Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 8



Edit:Ngũ Ngũ

Reloader: tiểu Bạch

“Em nhận nhầm người rồi.” Ngô Lị Lị cười nói, “Tôi không có thói quen chạy bộ vào ban đêm.”

Ngô Tuệ há hốc mồm, “Không phải… Em không có…”

Cô thấy giáo sư đã ra ngoài, đứng sững tại chỗ hơn nửa ngày, lầm bầm lầu bầu, “Em không có nhận nhầm người mà.”

Thời điểm Trần Hạo đi ngang trêu đùa mà vỗ vai Ngô Tuệ một cái, “Này!”

Ngô Tuệ run lên, cô kinh hoảng hướng Trần Hạo hét lên, “Trần Hạo cậu làm cái gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết!”

Vẻ mặt Trần Hạo tối sầm, “Khuôn mặt tôi dọa người như vậy?”

Hắn thấy trong mắt Ngô Tuệ còn có một vòng nước mắt đảo quanh, cmn, còn bị dọa đến phát khóc.

Ngô Tuệ rất hay khóc, lúc khóc lên ai cũng không khuyên nổi, cô che miệng nức nở, cũng không biết là đang nhớ tới chuyện thương tâm, hay là thật sự bị dọa.

Sinh viên trong phòng đều nhìn Trần Hạo, hắn bị mấy người Từ Thiến đẩy qua một bên, xấu hổ không biết nói cái gì cho phải.

Phương Hiển ngồi trên ghế nhìn thấy có chút hả hê, “Cậu chọc cô ấy?”

Trần Hạo vô tội nhún vai, “Không có ”

“Trần Hạo, em đi ra đây.”

Ngô Lị Lị đứng trước cửa phòng học gọi, Trần Hạo gãi gãi đầu, mặt như tro tàn đi đến.

Trong góc phòng có một nam sinh lo lắng nhìn Ngô Tuệ đang khóc nức nở, hắn gởi cho Kỷ Thiều một tin nhắn: Ngô Tuệ gần đây làm sao vậy?

Thời điểm Kỷ Thiều nhận được tin nhắn cơ mặt co rút: Làm sao tôi biết.

Rất nhanh đã có hồi âm: Không phải quan hệ giữa cậu với Từ Thiến rất tốt sao? Bọn họ chung phòng ký túc xá đấy, cậu dù gì cũng phải biết một chút a.

Kỷ Thiều trợn mắt, không có đáp lại.

Từ trước đến nay hắn không phải cái dạng người anh trai thân thiết đặc biệt biết dỗ dành nữ sinh, càng không am hiểu những chủ đề của các nữ sinh hay thảo luận, những chuyện thất loạn bát tao, Từ Thiến có lẽ đã từng nhắc qua với hắn, nhưng hắn nghe xong rồi bỏ ngoài tai.

Bí thư đoàn Lưu Viện đến tìm Kỷ Thiều, bàn bạc tiết mục liên hoan tết nguyên đán, hai người tính toán đi tìm người phụ giúp.

Từ Thiến bên kia đang trấn an Ngô Tuệ, vừa nghiêng đầu liền trông thấy Lưu Viện đang cùng Kỷ Thiều nói chuyện, đứng rất gần.

Nữ sinh Vương Càn Vũ cũng chung ký túc xá với cô nói, “Từ Thiến, cậu phải trông coi Kỷ Thiều cẩn thận nha, đừng để cho Lưu Viện lợi dụng sơ hở, quay đầu lại thấy Kỷ Thiều chân đạp hai thuyền, sẽ không còn kịp nữa.”

Từ Thiến cắn môi, “Kỷ Thiều không phải người như vậy.”

“Các cậu mới quen nhau không đến một tháng, có thể hiểu rõ nhau bao nhiêu.” Vương Càn Vũ nói nhỏ, “Bọn họ có cơ hội tiếp xúc rất nhiều, tôi cảm thấy tốt nhất cậu nên tìm thời cơ lấy điện thoại của Kỷ Thiều lục soát thử xem sao.”

Từ Thiến do dự, “Chuyện này không hay lắm đâu.”

Vương Càn Vũ không cho là đúng, “Có cái gì không hay, cậu là bạn gái của cậu ta, nhìn điện thoại một chút thì làm sao.”

Cô đẩy đẩy Từ Thiến, “Đừng đứng ngu ra đó nữa, nhanh đi thôi!”

Từ Thiến đi đến phía sau Kỷ Thiều, cô cố ý câu tay Kỷ Thiều, lộ ra dáng vẻ tươi cười, “Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”

Lưu Viện gạt tóc, “Liên hoan tết nguyên đán, Từ Thiến, ký túc xá của các cậu có tính đăng ký tiết mục nào không?”

Từ Thiến bị câu hỏi bình thường của cô làm cho mơ màng một chút, “Ah?”

Mặt cô ửng đỏ, “Một hay hai gì đó, mình không rõ lắm, cậu hỏi Vương Càn Vũ thử xem.”

“Vậy được, để mình đi hỏi một chút.” Lưu Viện quay người đi tìm Vương Càn Vũ.

Kỷ Thiều, “Tiết sau có điểm danh, người ở chung ký túc xá của bọn cậu, tới chưa?”

“Phan Minh, đã nói qua nhiều lần rồi, sao cậu còn chưa nhớ tên được.” Từ Thiến giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Thiều, “Bạn ấy không có tới, để mình gọi điện thoại nói cho bạn ấy một tiếng.”

Còn vài phút nữa tới tiết mới, Kỷ Thiều đi ra cửa lấy bưu kiện, điện thoại đặt trên ghế ngồi.

Gặp được cơ hội, Từ Thiến nhanh chóng mở điện thoại Kỷ Thiều ra xem, lịch sử cuộc gọi nhiều nhất không phải là cô, cũng không phải là Lưu Viện, mà là Thôi Ngọc, cô định mở tin nhắn ra xem thử, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói, “Cậu đang nhìn cái gì?”

Cô bị giật mình, nắm chặt điện thoại ra vẻ trấn định, “Mình… Mình… Mình không mang điện thoại, muốn nhìn một chút xem mấy giờ rồi.”

Ánh mắt Kỷ Thiều dò xét, hắn đem gói đồ ném dưới giá vẽ, cái gì cũng không nói.

Từ Thiến trong lòng bất an, dứt khoát kiếm cớ đem dụng cụ vẽ đến chỗ Vương Càn Vũ.

Cách đó không xa Phương Hiển thấy liền hỏi, “Hai cậu cãi nhau?”

Kỷ Thiều lướt lướt điện thoại, nhìn mục tin nhắn, sau đó tắt máy nói, “Không có.”

“Thôi Ngọc sao còn chưa tới?” Phương Hiển nhìn ra cửa, trợn mắt, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi.”

Bỏ di động vào trong túi, Kỷ Thiều ngẩng đầu.

“Tuyết rơi?” Kỷ Thiều thấy tóc và bả vai của Thôi Ngọc đều ẩm ướt, còn có một bông tuyết nhỏ, rơi trên phòng học.

Thôi Ngọc chớp mắt hai cái, cậu đưa tay lên miệng hà hơi, “Ừm, không nhỏ.”

Sau đó Kỷ Thiều liếc ra ngoài cửa sổ, đã có mấy người rụt cổ vì lạnh.

Hắn bỗng nhiên vạch cổ áo khoác của Thôi Ngọc ra, “Cậu không mặc áo len?”

Thôi Ngọc đè tay của Kỷ Thiều lại, dễ dàng tránh thoát, “Hồi sáng gội đầu vô tình bị ướt.”

Kỷ Thiều cau mày, “Chỉ có một cái? Đừng có nói là đúng vậy nha.”

Định nói thêm gì đó, thì điện thoại Thôi Ngọc vang lên, cậu nhìn thấy tin nhắn, nhỏ giọng nói với Kỷ Thiều, “Là Hoàng Vân, thông báo cuối tuần này tổ chức rủ mọi người đi ăn đồ uống, mỗi người nộp 50 tệ.”

Kỷ Thiều cầm bút phác họa, “Tôi không đi.”

“Vậy thì thôi.” Thôi Ngọc nói, “Tôi cũng không có thời gian.”

Sau khi hết tiết Kỷ Thiều gọi Thôi Ngọc vào WC, cởi áo khoác lông của mình đưa cho cậu, “Đổi áo.”

Thôi Ngọc bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt lấp lánh, như hai viên ngọc.

Kỷ Thiều bên trong chỉ mặc một cái áo len thúc giục, “Nhanh lên!”

Thôi Ngọc hít sâu một hơi, kéo khóa áo khoác xuống, đổi áo lông với Kỷ Thiều, rất ấm áp.

Kỷ Thiều đem áo khoác vải màu đen của Thôi Ngọc mặc vào, ngoại trừ ngắn một chút, xem như cũng tạm được, trong mũi của hắn đều là hương xà phòng quen thuộc.

Lúc hai người trở về phòng học, ngoài Phương Hiển cùng Trần Hạo nhìn ra bọn họ đã đổi áo cho nhau, còn có Từ Thiến.

“Các cậu có để ý hay không? Kỷ Thiều đặc biệt sủng Thôi Ngọc.”

“Có sao? Sao tôi lại thấy Thôi Ngọc mới là người nuông chiều Kỷ Thiều?”

“Nghe nói là cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt.”

Từ Thiến nghe tiếng xì xào bàn tán của nữ sinh bốn phía, cô vụng trộm lướt qua giá vẽ nhìn bọn họ, nam sinh bình thường ở cạnh cô rất ít lời lại đang cùng người bên cạnh nói gì đó, như là răn dạy, người kia cúi thấp đầu, mặt mày dịu dàng ngoan ngoãn.

Thình lình, Thôi Ngọc nâng mắt lên, Từ Thiến hoảng hốt thu hồi tầm mắt.

Xế chiều hôm đó, mọi người trong lớp nhận được tin tức, Ngô Tuệ tạm nghỉ học rồi.

Trần Hạo là người lo lắng nhất, tưởng rằng cô ta bị mình hù dọa nên mới nghỉ học, tức tốc bấm số gọi cho Ngô Tuệ.

Đầu dây bên kia Ngô Tuệ không có tinh thần nói, “Không có liên quan tới cậu.”

“Vậy mà làm tôi tưởng.” Trần Hạo sờ sờ cổ, “Cậu không sao chứ? Sao đang học tốt lại tạm nghỉ rồi?”

“Rạng sáng 2 giờ ngày mùng 2 chính mắt tôi nhìn thấy Ngô giáo sư.”Ngô Tuệ dừng một chút, “Mà cô ấy nói không phải là cô ấy, rất kỳ quái, tôi thấy rõ ràng chính là cổ.”

Trần Hạo nghe không hiểu, bên tai chỉ còn lại âm thanh tít tít.

“Cái gì với cái gì…”

Mùa đông ngày ngắn, đêm tối đến nhanh mà lại dài dằng dặc, tuyết vẫn còn rơi, tích thành một tầng dày.

Ngô Lị Lị dạo phố trở về cầm theo mấy cái túi hướng ký túc xá đi tới, con đường này sát bên sân bóng gỗ, bình thường luôn luôn có sinh viên chơi bóng, hôm nay tuyết rơi, một mảnh trắng xóa, không có bóng người.

Ngô Lị Lị đột nhiên quay đầu lại, sau lưng cô, một hàng dấu chân mất trật tự hằn trên tuyết, một cỗ hàn ý không rõ xông lên não, cô rùng mình một cái, bước chân càng lúc càng nhanh, thấy phía trước có một người, cô lập tức chạy lên, “Tôi… Hình như tôi bị người khác theo dõi.”

Liễu Thần đang chờ ở nơi đó kinh hỉ ôm lấy bả vai của Ngô Lị Lị, cảnh giác nhìn hướng bên kia, một lát sau hắn nói, “Giáo sư, phía sau cô không có người nào hết.”

Ngô Lị Lị thanh âm run rẩy, “Không có khả năng, khẳng định là có, em nhìn lại đi! Nhìn lại xem!”

Không biết có phải do áo choàng lông trắng muốt hay không, mà mặt của Ngô Lị Lị trắng bệch, không giống người sống, Liễu Thần nhìn mà trong lòng phát lạnh, “Giáo sư?”

Ngô Lị Lị biểu lộ gần như sợ hãi.

“Có thể là con mèo thôi.” Liễu Thần siết chặt bả vai của Ngô Lị Lị, “Đừng sợ, em ở đây.”

Cô không phát hiện ra Liễu Thần đang chiếm tiện nghi của mình, trong lòng Ngô Lị Lị run sợ, thật không có gì sao? Thế nhưng cô thật sự cảm giác sau lưng có ánh mắt đang dõi theo mình.

Chỉ có một mình, thời điểm đêm dài tĩnh lặng, trong đầu sẽ xuất hiện rất nhiều hình ảnh, không kiểm soát được, cho dù chỉ là gió thổi qua cửa sổ cũng làm cho người ta suy diễn lung tung.

Ngô Lị Lị gọi điện thoại cho bạn trai, muốn đối phương đến, ai ngờ hắn đi công tác rồi.

Ngô Lị Lị lại gọi cho đồng nghiệp của mình, qua ở chung với cô.

Có người làm bạn, Ngô Lị Lị cảm thấy loại cảm giác âm trầm đã không còn, trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười.

Liễu Thần tấn công không ngừng nghỉ, cả người như dán lên bốn chữ, phía trước là ‘tình thánh’, phía sau là ‘dự bị’.

Hôn sự của Ngô Lị Lị đã định là năm sau, cô tạm thời coi Liễu Thần như là tiểu hài tử đang chơi đùa, không xem ra gì.

Tết nguyên đán ngày đó, trung tâm quảng trường ngồi đầy người, tiết mục được sắp xếp kín hết, tất cả đều là sinh viên năm nhất đăng ký.

Thôi Ngọc cùng ủy viên học tập đứng trên bục dẫn chương trình, mấy người Kỷ Thiều làm khán giả, chung quanh ồn ào náo nhiệt.

“Nghe nói Ngô Lị Lị sắp kết hôn, Liễu Thần bị thua một chầu cơm, nhưng vẫn còn đang đuổi theo sau mông của cô ấy.” Trần Hạo ăn một con tôm, “Đúng là điên rồi.”

Hắn ăn thoải mái, không ngừng nghỉ, lời mở đầu không liên quan đến phía sau, “Tên tiểu tử Phương Hiển kia cũng không biết chết ở nơi nào rồi.”

Kỷ Thiều híp nửa mắt, lười biếng nhìn lên chỗ Thôi Ngọc, thanh âm ầm ĩ, hắn cũng không nghe rõ, chỉ thấy miệng của Thôi Ngọc mở ra đóng vào, hai mắt nheo nheo, như mèo.

Không đến dự liên hoan, Liễu Thần đang cầm di động đứng dưới lầu ký xá, đánh quái.

Hắn đột nhiên quay đầu, vừa rồi giống như có người đang gọi hắn, lắng tai nghe kĩ, nhưng nơi này chỉ có một mình hắn, ảo giác sao?

Liễu Thần cứng rắn nhìn chằm chằm vào hư không phía trước, sau một khắc đã bỏ chạy.

Ngày mùng hai hôm sau, Ngô Lị Lị chết rồi, treo trên cột cờ, trên người mặc bộ đồ màu hồng nhạt.

Tuyết đã ngừng rơi ngày hôm trước, bảo vệ cổng trực đêm xác định rằng trong đêm không có tuyết rơi, thế nhưng xung quanh cột cờ không có một dấu chân nào, trắng xóa, như một băng vải trắng.

Việc đầu tiên cảnh sát làm đó là ngăn cách giới tuyến, nhưng vẫn có người chụp được ảnh truyền đi.

Ở nhà Ngô Tuệ gắt gao nhìn chằm chằm vào máy tính, ngày đó rạng sáng hai giờ, cô nhìn thấy giáo sư chạy tới hướng quảng trường, chính là mặc bộ đồ đó.