Tôi Thích Em, Đồ Bướng Bỉnh À

Chương 35



9h sáng tại bệnh viện xx, có 1 con người tay phải đang băng bó, đầu quấn lớp gạc trắng đang nhăn nhó khổ sở gào thét gọi 1 con con người lành nặn, ngủ như chết không biết trời biết đất

- Dậy mau đồ con lợn- hắn rống lên

- Không- nó

- Cô đến chăm sóc tôi hay đến ngủ- hắn cáu

- cả 2- nó

- dậy mau lên, muộn rồi, đồ lợn...................- hắn cứ thế xả vào lỗ tai nó

- không........để yên tôi ngủ- nó hét

- dậy mau không đừng có trách - hắn

- im- nó gầm

- được lắm- hắn cười đểu

nó vẫn im lặng ngủ như chết không biết bên cạnh có 1 con người đang có 1 cái đầu chạy với tần suất kinhh hoàng và 1 ý tưởng khủng khiếp

- Không dậy thì tôi HÔN CÔ NHÉ- hắn cười cười mặt gian gian

- đừng đùa nhau- nó vẫn tỉnh chán

- tôi không đùa tôi hôn này- hắn cúi thấp mặt xuống

- Thách- nó nói ngái ngủ

- tôi hôn đấy - hắn cười cúi mặt xuống gần chạm mũi nó

im lặng nó vẫn thản nhiên ngủ mặc kệ hắn

- tôi hôn đây- hắn cúi mặt xuống gần chạm môi thì nó lấy tay che mồm hắn lại

- TÔI DẬY RỒI- Nó cáu tức tối đạp thẳng hắn xuống đất làm hắn đau điếng rồi phi thẳng vào nhà vệ sinh mặt đỏ chót, để lại hắn nhăn nhó

15 phút sau

- Đồ điên............ngủ mà không yên- nó cáu đi từ nhà vệ sinh ra

Im lặng, nó đảo mắt nhìn xuống vật thể đang nhăn nhó, ở dưới đất

- Cô đúng là không có tình người- hắn vừa nói vừa nhăn mặt

- tại anh hết á- nó ngồi xuống dìu hắn lên giường ( đừng nghĩ lung tung nhá.........giường bệnh )

- ai bảo cô ngủ say quá.....tôi gọi không được nên mới dùng cách này,- hắn mặt méo xệch

- không dùng được cách khác sao? não anh ngắn thế, thích nhập viện tiếp à- nó

- dùng cách khác ư, chả có cách nào cả- hắn

- ví dụ như, cầm gối đập thẳng vào mặt hay tát nước..........hoặc là làm tức tôi chứ đừng có dùng cách cách này khéo chết oan đấy- nó chỉ giáo

- thế à, có mỗi 1 lần này thôi mà, cô dạy tôi làm gì, hay ý cô là tôi với cô ở chung với nhau- hắn chọc

- điên- nó cầm gối tra tấn hắn, đánh liên tiếp thì ngoài cửa có người vào

- Ối. chị Quỳnh Anh . STOP!- uyển nhã hoảng hốt

- á...........nhã nhã, sao em ở đây- nó dừng tay mở mắt to hết cơ thì hắn lại đơ choáng bất động

- anh quân, anh quân, anh có sao không- uyển nhã dìu quân hỏi tới tấp

- không, tôi không sao - hắn kéo tay uyển nhã ra

- Nhã, sao em ở đây, sao em biết quân- nó ngơ ngác

- Anh quân là cái anh mà em bảo chị đi xem mặt á- uyển nhã cáu

- Hả- nó hoảng

- Hóa ra hôm đấy là em với quân ở trung tâm thương mại à- nó

- vâng, mà sao chị ra tay mạnh với người bệnh thế- uyển nhã gắt ( 2 mặt)

- ừ thì.........- nó ấp úng

- anh quân, anh sao rồi, đã đỡ nhiều chưa, tay anh kìa, hay em ở đây với anh nhé- uyển nhã

- hôm nay tôi xuất viện- hắn chỉ nói vỏn vẹn 5 chữ là đã trả lời hết những câu nói của uyển nhã

- vậy chốc em vào nhà anh nấu cho anh canh gà ăn cho nhanh khỏe nhé- uyển nhã

- nhà tôi không thiếu osin- hắn cương quyết

- cậu có cần phải thái độ không bằng lòng không- minh từ ngoài cửa đi vào nhếch mép

- không liên quan tới cậu - hắn sầm mặt

- dù sao uyển nhã cũng là em gái tôi, nó là cô gái cậu đồng ý xem mặt, nó chăm sóc cho cậu có gì là sai mà sao cậu phải bất mãn- minh thản nhiên

- tôi không cần- hắn

- thế cậu định đày quỳnh anh đến bao giờ- minh

- minh - nó liếc mắt sang minh

- tôi đang đòi công bằng, đêm đến tôi tự hỏi rằng, cậu đâu có gây ra cho quân đâu mà cậu ngày ngày ở cạnh hắn- minh gắt

- chị quỳnh anh- uyển nhã nhìn chằm chằm

- tôi...............- nó không nói nổi

- lúc nữa cậu về nhà tôi tôi có viêc hỏi cậu- minh

- ừ ừ- nó gật gật cúi mặt nhưng đâu biết hắn đang nhìn nó chăm chú

- vậy e chăm sóc anh quân nhá- nhã

- ừ ừ- nó gật gật

hắn im lặng không nói câu gì, hắn cũng không dám tức giận đâu, vì hắn cũng có lỗi mà nó cũng ở lại chăm sóc cho hắn cũng mệt lắm rồi, hắn tha cho nó về ( hẳn là tha)

- cô cứ về đi, chốc tôi gọi duy đến đưa về- hắn cười

- ừ ừ- nó

- về thôi- minh lôi nó đi luôn

- cô cũng về luôn đi- hắn

- nhưng...........- nhã

- bạn tôi sẽ đến đón- hắn nói rồi quay ra luôn

- vâng..nhưng có gì anh nhớ gọi cho em nhé- nhã cười rồi cầm túi sách đi luôn

Hắn thì nằm xuống giường nhắm mắt lại

2h chiều

- dậy đi mày- duy giật giật áo hắn

- ừ- hắn vươn vai

- quỳnh anh đâu- vân anh tò mò

- bận nên về rồi, mà sao 2 người lại đi cùng nhau- hắn cười đểu

- thì............- duy chưa nói hết thì vân anh đốp luôn

- tiện đường

- thế hả.....tiện quá- hắn

- vân anh chốc về nhà duy với quân nhé - duy tí tởn

- quỳnh anh có vào không- vân anh

- có- duy

1 lúc sau bác sĩ vào

- bác sĩ bạn cháu đỡ chưa ạ- duy lễ phép

- rồi, bây giờ có thể về- bác sĩ tháo tay và đầu ra cho hắn

- đi thôi- hắn

- ừ