Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 38



Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.

Kỷ Cao Thụy thấy bộ dạng đề phòng kia của con mình, giống như là sợ ông đoạt cái gì đó, làm ông quả thực có hơi mơ hồ.

Ông lại nhìn hai đứa nhỏ đang nằm ở trên giường, một trước một sau, còn rất sát nhau, đứa phía trước ngoại trừ gương mặt có chút hồng, còn lại đều bình thường.

Đứa phía sau hô hấp hơi dồn dập, giống như là đang kiềm chế cái gì đó.

Kỷ Cao Thụy nhìn kỹ một chút, ông không nói hai lời liền cúi người, bàn tay đặt ở trên chăn.

Một giây trước khi Kỷ Cao Thụy vén chăn lên, Thôi Ngọc đã ngồi dậy.

Theo động tác của y, phía dưới chuyển động, rất nhanh đã tách ra khỏi Kỷ Thiều, đem kéo quần lên, một loạt động tác phát sinh gần như ở tốc độ ánh sáng.

Một âm thanh ‘ba’ vang lên chôn giấu ở trong chăn.

Gương mặt Kỷ Thiều co rút, nhận lấy một vạn điểm tổn thương.

Tiểu Kỷ Kỷ bị cường hành kéo ra, còn đang dựng thẳng, hắn u oán trừng mắt nhìn ba của mình, lại vụng trộm xoa bóp phần eo của Thôi Ngọc, trong lòng giống như có cọng lông gãi gãi, ngứa ngáy khó chịu.

Sau này nếu ở cùng Thôi Ngọc, nhất định phải khóa cửa.

Nếu để cho ba của hắn bắt gặp hắn và Thôi Ngọc đang trần truồng ôm ấp cùng một chỗ, có thể sẽ tức chết…

Kỷ Thiều liếc trái nhìn phải, có thể cái bàn học dựa vào tường bên kia sẽ quăng tới trên người hắn.

Nghĩ đến chuyện của hắn và Thôi Ngọc, biểu hiện nặng nề trên mặt của Kỷ Thiều không tương xứng với cái tuổi này.

Hắn vẫn cho là mình sẽ ở lúc học đại học nói chuyện yêu đương, một lần hoặc là vài lần, sau khi ra trường làm việc thì sẽ lấy một cô gái, còn xa hơn nữa thì hắn chưa có nghĩ, mà Thôi Ngọc chính là cái đuôi nhỏ của hắn, là huynh đệ của hắn.

Có lẽ ngày hắn kết hôn y sẽ làm phù rể cho hắn, hoặc có lẽ là sau khi tốt ghiệp thì đường ai nấy đi, tình cảm không còn thân thiết.

Kỷ Thiều tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày hắn và cái đuôi nhỏ của mình ở cùng một chỗ.

Còn suýt nữa bị ba hắn bắt gặp.

Ở trong chăn vuốt ve tiểu Kỷ Kỷ, Kỷ Thiều cứng rắn nhét nó vào quần, chậm rãi dựa vào đầu giường, dùng sức gãi gãi đầu.

Hắn chính là không thể nào buông tha cho Thôi Ngọc được rồi.

Con người là sinh vật rất kỳ quái, Kỷ Thiều thích Thôi Ngọc, loại chuyện này một khi bắt đầu, liền không có biện pháp khống chế, giống như là chạm phải cơ quan nào đó.

Phát giác ánh mắt của Kỷ Cao Thụy, Thôi Ngọc điềm nhiên như không có việc gì lấy áo len mặc vào, “Chú, tuyết vẫn còn rơi sao?”

Kỷ Cao Thụy thấy hai đứa đã thức dậy, cũng không có thúc giục nữa, “Đã ngừng từ đêm qua rồi.”

Ánh mắt của ông bị tập vẽ trên bàn hấp dẫn, đi qua nhanh chóng cầm lên.

Tập vẽ rất sạch sẽ, bên trong vẽ một ít hoa cỏ cây cối, núi đá sông ngòi, vẻn vẹn chỉ có một người là con của ông.

Vẽ cũng không nhiều lắm, chỉ có hai bức, một bức là Kỷ Thiều đút tay vào túi, cả người lười biếng dựa vào vách tường, còn một bức khác là Kỷ Thiều đang ngồi trước giá vẽ tranh, mày hơi nhíu lại, biểu lộ chăm chú.

Hai mắt sau kính của Kỷ Cao Thụy hơi híp lại, ông cười rộ lên, tán thưởng nói, “Tiểu Thôi, tranh của cháu không tệ, tiến bộ rất lớn.”

Cấp 3 khi đó, ông đăng ký cho tiểu Thiều một lớp mỹ thuật tạo hình, không qua vài ngày, ngay tại phòng vẽ tranh thì nhìn thấy Thôi Ngọc.

Lúc ấy Kỷ Cao Thụy rất là kinh ngạc, nhất là sau khi nhìn đối phương vẽ lên thạch cao.

Ông là giáo sư, thiên phú thứ này ông hiểu rõ nhất, cũng gặp không ít, nhưng vẫn là chấn kinh một hồi.

Thôi Ngọc tiếp tục lấy vớ mang vào, bình tĩnh mà đáp, “Tùy tiện vẽ thôi ạ.”

Kỷ Cao Thụy nghe vậy, cái này cũng không giống như là tùy tiện mà có thể vẽ ra đâu, nhân vật có thần như vậy, không phải do nhiều lần quan sát, sẽ không vẽ ra được.

Đứa nhỏ này thiên tư tốt, lại thường xuyên ở cùng một chỗ với tiểu Thiều, khó tránh khỏi quen thuộc.

Kỷ Thiều nói, “Ba, mẹ đang gọi ba kìa.”

Kỷ Cao Thụy nghe âm thanh từ phòng khách vọng vào, đem tập vẽ thả xuống, “Tới đây.”

Người vừa đi, Kỷ Thiều liền thay đổi sắc mặt, vẻ mặt của hắn là dục cầu bất mãn, “Không phải nói là đừng đứng dậy sao?”

Động tác mang vớ của Thôi Ngọc dừng lại, kì quái nhìn hắn, “Tôi nói lúc nào?”

Kỷ Thiều co rút khóe miệng, “Vậy cậu gãi tay tôi làm gì?”

Thôi Ngọc không nói nên lời, “Đó là tôi bảo cậu mau đứng lên.”

Kỷ Thiều, “…”

Hắn lại nằm xuống, tiểu Kỷ Kỷ vẫn còn đang ngẩng đầu.

“Không giúp tôi sao?”

Thôi Ngọc nhìn lướt qua, lại quay đi, y xuống giường, lê dép đi về hướng cửa phòng.

Kỷ Thiều ngạc nhiên, cứ như vậy đi rồi hả? Hắn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp, “Thật không giúp tôi?”

Ngữ khí đáng thương.

Thôi Ngọc quay đầu lườm hắn, “Tôi khóa cửa.”

Kỷ Thiều nghe xong liền vui vẻ, “Vợ, mau tới đây.”

Thân thể Thôi Ngọc chấn động, không dám tin mà xoay người, “Cậu gọi tôi là gì?”

Kỷ Thiều nhướn mi, “Vợ.”

Hắn thấy Thôi Ngọc vẻ mặt khác lạ, “Không thích?”

Thôi Ngọc lắc đầu, y rất thích.

Thích đến không dám đem tình cảm trong lòng của mình biểu hiện ra, sợ dọa đến Kỷ Thiều.

Kỷ Thiều thấy Thôi Ngọc còn đứng ngốc tại chỗ, hắn không thể đợi được mà nhảy xuống giường, ba bước đem cửa phòng khóa lại, bế Thôi Ngọc trở lại ổ chăn.

Không biết có phải do tiếng xưng hô vừa nãy hay không, mà Thôi Ngọc đặc biệt đến rất nhanh.

Kỷ Thiều suýt nữa không chống đỡ được, linh hồn đều run rẩy theo.

Lúc bọn họ đi ra khỏi phòng, đã là hơn nửa tiếng sau, Kỷ Cao Thụy đang ở ban công làm cá, cả căn phòng đều là mùi cá.

Mẹ Kỷ vừa đặt khăn lau bàn xuống, cầm một cái túi từ trong phòng bếp đi ra, “Tiểu Thôi à, cá này là do chú Kỷ của cháu từ lúc sáng sớm đi qua bên sông kia mua về, nghe nói là vừa bắt lên đấy, vẫn còn sống, cháu mang về, tìm thùng nuôi, nhất định sẽ sống.”

Thôi Ngọc cúi đầu xem xét, trong túi có ba con cá trích, không nhỏ.

“Dì à, cá này cháu…”

“Cầm đi.” Mẹ Kỷ ngắt ngang lời của Thôi Ngọc, “Cháu mà không cầm, dì sẽ buồn đấy.”

Kỷ Thiều đang ăn bánh bao, ánh mắt ra hiệu cho Thôi Ngọc mau cầm lấy mang về.

Thôi Ngọc mím môi, y ngẩng đầu khẽ mỉm cười, “Cảm ơn dì ạ.”

Sau đó, Thôi Ngọc lại hướng ra ban công hô một tiếng, “Cám ơn chú.”

Kỷ Cao Thụy cầm dao phay, mũi dao vừa dùng lực, lấy bong bóng của cá ra, lòng ông nghĩ, thật là đứa nhỏ có lễ phép, tính tình tốt, người thì trầm tĩnh nội liễm, gương mặt lớn lên cũng không cần phải nói, “Đáng tiếc lại là con trai.”

Đi ra hành lang, Thôi Ngọc giẫm lên tuyết đọng trên đường lớn, sau đó rẽ vào trong hẻm nhỏ, không nhanh không chậm đi tới một cái sân nhỏ ẩm ướt.

Từng tiếng từng tiếng ho khan rất lớn từ trong phòng truyền ra, làm cho người nghe da đầu tê dại, sẽ cảm thấy giống như đem cả phổi đều ho ra.

Thôi Ngọc ở trong sân tìm được một cái xô nhựa màu trắng, múc nửa xô nước, đem toàn bộ cá trích thả vào.

Cá trích vừa gặp phải nước, liền vung vẩy bơi lội.

“Về rồi à.”

Sau lưng có âm thanh vang lên, Thôi Ngọc dạ, “Dì Kỷ cho cá.”

Y quay đầu, nhìn người phụ nữ trung niên có gương mặt dịu dàng trước mắt.

Vương Hữu Hương nhìn xô nhựa, bà thở dài, “Cả nhà dì Kỷ của con đều thật khách khí.”

Nói xong, bà lại thở dài.

“Sau này ở trong trường học, nếu Kỷ Thiều gặp phải chuyện gì, con có thể giúp được thì phải cố giúp.”

Bà nói lời này cũng dư thừa.

Con mình từ nhỏ đến lớn đều đi theo Kỷ Thiều, nếu như không phải là bà mang thai chín tháng mười ngày, bà còn sẽ nghĩ biết đâu là anh em ruột với Kỷ Thiều.

Vương Hữu Hương lắc đầu, so với anh em ruột còn thân thiết hơn.

Ngay cả chồng bà cũng cảm thấy kì lạ.

Không có băn khoăn chuyện này nữa, Vương Hữu Hương cầm cái xẻng xúc tuyết, “Đi đánh răng rửa mặt, trong nồi có cháo, con tự múc ăn đi, muốn ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu.”

Thôi Ngọc xoa xoa trán,”Dạ.”

Phòng bên kia tiếng ho khan càng lớn.

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên cao gầy xuất hiện ở cửa ra vào, ông nhổ một ngụm đờm xuống nền tuyết, “Hữu Hương, đun nước chưa?”

Ông nói xong, lại là một trận ho khan dồn dập.

Vương Hữu Hương cầm xẻng xúc tuyết một phát rồi lại một phát, động tác nhanh nhẹn, “Đun rồi.”

“Đại Thành, vợ chồng Cao Thụy có đưa cho cá trích, nếu có gặp bọn họ, nhớ cám ơn một tiếng.”

Thôi Đại Thành ho đến không thẳng lưng nổi, chậm chạp hơn nửa ngày mới đáp lại, “Biết rồi.”

“Mẹ có ăn hay không?”

Vương Hữu Hương đặt cái xẻng xuống, “Không ăn, không có đói.”

Hai ngày nay đột nhiên không muốn ăn cái gì, bà đều là cố gượng nuốt hai ba cái bánh quy cho no bụng.

Thôi Đại Thành nhướng mày, hướng vào phòng hô, “Ngọc Tử, nhớ ngâm bánh quy đút cho bà nội ăn!”

Thôi Ngọc ở trong phòng lục lọi tủ đựng, tìm một cái quần tứ giác sạch sẽ thay đổi, quần lót của y bị Kỷ Thiều cọ bẩn, y thả quần vào trong chậu, đổ vào một ít nước lạnh, dùng xà phòng giặt sạch.

Chuyện ở nhân gian y mặc kệ, bất luận là ai, sinh lão bệnh tử từ trước đến nay y đều khoanh tay đứng nhìn, tối hôm qua y cố ý nhắc nhở Kỷ Thiều, hỏi vấn đề kia, đã là chuyện xưa nay chưa từng có.

Một lát sau, Thôi Ngọc giắt khô quần, tìm móc máng lên.

Y hiện tại sớm đã quen với sinh hoạt của người bình thường, đợi đến ngày trở về dưới, e rằng y sẽ có chút hoài niệm.

Ở trong phòng một hồi, Thôi Ngọc đi ra ngoài, “Mẹ, bánh quy để ở đâu?”

Vương Hữu Hương đứng ở trong sân nói, “Trên bàn trà, con tìm xem, đựng trong cái túi màu đỏ ấy.”

Bà lo lắng về Thôi Đại Thành vẫn còn đang ho khan, “Đại Thành, ông đi bệnh viện khám thử xem, lớn tuổi mà ho như vậy cũng không phải chuyện nhỏ.”

“Cảm mạo mà thôi, không sao hết.” Thôi Đại Thành xụ mặt, “Đầu xuân sẽ khỏi.”

Thôi Ngọc nhàn nhạt liếc qua, có một số người khác với vẻ bề ngoài, thường xuyên bệnh nhẹ bệnh nặng, nhìn thấy thì như sắp chết, nhưng lại sống lâu hơn đa số người khác.

Thôi Đại Thành chính là loại này, chưa hết thọ mệnh.

Đem bánh quy ngâm mềm xong, Thôi Ngọc cầm thìa, bưng chén đi vào căn phòng phía bên trái.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, tràn ngập một mùi ẩm ướt hỗn tạp khác thường.

Là mùi lưu lại sau khi đi đại tiện tiểu tiện, vì không có gió, cửa sổ thì vẫn luôn đóng, nên không khí không lưu thông, lại gặp phải thời tiết này, cái mùi kia căn bản không tiêu tán đi được.

Thôi Ngọc kéo bức màn ra, ánh sáng chiếu vào, đem một nửa căn phòng soi sáng rõ ràng.

Bà lão trên giường gầy như que củi, mái tóc hoa râm thưa thớt, hai hốc mắt hõm sâu xuống dưới, trên mặt chỉ còn da bọc xương, như bị tử khí bao trùm, cả người nằm tại đó, giống như một trái bóng hơi đã hết khí.

Hai mắt Thôi Ngọc híp lại, bà lão này thời gian không còn nhiều lắm rồi, có lẽ là biết rõ mình sắp chết, nên không muốn ăn uống, muốn đi nhanh lên.

Có một chuyện không ngờ chính là, tốc độ ra đi của một người đều là do giả thiện ác báo ở kiếp trước quyết định lấy.

Y trở về điều tra, ông bạn già của bà lão này đang bị phạt ở tầng mười ba, cũng chưa có nhập luân hồi, cách kỳ hạn đầu thai chuyển thế còn có hơn mười năm.

Thôi Ngọc mở miệng, “Bà nội.”

Bà lão vẫn là bộ dáng kia, không có đáp lại câu nào, cũng không có mở to mắt, phảng phất như là không nghe thấy.

Thôi Ngọc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, y cầm chén để trên ngăn tủ.

Bà lão đột nhiên bắt lấy tay của Thôi Ngọc.