Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!

Chương 11: Đêm tồi tệ (1)



Đêm nay...là đêm quyết định của hắn. Cũng là đêm quyết định của tôi. Hắn đứng giữa ranh giới sống còn, tôi đứng giữa ranh giới của tình yêu. Đêm nay...tôi sẽ có câu trả lời cho chính mình, có hắn mãi mãi, hoặc mất hắn mãi mãi. Hai ranh giới khác nhau, nhưng nếu xét ở một phương diện nào đó, tôi thấy nó giống nhau, ở sự mỏng manh...

Bản thân tôi còn chưa biết tình cảm tôi dành cho hắn là gì, chứ nói gì là yêu hắn cả đời !?

Ba mẹ hắn, ba mẹ tôi, Trần Hoàng, đứng bên ngoài phòng bệnh chờ đợi. Không ai dám vào trong, vì đây là thời khắc rất quan trọng, chỉ cần gây tiếng động, mọi thứ cũng có thể thay đổi. Tôi ngồi trên giường bệnh, lưng tựa đầu giường, nghiêng đầu sang một bên, tôi nhìn hắn, tại sao hắn lại có thể nằm bình thản như vậy, trong khi xung quanh, bao người đau đớn vì hắn? Tôi không cam chịu.

Chuông đồng hồ kêu lên, 12h đúng, tôi đang lơ mơ lập tức bật dậy. Đến rồi...

Vậy mà ông trời như thách đố sự kiên nhẫn của tôi, đúng giây phút ấy, giây phút tôi chờ đợi bấy lâu, có một cô gái hùng hổ xông vào, chạy tới bên giường bệnh của hắn, gào thét.

"Dậy đi đồ tồi! Em tới rồi đây này!"

Tôi khẽ cau mày để nhìn cô gái đó rõ hơn, ngũ quan đẹp rạng ngời, da trắng, gu thẩm mĩ không hề tệ, cao ráo. Tôi không hề ngạc nhiên, người như hắn, tất nhiên quen được khối người đẹp ấy chứ! Tôi cảm thấy chạnh lòng, cô ta...dù chưa biết là ai, nhưng tôi cảm thấy, nếu đem cô ta ra so sánh với tôi, thì cô ta thắng chắc.

Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, cô gái ấy quay sang tôi, mỉm cười giả tạo, rồi nhanh chóng yên vị một chỗ gần hắn. Tôi...không dám lên tiếng! Có lẽ đó là người quen của hắn. Tôi thở dài, chán nản. Và ông trời tiếp tục đùa giỡn... Cô gái đó hạ xuống, bàn tay nắm lấy má hắn, hôn nhẹ lên đôi môi, cho dù là nụ hôn thoáng qua, tôi tự dưng cảm thấy chạnh lòng. Đây không phải là tôi...Vi Anh thật sự sẽ dũng cảm đứng lên chặn lại hành động vô liêm sỉ ấy, sẽ hỏi danh tính cô gái ấy cơ mà. Tôi làm sao thế này?

Bàn tay Thiên Thiên khẽ động đậy, tim tôi đập nhanh lắm, nhưng còn cô gái ấy, mặt vẫn vô cảm. Thiên Thiên mở mắt, tôi vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại áo quần, chải chải mái tóc, cô gái đó nhìn tôi khinh bỉ, nhưng vẫn không nói nửa lời.

[Lời kể của Thiên Thiên ]

Tôi tỉnh dậy, gạt bỏ ngay cơn đau sang một bên, thứ đầu tiên tôi muốn nhìn thấy, là một Vi Anh bằng xương bằng thịt! Vậy mà thứ đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Davi, tôi vui, cô ấy, là người duy nhất an ủi tôi khi tôi còn học cấp 2, khác với Nguyệt Đan. Dù Nguyệt Đan là bạn thân của tôi, nhưng chỉ có Davi hiểu tôi nhất. Một thằng con trai...quen hai đứa con gái! Và đúng vậy, đứng sau là Vi Anh, khuôn mặt xanh xao, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc...

[Lời kể của Vi Anh ]

Hắn nhìn tôi, rồi lại nhìn cô gái ấy.

"Vi Anh..." - Hắn gọi tôi, tôi đặt tay lên tay hắn, mỉm cười.

Cô gái đó quay sang nhìn tôi, khoanh tay, ánh mắt khó hiểu, nhanh chóng gạt tay tôi ra.

"Cô là ai?""Vi Anh! Vị hôn phu, ngừoi yêu của cậu ấy." - Tôi mạnh dạn trả lời.

"Cô đừng hòng nhé...Thiên Thiên nói sẽ mãi yêu tôi không thay đổi, không hề. Tôi tin anh ấy!"

"..."- Tôi câm nín, hắn...đã hứa với cô gái ấy như vậy sao.

Thấy tôi không nói gì, chỉ cúi mặt xuống đất, cô ta càng được thế lấn tới.

"Tôi - Lotou Davi Loo, diễn viên hạng A của Pháp, NGƯỜI YÊU DUY NHẤT VÀ MÃI MÃI CỦA THIÊN THIÊN. Cô là hạng gì? Chó má! Đồ con gái..."

" THÔI ĐI!" - Thiên Thiên hét lên, chặn mọi lời nói của cô ta, chắc do mới tỉnh lại, lại phải dùng hết sức hết lên nên hắn hơi mệt, ho sặc sụa. Davi lao tới, đỡ hắn dậy, vỗ vỗ vào lưng hắn . Đến khi dịu ho, hắn mới quay sang nói với Davi.

"Em...ra ngoài đi. Anh có chuyện muốn nói với người yêu anh." - Davi lúc đầu tươi cười rạng rỡ, nhưng sau khi nghe thấy vế sau, mặt liền tối sầm lại, ngỡ ngàng.

"Anh nói...bạn gái anh? Cô ta không có xứng! Anh nói anh sẽ chờ em về cơ mà! "

"Anh xin em đấy Davi, ta nói chuyện này sau, bây giờ em ra ngoài đi!"

Davi đi ra ngoài, không ngại ngần quay lại liếc xéo tôi. Tôi ngồi xuống, vỗ về hắn. Tôi cố tình để ngón tay mình lướt nhẹ qua da thịt hắn. Hắn nhột nhột di chuyển. Sau khi trêu tức hắn, tôi mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay anh mắt của hắn.

"Tôi..xin lỗi...vì đã làm cậu lo lắng!" - Hắn nói với tôi.

"Ai lo cho cậu?" - Tôi bĩu môi, quay ra chỗ khác, mặt nóng ran.

"Thôi, cậu sao vậy, ghen sao?"

"Không!" - Tôi đứng phắt dậy, định ra ngoài. Bỗng hắn vươn tay ra, nắm lấy tay tôi với vẻ mặt cầu khẩn. Điên à? Tôi hay động lòng lắm đấy nhé >•<

Tôi đành ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.

"Thôi được rồi, kể tôi nghe...cô ấy là ai?"

"Cô ấy là Lotou Davi Loo, người Việt gốc Pháp, năm 9 tuổi về Việt Nam sinh sống, cô ấy học chung cấp 2 với tôi. Tôi, cô ấy và Nguyệt Đan ngày trước rất thân. Nhưng có cái gì đó...giữa tôi và Davi. Tôi với Nguyệt Đan chỉ là bạn bè, nhưng với Davi thì lại khác, gần như là thích vậy. Vậy là hai đứa yêu thử xem sao. Càng ngày càng không thể tách rời. Nhưng đến một ngày...cô ấy lại quay về Pháp, bỏ tôi lại! Tôi đã nói sẽ đợi cô ấy về, mãi yêu cô ấy. Nhưng cậu biết đấy, điều tôi KHÔNG LƯỜNG ĐƯỢC LÀ CẬU!"

"Lý do hai ngừoi gặp nhau!"

"Do cậu cả thôi!"

"Do tôi?" - Tôi ngơ ngác hỏi.

"Hồi mẫu giáo, tôi và cậu ấy!" - Hanes cố gợi cho tôi nhớ. Cuối cùng xem ra không có kết quả gì, hắn lại nói tiếp!

"Tôi và cậu hồi mẫu giáo có quen nhau, còn đòi cưới nhau đó!"

Đột nhiên ký ức ùa về!

"Tử Tử Mông To!" - Tôi hét lớn, tôi nhớ rồi, hồi đó tôi có quen một người tên Thiên Thiên, nhưng do mông hắn quá to, nên tôi hay gọi như vậy.

Hắn gật gù đầu.

"Ay da! Vậy mà không nhớ!" - Tôi nói xong, nhớ lại cái mông của hắn mà cười sặc sụa. Hắn thấy vậy mặt đỏ lựng lên.

"Cừoi gì mà cười! Có nghe không?"

"Có! Có!! Khặc khặc!" - Tôi cố nhịn cười nghe hắn.

"Sau đó lên lớp 1 tôi không gặp cậu nữa nên đã rất buồn, cứ vậy lên cấp 2, mong muốn tìm cậu lại tăng lên, đến một ngày, tôi đột nhiên từ bỏ, rồi khóc, lúc đó Davi thấy tôi đang khóc! Vậy nên hai đứa quý nhau. "

Tôi gật gù hiểu chuyện, rối vãi -__-

Thôi được rồi, cứ hiểu tạm là Tôi quen hắn hồi mầm non -> Hai đứa xa nhau, hắn buồn -> Davi an ủi, hắn thích Davi -> Davi với hắn chia tay -> Hắn gặp lại tôi, yêu tôi =)))

Davi có vẻ đứng bên ngoài, nhìn thấy chúng tôi hết nắm tay rồi lại cười , có vẻ không chịu được nữa xông vào.

"Này! Chịu hết nổi rồi đó nha! Tôi nói lại! TÔI LÀ NGỪOI YÊU DUY NHẤT CỦA ANH ẤY, LÀ NGỪOI AN ỦI ANH ẤY KHI ANH ẤY BUỒN! NGHE CHƯA?"

Thiên Thiên trên giường bệnh, vẫy cô ấy lại gần. Đột nghiên Davi nhìn tôi, cười sảng khoái. Như kiểu 'Anh ấy không quan tâm cô nữa rồi! Haha'