Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!

Chương 8: Giải cứu bạn thân (2)



Chúng tôi đi trên đường. Mắt hắn vẫn nhìn đường. Bỗng nói.

" Cậu có muốn biết Lâm Khải là ai không?" - Đúng! Đây là câu hỏi tôi đang thắc mắc.

"Có! Là ai?"

Tôi lay mạnh người hắn.

"Ấy! Bỏ ra mau kẻo tôi tông con mẹ nó lên lề đường bây giờ!" - Sốc tập 1, lần đầu tiên tôi nghe hắn nói câu gì bậy bậy đó nhe =)) Khoan khoan, vấn đề không phải là cái đó.

"Rồi! Nói"

Tôi liếc xéo hắn.

"Được rồi! Việc là thế này! Thực ra tôi đã quen Nguyệt Đan từ lâu rồi, hình như từ hồi hai đứa học lớp 3, tới lớp 9 thì không gặp nhau nữa. Hồi lớp 7, Nguyệt Đan là bạn thân của tôi, cậu ấy luôn miệng nói có người trên cậu ấy 2 lớp, tức học lớp 9 rất thích cậu ấy, mà cái 'thích' ở đây không phải là rung động hay là một thứ gì đại loại như thế, mà có thể nói là 'lợi dụng' là đúng nhất. Bố Nguyệt Đan có một công ty chuyên kinh doanh đá quý mang tên RubiS, là công ty đá quý rất nổi tiếng trong nước. Vi Anh, cậu là bạn thân cậu ấy từ năm lớp 10, chắc cậu cũng biết công ty bố cậu ấy đúng không? Còn Lâm Khải, bố cậu ta có một công ty nhỏ cũng kinh doanh đá quý, nhưng lại không hề có chỗ đứng nhất định trên thị trường. Vì vậy hai bố con nhà họ đã thông đồng với nhau, Lâm Khải thì gạ gẫm, lừa tình Nguyệt Đan, còn bố hắn, mời bố Nguyệt Đan với lý do muốn tìm đối tác, sau đó chuốc say bố cậu ấy, rồi lăn dấu vân tay bố cậu ấy vào một bản hôn ước, như tôi và cậu vậy. Nhưng trong bản hôn ước đó có một điều kiện, là Nguyệt Đan phải cưới Lâm Khải vào năm 18, tức là năm sau, và sau khi cưới, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về bố con Lâm Khải..."

Thế rồi hắn quay sang cười với tôi, tươi nhất có thể.

"Hè năm ngoái, Nguyệt Đan có gọi cho tôi, nói rằng tôi và cậu ấy vẫn là bạn,dù sao tôi cũng là người hiểu rõ cậu ấy nhất, hơn nữa, tôi lại là con trai. Nguyệt Đan đã cầu xin tôi bảo vệ cậu ấy, vậy là tôi đã xin ba chuyển tôi tới lớp cậu. Tôi lúc đầu tới đây chỉ vì một lý do, đó là bảo vệ cho ngừoi bạn thân ngày nào, nhưng... Có một điều tôi không hề dự đoán trước được, đó là cậu!"

Tôi nắm chặt tay hắn, tôi... không biết nữa. Cho dù tôi và hắn có thể không thể bên nhau, thì làm bạn cũng rất tốt, hắn...rất thích hợp để làm một người bạn...

Thế nhưng tôi lại không hề hay biết... Có tận 4 chiếc xe ô-tô đang bám theo chúng tôi!

---------------------------------------------

[Lời kể của Nguyệt Đan]

Hắn nghe xong, có một người mặc áo đen đi tới.

Hắn ta cười khẩy với tôi, tay liên tục xoay điếu thuốc lá còn cháy dang dở.

"Không ngờ...em cũng có người bảo vệ đấy?"

"Ý anh là..."

"Có một lũ nhóc đi ô-tô đang đi tới đây...."

Là ai? Ai bảo vệ tôi?

Hắn quay sang nói với tên vệ sĩ.

"Thủ tiêu."

Nói xong, tất cả bọn vệ sĩ đều rời đi. Còn tôi, và Lâm Khải.... Hắn quay sang hỏi.

"Cưới tôi nhé!"

"Không!"

"Em...thực sự vô tình vậy sao?"

"Nếu...anh yêu tôi thực sự, tôi đã không như vậy..."

"Xin em... Tôi làm vậy là vì ba..."

Tôi nhìn hắn đầy căm hận, hắn quỳ xuống trước mặt tôi. Nước tôi cứ ứa ra không điều kiện, tôi ngẩng mặt lên trời.

"Bao năm qua lừa dối tình cảm của tôi như vậy...hức...anh còn mặt dày đến đây cầu xin tôi sao...hức...đặt ba tôi và tôi vào hoàn cảnh khổ sở...ông luôn trong tình trạng hoảng loạn. Vì sao? Vì ông sợ đứa con gái duy nhất sẽ vì ông mà rời xa ông. Hai cha con nhà anh...đã lừa ba tôi... Sự nghiệp, sức khoẻ, con gái..mất hết.... Vì ai???"

Tôi hét to hơn, nước mắt tuôn nhiều hơn, tôi nắm hai vai hắn, đấm hắn.

"Hết nước rồi, tôi cầu xin em đến hết nước rồi.... Em cũng đâu biết tôi khổ sở thế nào, tôi yêu bạn tôi, nhưng vì cô mà tôi không được yêu đương, tương lai tôi đã được ba tôi bắt ép phải lấy cô... Nếu hôm nay, cô không đồng ý cưới tôi, tôi sẽ chết em hiểu không?"

"Không!"

Tôi ngồi dậy.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt giận dữ, hai bàn tay nắm chặt.

"Vậy nếu..."

Hắn nói xong, bê tôi lên phòng, không được....

Lên phòng, căn phòng u ám ngày nào, không thể... Tôi nhìn thấy ô cửa sổ, làm sao đây? Hắn đặt tôi xuống giường, nhìn, tôi dí sát vào mặt hắn... Rồi nhanh chóng chạy tới ô cửa sổ, cuối cùng là nhảy qua nó. Ô cửa sổ vỡ toang, tiếng loảng xoảng khắp mọi nơi... Tôi sẽ chết sao? Tại sao lại dại dột mà nhảy???

---------------------------------------------

[Lời kể của Vi Anh ]

Chúng tôi vẫn đi, đi mãi, đến khi...

"Chết tiệt! Tại sao lại không để ý chứ?"

Hắn đập vô lăng liên hồi.

"Sao vậy?"

Bỗng hắn tăng tốc từ 60km/h lên 180km/h, trời đất, đường phố Việt Nam không thiết kế để chạy nhanh như vậy đâu.

Hắn nhìn qua chiếc gương trên đầu.

"CÚI XUỐNG MAU!"

Tôi, Trần Hoàng, hắn cúi cuống, ngay sau đó là tiếng cửa kính vỡ, tiếng lốp xịt, sau đó là xe mất phương hướng.

Rầm!!!

Xe đâm vào cột điện rồi, vậy là...tôi sẽ chết sao??