi luôn cho người kia.

Tuy Chu Phóng chẳng muốn ở lại thêm xíu nào nhưng vì lịch sự nên vẫn mở miệng đề nghị: “Vậy để tôi ngồi chờ với cậu một lát.”

Giản Ninh Xuyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, nét mặt đầy vẻ tủi thân.

Chu Phóng: “…”

Môi Giản Ninh Xuyên giật giật, dường như cậu có điều muốn nói. Chu Phóng mơ hồ có dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên liền ngay sau đó Giản Ninh Xuyên đột ngột gọi hắn: “Anh Phóng.”

Chu Phóng lắp bắp: “Ừ, ừ, sao vậy?”

Giản Ninh Xuyên cực kỳ nghiêm túc: “Em rất thích anh.”

Chu Phóng cường điệu lặp lại: “Tôi có người yêu rồi.”

Giản Ninh Xuyên gật đầu: “Em biết, em cũng chưa đến nỗi không biết xấu hổ mặt dày đòi làm người thứ ba, chỉ có điều, em, em vẫn muốn cho anh biết tình cảm của mình.”

Chu Phóng không biết nên đáp lời như thế nào, Giản Ninh Xuyên cũng không nói tiếp nữa.

Không bao lâu sau người bạn của Giản Ninh Xuyên đã tới, Chu Phóng liền cùng cậu ta đi ra ngoài.

Cậu chàng đến đón xem dáng vẻ thì hẳn là tầm tầm tuổi Giản Ninh Xuyên, nhìn thấy Chu Phóng thì vô cùng kích động: “Xin chào học trưởng, em là đàn em của anh, đang học khoa diễn xuất khóa 13 đấy ạ.”

Giản Ninh Xuyên qua loa giới thiệu: “Anh Phóng, đây là bạn em.”

Chu Phóng mỉm cười: “Xin chào.”

Vẻ mặt nam sinh kia đỏ ửng: “Học trưởng ơi, em có thể chụp chung một tấm với anh được không?”

Chu Phóng gật đầu, cậu chàng kia liền đưa di động cho Giản Ninh Xuyên nhờ chụp liên tục vài tấm, đến khi cầm lại điện thoại xem lướt qua hình, cậu nhóc nhăn nhó bảo: “Góc độ này trông em xấu quá, mình chụp thêm vài bức khác được không anh?”

Chu Phóng nghĩ thầm rằng tên nhóc này đúng là lắm chuyện, cũng may Tiểu Giản tính tình tốt nên hẳn sẽ không so đo.

Ai ngờ Giản Ninh Xuyên đứng cạnh đó lạnh lùng hỏi: “Cậu chụp đủ chưa?”

Chu Phóng: “…”

Nam sinh ngượng ngùng lấy lại di động cất túi rồi khẽ lí nhí: “Được được, tôi không chụp nữa.”

Giản Ninh Xuyên nhỏ giọng bảo: “Cậu lên xe trước đi, tôi nói mấy câu với anh Phóng đã.”

Nam sinh nghe vậy bèn quay đầu lên xe ngồi đợi. Chỉ còn lại Chu Phóng và Giản Ninh Xuyên đối mặt nhìn nhau.

Dưới mái hiên nhà hàng treo một loạt đèn lồng, ánh nến lung lay trong đó thông qua vải lụa hắt lên mặt hai người một màu đỏ rực.

Giản Ninh Xuyên nhìn Chu Phóng hồi lâu rồi hỏi: “Anh Phóng, người yêu anh là đàn ông sao?”

Chu Phóng: “Đúng vậy.”

“Nếu em tỏ tình sớm hơn anh ta thì liệu sẽ có cơ hội chứ?” Giản Ninh Xuyên hồi hộp chờ câu trả lời của hắn.

Chu Phóng ăn ngay nói thật: “Anh ấy là bạn thanh mai trúc mã của tôi, tôi đã thích ảnh từ lâu rồi.”

Giản Ninh Xuyên cực kỳ buồn bã: “Chính là người đã tặng anh cái đồng hồ y như món quà em đưa hôm sinh nhật phải không?”

Chu Phóng không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ: “Đúng thế.”

Giản Ninh Xuyên lại ủ rũ: “Anh Phóng, em chúc hai anh bên nhau thật hạnh phúc vui vẻ.”

“…Cám ơn cậu.” Ngoài mấy câu khách sáo này thì Chu Phóng không còn biết nói gì hơn.

Giản Ninh Xuyên lên xe người bạn nọ rời đi trước.

Chu Phóng xuống hầm chuẩn bị lấy xe về nhà, lúc vừa mở cửa hắn bỗng thấy sau lưng có gì không đúng lắm bèn quay đầu lại ngó trước ngó sau một vòng.

Hắn cảm thấy có khả năng là vừa bị paparazzi chụp hình rồi, hiện tại thiết bị nghiệp vụ của đám người kia ngày càng thăng cấp, từ xe cộ, máy chụp hình, máy ghi âm… đều chuyên nghiệp không khác gì FBI, khiến cho các ngôi sao bị bám theo rất khó phát hiện.

Thế nhưng Chu Phóng chỉ gặp mặt Giản Ninh Xuyên ăn một bữa cơm mà thôi, cho dù bị chụp thì hắn cũng chẳng có gì phải sợ vậy nên hắn không thèm để ý đến việc này nữa, xoay người lên xe lái thẳng về nhà.

Lúc lên đại sảnh chờ thang máy, Chu Phóng lại gặp được vị nhân viên phòng quản lý lần trước cáo trạng hắn vụ mèo kêu, vừa thấy Chu Phóng cậu ta đã nhiệt tình chào hỏi.

Chu Phóng thấy cậu ấy còn đang đứng trên thang leo trèo bèn thuận miệng hỏi thăm: “Cậu đang làm gì thế?”

Vị nhân viên nọ chỉ lên một cái lỗ trống trên đỉnh đầu: “Em lấy nhầm bóng đèn không phù hợp nên gọi đồng nghiệp mang cái khác tới, giờ ở đây đợi cậu ta thôi ạ.”

Chu Phóng khách sáo bảo: “Vất vả rồi. Anh lên trước nhé.”

Hắn nói xong thì quay đầu ngó thang máy vừa kêu cái ‘ting’ ban nãy, nhưng mới đó mà cửa thang đã đóng lại, vừa khéo hắn không bắt kịp, thế nên Chu Phóng đành phải tiếp tục đứng đợi. Hắn nhàm chán đừng đó soi con số trên bảng hiệu cứ nhảy nhảy cao dần lên, không ngờ đến cuối cùng nó lại ngừng ngay tầng nhà của Quan Cố.

Vào trong thang máy lượt sau được rồi, Chu Phóng không vội về nhà mà đi thẳng qua căn hộ của Quan Cố ấn chuông cửa.

“Anh mới đi ra ngoài à?” Chu Phóng cúi người cởi dây giày ra.

Quan Cố lắc đầu: “Đâu có, anh ở nhà suốt mà. Sao em về sớm thế?”

Vậy phỏng chừng vừa nãy là hàng xóm cách vách sử dụng thang máy rồi. “9 giờ hơn rồi còn sớm gì nữa?” Chu Phóng mở tủ lấy dép lê.

Quan Cố ngạc nhiên nhìn đồng hồ: “Đã 9 giờ 15 rồi à?”

Chu Phóng hỏi hắn: “Anh ăn cơm rồi hả?”

Vẻ mặt Quan Cố hơi cổ quái: “Vẫn chưa.”

“Sao đã trễ thế này mà còn không ăn? Vậy anh gọi đặt món bên ngoài giao tới đi.”

Thấy hắn đi vào, Mèo Tới đang nằm chổng vó trên ghế sô pha ngoan ngoãn kêu “Meo” một tiếng chào đón.

Hắn ôm Miêu đại gia lên đùi gãi cằm cho ngài: “Con em ăn chưa?”

Quan Cố quay đầu lại nhìn bát thức ăn của Mèo Tới: “Chưa luôn.”

Chu Phóng kỳ quái hỏi: “Cả tối nay anh ở nhà làm gì vậy?”

Quan Cố mím môi không trả lời.

Chu Phóng đứng dậy đi lấy thức ăn cho mèo đổ vào bát của Mèo Tới, nhìn thấy anh đang mở ứng dụng đặt đồ bèn bảo: “Gọi cho em một phần luôn nhé, ban nãy em ăn không nhiều, bây giờ vẫn còn đói lắm.”

Quan Cố hí hoáy lướt di động tìm món, không ngẩng đầu lên hỏi: “Đồ ăn Vân Nam không hợp khẩu vị của em à?”

Chu Phóng thở dài: “Dùng bữa với Tiểu Giản còn mệt mỏi hơn cả chịu cực hình… Đừng nhắc đến cậu ta nữa. Anh gọi món gì thế?”

“Mì sợi được không?”

“Ok.”

Quan Cố đặt hai phần mỳ thập cẩm xong thì quay sang hỏi: “Giản Ninh Xuyên làm sao vậy? Sao lại nói ăn cơm với cậu ta còn khó chịu hơn cực hình?”

Chu Phóng không muốn nói nhiều về người này: “Anh đừng có ăn dấm quanh co lòng vòng nữa, em hoàn toàn trong sạch đấy.”

Quan Cố lườm hắn một cái.

Chu Phóng cả giận: “Anh còn dám xem thường em à? Em chưa đủ rõ ràng sao? Nghĩ lại xem, ai mới là người không rõ ràng hả? Em không giống anh, đến cả nụ hôn đầu tiên với ai mà cũng chẳng biết.”

Quan Cố lại lườm hắn cái nữa: “Ngoài em ra thì còn có thể là ai nữa?”

Chu Phóng bất mãn càu nhàu: “Đừng có giả bộ vờ vịt, lần trước anh còn bảo không phải em cơ mà.”

Quan Cố khoanh tay, gương mặt không đổi sắc đáp: “Anh kêu không phải em hồi nào, ý anh nụ hôn tháng trước không phải là lần đầu tiên của anh.”

Chu Phóng khó chịu: “Hai cái đó có gì khác nhau?”

Quan Cố giải thích: “Do em quên thôi, nụ hôn đầu của anh là do em cướp lấy còn gì.”

Chu Phóng lắc đầu: “Đừng điêu, em cướp hồi nào?”

Quan Cố lườm hắn lần thứ ba: “Cái ngày em trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh đó.”

Hôm đó Chu Phóng uống rất nhiều rượu rồi kéo tay Quan Cố thổ lộ, anh còn chưa kịp vui mừng thì hắn đã cực kỳ đáng đánh quay sang gọi tên đứa khác.

“Sau đó em ra ban công đứng hát Quốc ca ầm ĩ một lúc lâu, còn đòi ném cả ly và bình rượu qua cửa sổ nữa.” Quan Cố tiếp tục thuật lại tội lỗi của hắn, “Anh sợ em làm ẩu sẽ đập trúng người khác nên vội vàng đoạt lấy cái bình trong tay em, em say đến mức đuổi theo đòi cướp lại, đương nhiên anh không cho, thế là em đè cổ anh xuống, chẳng khác gì mấy con chó con học trò cắn người, mà cắn thôi cũng đỡ đi, đã vậy em còn dám duỗi lưỡi ra liếm khắp miệng anh.”