Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 15: Ảnh lừa tình



Chu Phóng đã gia nhập đoàn làm phim mới này được hai ngày, đến buổi chiều ngày thứ ba, hắn xin phép nghỉ một hôm, ghé qua Thượng Hải tham gia casting cùng đoàn đội của mình, cũng may chỗ này chỉ cách Hoành Điếm hơn 300km. Đạo diễn Trần đã sắp xếp buổi casting ở đó vào sáng mai.

Đầu mùa thu ở Hoành Điếm muỗi nhiều kinh khủng, ‘tàn sát’ bừa bãi khắp nơi, đã vậy thể chất của Chu Phóng đặc biệt hấp dẫn bọn chúng thế nên hai ngày nay cứ bị tiếng muỗi kêu vo ve khiến hắn khó mà nghỉ ngơi được tốt, vì vậy suốt ba giờ di chuyển trên đường hắn đều ngủ say li bì.

Buổi tối ở trong phòng khách sạn tại Thượng Hải, Chu Phóng ‘cuống lên mới lo ôm chân Phật’, vội vã ngồi xem lại những bộ phim trước đây do đạo diễn Trần quay. Tiểu An im lặng ngồi một bên sô pha gần đó chơi di động.

Chu Phóng xem một lèo ba bộ điện ảnh, mãi đến khi xong mới liếc nhìn lên đồng hồ thì thấy đã mười một giờ rưỡi rồi.

Thấy hắn không xem nữa, Tiểu An lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Anh coi xong rồi à? Bây giờ anh có muốn ăn khuya không? Hay tắm rửa rồi đi ngủ luôn?”

Chu Phóng khó nhọc xoay xoay cần cổ cứng ngắc vì đã ngồi một chỗ quá lâu: “Anh không đói. Cậu lại đây giúp anh ấn bả vai xíu với, vai anh nhức ghê gớm.”

Tiểu An vội qua mát xa giúp hắn, tay nghề của cậu thuần thục vô cùng, thậm chí còn so được với cả nhân viên chuyên nghiệp ấy chứ.

“Anh à, anh đừng căng thẳng quá.” Tiểu An cố gắng an ủi kẻ ‘nước tới chân mới nhảy’ kia: “Đạo diễn lớn cũng chẳng có gì đặc biệt quá đâu. Đây chỉ là buổi thử vai bình thường thôi. Anh đã thân kinh bách chiến bao nhiêu lần rồi chứ, việc gì phải sợ lần này nữa.”

“Ừ, anh biết.” Chu Phóng đáp qua loa.

Tiểu An nghe giọng hắn có vẻ không yên lòng bèn quan tâm hỏi han: “Anh làm sao vậy, có tâm sự gì à? A, hay là đang nhớ anh Quan Cố?”

Chu Phóng thẹn quá gắt: “Lo bóp đi, đừng có đoán mò nữa.”

Tiểu An bật cười, Chu Phóng lại càu nhàu: “Cậu cười cái gì mà cười?”

“Em cao hứng thay anh mà. Cũng may anh Quan Cố đối với anh không tệ.” Tiểu An tri kỷ dỗ dành tên to xác trước mặt.

Chu Phóng nghe vậy lập tức xùy một tiếng: “Thôi đi, cậu mới gặp anh ta vài lần, làm gì biết anh ta tệ hay không?”

Tiểu An mỉm cười giải thích: “Sao lại không anh? Coi nè, nhìn cách anh ta sắp xếp hành lý cho anh cũng có thể biết được đó. Nước rửa kính sát tròng, băng dán và thuốc xoa bóp dùng cho vết thương trên vai anh, bàn chải đánh răng bằng điện đã được sạc đầy,… cái gì cũng chuẩn bị chu đáo cả. Đến em thường xuyên thu dọn đồ đạc cho anh mà còn chưa chắc đã nhớ được hết mọi thứ. Anh Quan Cố rõ là săn sóc cẩn thận tỉ mỉ cho anh quá còn gì.”

Chu Phóng dựng thẳng lỗ tai lên nghe, vừa hơi hoài nghi những gì Tiểu An nói, lại vừa âm thầm vui sướng trong lòng.

Tiểu An lại tiếp tục: “Trước kia em còn tưởng ảnh thuộc dạng doanh nhân lạnh lùng khó gần lắm ấy, không ngờ anh Quan Cố lại là kiểu ‘vợ hiền dâu thảo’. Sau này em cũng muốn cưới vợ như thế, để rồi suốt ngày đi công tác cùng anh có thể ngày nhớ đêm mong về cô ấy y chang vậy.”

Hai chữ “vợ hiền” khiến sống lưng Chu Phóng hơi gai gai, nhất thời ngây ngẩn người, cuối cùng hắn khẽ gắt: “Cậu đúng là chả có tí tiền đồ gì. Mà ai bảo anh đang nhớ anh ta? Anh đây đang ngồi nghĩ về buổi casting ngày mai đấy nhé!”

Tiểu An vui vẻ hùa theo: “Phải rồi anh, bọn họ chủ động mời chúng ta tới thử vai thì chuyện này ít nhất cũng xem như thành một nửa rồi ha.”

Nơi này chỉ có hai người họ, thế nên Chu Phóng bèn kể lại chuyện lần trước Giản Ninh Xuyên muốn giới thiệu Lý Tranh cho hắn làm quen với Tiểu An. Kể xong đến hắn còn thấy phiền: “Trên đời này đào đâu ra có sẵn bánh nhân thịt rơi xuống miễn phí chứ, trừ phi nằm mơ! Ngày mai phải làm sao đây, anh không muốn mang ơn cậu ta, cứ vậy thì đâu hoàn trả được, phiền quá đi mà!”

Tiểu An chưa kịp bắt cùng sóng não với Chu Phóng, vẫn không nghĩ lệch đi hướng khác: “Không sao không sao, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội. Vòng giải trí này luẩn quẩn tới lui cũng nhiêu đó thôi, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chúng ta trả lại được món nợ nhân tình này ấy mà.”

Thấy Tiểu An không hiểu ý mình, nhưng Chu Phóng cũng không thể nói câu “cậu ta có ý với anh mày” ra miệng được, liền bực mình bảo: “Anh chưa từng nghe qua ai ép mua ép bán ân tình như thế cả.”

Tiểu An thấy hắn tự dưng phát hỏa liền cẩn thận cân nhắc một lượt những chuyện xảy ra đó giờ, rốt cuộc ngạc nhiên hỏi: “Anh, đừng nói với em là Giản đại minh tinh thích anh đấy nhé?”

Chu Phóng không trả lời.

Không nói gì có nghĩa là cậu đoán đúng rồi, Tiểu An thở dài phân tích vấn đề cho nghệ sĩ nhà mình hiểu: “Anh à, cho dù cậu ta thích anh thật thì có sao? Cũng không tới mức ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người mà. Hơn nữa em thấy Giản Ninh Xuyên không giống người sẽ suốt ngày trưng vẻ mặt ngốc bạch ngọt, nhắn tin weixin làm phiền anh mãi như cậu Tiểu Trang kia đâu.”

Chu Phóng quên béng mất bộ dạng Tiểu Trang như nào bèn hỏi: “Ngoại hình hai người đó giống nhau lắm hả?”

“Giống lắm anh. Lần đầu tiên em thấy ảnh chụp trong weixin của anh đã ngờ ngợ rồi. Anh nhớ xem, gương mặt bọn họ đều nhỏ nhắn, mắt thì to, da trắng bóc hà. Cười tươi lên còn có hai lúm đồng tiền nữa chứ, nhìn thoáng qua dám có người còn nghĩ là anh em ruột cũng nên.”

Chu Phóng cố lục lại ký ức, hình như cũng hơi giống thiệt!

Tiểu An tò mò hỏi tiếp: “Gần đây cậu Tiểu Trang đó có gửi ảnh chụp nào cho anh nữa không? Sẽ không có hình sexy đấy chứ?”

“Không có!” Chu Phóng đáp.

“Ồ, chẳng lẽ cậu ta nghĩ thông rồi nên quyết định không làm phiền anh nữa à?” Tiểu An vẫn cực kỳ quan tâm đến chủ đề này.

“Không phải, ngày nào cũng nhắn weixin mấy lần nhưng không gửi hình qua nữa.”

Tiểu An chép miệng: “À, chắc là do không chụp được tấm nào đẹp đẹp đấy.”

Chu Phóng như có điều cần suy nghĩ, bèn vội vàng bảo trợ lý nhà mình: “Dừng dừng dừng, không cần bóp nữa, tốt hơn mới nãy nhiều rồi. Cám ơn cậu nhé!”

Nghe vậy Tiểu An liền ngừng tay. Đêm đã khuya, cũng hơn 12 giờ rồi nên cậu không quấy rầy hắn nữa, thu dọn đồ xong thì về phòng mình đi ngủ.

Chu Phóng nằm trên giường kiểm tra thử weixin liền thấy tin nhắn chúc ngủ ngon Tiểu Trang đã gửi đến khoảng một tiếng trước.

Hắn kéo lại nhật ký trò chuyện của mình, quả nhiên gần đây cậu ta không hề gửi thêm tấm hình nào nữa. So với ban đầu tấn công ảnh chụp dồn dập thì hiện tại lại tiếc hình như tiếc vàng.

Điều gì có thể khiến một kẻ tự kỷ cuồng selfie lại còn tự phong mình là “tiểu thụ đẹp nhất thế giới” sẽ đột nhiên không thích gửi ảnh như trước? Vì cậu ta không có tấm hình nào đẹp à? Hay là do không thể chụp được nữa?

Trong lòng Chu Phóng nổi lên một loạt suy đoán. Xem ra không chỉ thân phận “Tiểu Trang” là giả, mà dường như bộ dạng cậu ta cũng giả nốt. Người trong ảnh chụp thường gửi trước đây vốn không phải là hàng chính chủ, có thể cậu Tiểu Trang ấy đã lấy hình của người khác rồi gửi thành nhiều lần cho hắn nhìn. Thế nên ban đầu mới nói dối rằng mình đang công tác tại châu Âu.

Tuy nhiên giả thiết này cũng không ổn. Chẳng phải gần đây cậu ta có chủ động đề nghị muốn cả hai gặp nhau sao, trông cách nói chuyện thì có vẻ không sợ bị hắn vạch trần xíu nào. Dám gặp mặt thì chắc chắn phải tự tin lắm. Vậy ngoại hình thật sự hẳn sẽ không kém là bao so với tiểu soái ca trong ảnh rồi. Mà nếu nhan sắc không khác quá xa với cậu nhóc đẹp trai mà người kia thường gửi tới thì tại sao lại phải lòng vòng nói dối, không gửi thẳng luôn ảnh của bản thân đến cho hắn nhỉ?

Trừ khi đó là người quen của Chu Phóng.

… Chính là Giản Ninh Xuyên sao?

Bình thường Tiểu Trang thường nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, hỏi hắn ăn cơm chưa rồi lại bán manh tỏ tình kêu yêu kêu muốn hôn hắn, chỉ có duy nhất một lần nhắc đến tên người khác, chính là tên của cậu nhóc Giản Ninh Xuyên kia. Hắn vẫn còn nhớ lần đó cậu ta hỏi rất nghiêm túc rằng: “Anh có thích Giản Ninh Xuyên không?”

Xem ra là Giản Ninh Xuyên ngại không dám thổ lộ trực tiếp, nên mới muốn dùng cách giả vờ làm fan cuồng Tiểu Trang này để thăm dò tâm tư của hắn. Nhìn coi, đến ảnh giả cũng ráng tìm người có gương mặt baby hao hao mình cơ mà.

Chu Phóng càng nghĩ càng cảm thấy đây rõ ràng là chân tướng, lại xem tin nhắn của cậu nhóc Tiểu Trang vừa gửi ban nãy “Chồng yêu ngủ ngon nha, yêu anh, *hôn hôn*” thì càng thêm khẳng định ý tưởng trong lòng. Giọng điệu này quá trùng hợp với cách nói năng của Giản Ninh Xuyên luôn.

Chu Phóng vô cùng tức giận bèn gửi một tin nhắn weixin đến cho đối phương: “Tôi biết cậu là ai rồi.”

Tiểu Trang không trả lời. Bây giờ đã là 12 giờ 36 phút, trời đã khuya lắm rồi.

Chu Phóng đã chọn theo dõi Quan Cố cho nên nhận được thông báo anh mới đăng bài mới, là một đoạn video Mèo Tới ngửa mặt ngủ say mà còn ngáy o o, Chu Phóng xem lại hai lần rồi mới bấm like.

Quan Cố rất nhanh nhăn tin tới cho hắn: “Em vẫn còn thức quay phim à?”

Chu Phóng: “Không, em đang ở Thượng Hải, mai có buổi casting cần tham gia ấy mà.”

Quan Cố: “Vậy sao còn không mau mau đi ngủ dưỡng sức hả?”

Chu Phóng: “Rồi rồi, ngủ liền đây.”

Quan Cố: “Chúc em ngày mai thật thuận lợi.”

Quan Cố: “Ngủ ngon, moa moa taz!”

Chu Phóng: “Uầy, anh vừa bán manh cái gì đó?”

Quan Cố: “Haha, không phải anh. Là mấy từ gợi ý mà điện thoại tự thêm đó, anh không cẩn thận ấn nhầm rồi gửi qua luôn.”

Quan Cố: “Chu Phóng của anh, ngủ ngon ha.”

Chu Phóng: “Quan Cố ngủ ngon.”

Hắn nhét di động xuống dưới gối, cảm thấy trong lòng mỹ mãn vô cùng bèn vui vẻ đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau chưa đến sáu rưỡi Tiểu An đã đến thúc giục hắn rời giường lẹ để đánh răng rửa mặt thay đồ, còn mình thì xuống lầu mua bữa sáng cho hắn.

Trong lúc Tiểu An đi mua đồ, Chu Phóng ngồi đợi ở trên bàn ăn đang cố gắng vặn mình qua lại cho tỉnh táo, vừa vặn được một nửa thì điện thoại báo hiệu có tin nhắn weixin của Tiểu Trang gửi tới.

Tiểu Trang: “Anh bảo biết em là ai nghĩa là sao?”

Tiểu Trang: “Chồng yêu à, anh có ý gì?”

Chu Phóng chỉ cần nghĩ đến người đang gọi hắn “chồng yêu” là Giản Ninh Xuyên thì rùng mình nổi một tầng da gà.

Chu Phóng bèn vội vàng đáp trả: “Làm thế nào mà cậu gọi được ra miệng từ đó đấy?”

Tiểu Trang: “A, chồng ơi, buổi tối anh thức khuya thế mà sao sáng nay lại dậy sớm vậy? Quá cực khổ cho anh rồi, em đau lòng chết mất, thương anh, thương anh.”

Chu Phóng nhịn không được nhắn qua một câu chửi thô tục: “Đệt cậu.”

Tiểu Trang: “Đến, đến, mau đến làm em điiii.”

Tiểu An mang đồ ăn về phòng, thấy vẻ mặt Chu Phóng đầy khó chịu đang trò chuyện weixin với cậu nhóc kia bèn ngạc nhiên hỏi: “Anh, sao anh còn trả lời tin nhắn của cậu ta nữa?”

Chu Phóng không đáp lời, thậm chí còn hơi nghiêng di động qua chắn tầm mắt của Tiểu An. Chuyện mất mặt này của Giản Ninh Xuyên cũng không nên để thêm ai khác biết nữa đâu.

Tiểu An thức thời ngồi xuống bên ghế đối diện, cái gì cũng không hỏi, chỉ khẽ giục hắn: “Anh mau mau ăn đi, đừng lo nhắn tin nữa, ăn xong chúng ta phải qua điểm hẹn chờ sẵn đấy, không thể để đạo diễn Trần đợi mình được.”

Thời gian khá gấp nên Chu Phóng cũng chẳng có tâm tư nói đông nói tây với Giản Ninh Xuyên, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Giản, cậu làm vậy cũng không có ý nghĩa gì đâu.”

Tiểu Trang: “???”

Chu Phóng: “Tôi nói thẳng nhé, tôi không có cảm giác gì về chuyện kia với cậu cả.”

Chu Phóng: “Cậu đừng gây sức ép như vậy nữa, vô dụng thôi.”

Tiểu Trang: “CHỒNG À!!!”

Tiểu Trang: “Anh cho rằng em là Giản Ninh Xuyên hả?”

Tiểu Trang: “Em không phải là cậu ta.”

Chu Phóng đương nhiên không tin bèn bảo: “Tốt, vậy ngay bây giờ cậu chụp một tấm hình của mình gửi qua cho tôi xem xem.”

Bên kia một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì nữa.

Chu Phóng cảm thấy trò khôi hài này hẳn đã dừng ở đây rồi liền tắt điện thoại đi, nhanh chóng ăn nốt bữa sáng. Sau đó hắn trở về phòng thay đổi một bộ trang phục khác, chuẩn bị đi đến địa điểm casting.

Buổi thử vai khá thuận lợi. Sau khi Chu Phóng diễn xong, cả đạo diễn và biên kịch đều tỏ vẻ tán thưởng hắn, nhất là biên kịch Lý Tranh, ông ta vô cùng hào hứng bảo: “Thú thật trước đây tôi không biết quá rõ về cậu, may nhờ có một người bạn cực lực đề cử cậu với tôi, tôi mới đi xem thử vài bộ phim trước đây của cậu đấy. Lúc đó đã cảm thấy cậu diễn rất tốt, hiện tại trực tiếp nhìn mới biết còn tốt hơn so với tôi tưởng tượng nữa.”

Chu Phóng khiêm tốn nói lời cảm tạ, trong lòng hắn tự hiểu rõ ràng người bạn mà Lý Tranh nói là ai. Hắn âm thầm nghĩ xem nên xóa weixin “Tiểu Trang” trước, hay nên nói lời cám ơn với Giản Ninh Xuyên rồi mới xóa.

Thấy Chu Phóng vừa đi ra, Tiểu An vội bước lên hỏi hắn xem kết quả như nào, nghe hắn đáp “cũng được” bèn vui vẻ cực kỳ: “Phim này chắc chắn sẽ bùng nổ phòng vé, anh mà giành được vai đó thì tốt quá, tốt quá!”

Chu Phóng vươn tay hỏi: “Di động của anh đâu?”

Tiểu An vội đưa di động qua cho hắn, nói: “Vừa rồi điện thoại rung vài cái đó anh.”

Chu Phóng nhập mã mở khóa.

Tiểu Trang: “Chồng ơi, em sai rồi T^T.”

Tiểu Trang: “Người trong ảnh lúc trước không phải em.”

Tiểu Trang: “Em biết anh thích nhất kiểu diện mạo thanh tú như vậy nên mới dùng ảnh giả gạt anh, chỉ là vì muốn được anh chú ý thôi mà.”

Tiểu Trang: “Em có lẽ không phải kiểu ngoại hình anh thích nhất nhưng em cũng thật sự rất đẹp đó.”

Tiểu Trang: “Nếu anh chịu gặp em thì tốt rồi, anh nhất định sẽ thích em.”

Tiểu Trang: “Chúng ta gặp nhau nhé!”

Tiểu Trang: “Hay nhất định phải xem ảnh thật của em mới bằng lòng?”

Chu Phóng nhìn mấy lần, thật sự anh vẫn chẳng hiểu nỗi Giản Ninh Xuyên có ý gì.

Chu Phóng: “Thế thì cậu gửi hình qua đây đi.”

Tầm mấy phút sau, Tiểu Trang gửi tới một tấm ảnh.

Chu Phóng nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, nhìn rồi lại nhìn, không hiểu gì cả.

Tại sao Giản Ninh Xuyên lại gửi ảnh của Quan Cố cho hắn?