Tôi Thích Em, Đồ Bướng Bỉnh À

Chương 34



* Tại bệnh viện

Nó và đám bạn tung tăng bước vào dưới con mắt mở to của mọi người

Với ngoại hình vô cùng nổi bật và.................... sự chồng chất của đồ ăn thì khiến người ta kinh hãi,

Người bệnh có thể sẽ không chết vì bệnh mà.............chết vì ăn quá nhiều dẫn đến bục dạ dày

- ôi mẹ ơi, nặng quá- đạt than

- im- nó

- lần đầu tiên trong đời, tao cảm thấy gẫy tay cũng vui- trường cười

- thế hả, muốn sướng không thích chứ gì- nó mặt nham hiểm

- không, tao nói đùa thôi- trường mặt tái mét

- tưởng vui- nó cười

- không vui, không vui chút nào- trường lắc lắc

- Nặng quá, chết mất- duy than tiếp

- nặng cái gì mà nặng- vân anh

- ừ ư không nặng không hề nặng- duy cười ( hám gái quá)

- đùa thôi , đối với duy như vậy không ăn thua- duy cười

- vậy hả- nó bĩu mỗi

- đúng- duy

- bê tiếp đi- nó lấy túi cam ném sang cho duy

- á- duy hét

- duy là supber man nên chỗ này không ăn thua- nó cười đểu

- ừ- duy đau khổ

1 lúc sau tại phòng vip ở bệnh viện xx

- chào - hắn cười

- chào - nó nghiêm giọng

- hello quân- châu tí tởn

- quân khỏe chưa- linh tí tởn đi vào

- anh đỡ chưa- nhi

- tôi đỡ nhiều rồi, duy , đạt, trường đâu?- hắn thắc mắc

- đằng sau- nó nghiêm

- ối trời ơi, mệt quá- đạt phi như bay đặt đồ xuống

- đau lưng quá- duy than vãn

- sao...........sao lắm đồ thế- hắn kinh hãi

- ừ- nó tỉnh bơ

- đừng nói mọi người mua cho tôi- hắn sợ hãi

- quỳnh anh mua- bọn nó chỉ vào nó

- thế thì sao- nó

- cô định giết chết tôi đấy à- hắn

- không- nó

- thế sao mua lắm thế- hắn

- chịu- nó tỉnh bơ

- cô...............- hắn tức phòi máu

- chào quân, định bao giờ đi học đây- trường cười đi vào

- à, sắp rồi...........mà sao lại băng bó- hắn thắc mắc

- gãy tay- trường

- sao lại gãy- hắn

- quỳnh anh đánh- trường

- hả- hắn kinh hãi

- sao.....sao lại đánh- hắn

- quân nhớ vụ sáng nay chứ- vân anh cười

- nhớ...........nhưng mà sao?- hắn

- thì từ đó thằng trường mới bị ăn đánh- vân anh lắc đầu cho số phận bi thương của ai đó

- hả............thế mọi người...............- hắn chưa nói hết thì

- Bọn tôi cũng bị đánh........chỉ là nhẹ hơn trường thôi- bọn nó mặt bi thương

- cái gì.........thế còn tôi- hắn nói mà bọn bạn không trả lời chỉ lắc lắc với hàm ý..........." Xin Chúc Mừng Bạn Đã Trúng Giải Độc Đắc " làm hắn nuốt nước bọt, còn nó vẫn thản nhiên như không

1 lúc sau

- Thôi tao về nhá- đạt lôi nhi

- ừ tao cũng về đây muộn rồi - trường

- tao cũng về luôn á- duy chuồn luôn

- hẹn gặp ở lớp- vân anh với châu

- ừ, mọi người về cận thận nhá- hắn cười

- ừ- đồng thanh rồi bọn bạn cũng về luôn

- Quỳnh Anh- hắn cười khổ

- Cái gì ?- nó

- Chuyện sáng nay tôi................- tiếp tục chưa nói hết thì bác sĩ vào

- chào bác sĩ- nó cười

- cảm ơn cháu, bác kiểm tả cho cậu này nhé- bác sĩ cười

- dạ vâng- nó lễ phép

- Mọi thứ hồi phục rất nhanh, tay bó thì ngày mai có thể tháo được rồi, còn về việc xuất viện thì ngày mai có thể về- bác sĩ

- bác sĩ, sau khi cậu ý về thì mất bao lâu mới hồi phục hoàn toàn- nó nham hiểm

- 2,3 ngày nếu được chăm tốt- bác sĩ

- cháu cảm ơn- nó

- không có gì- bắc sĩ

- cô hỏi thế có ý gì- hắn

- anh tự biết- nó cười

- tôi không biết- hắn

- có muốn tôi cho anh biết không- nó

- có- hắn

- đợi đi học, anh sẽ biết kết quả và sẽ BIẾT 1 CÁCH CHÂN THỰC NHẤT - nó nhếch mép

- tôi đợi...........mà sao cô đánh trường mạnh thế- hắn

- quá nhẹ- nó

- gãy tay mà nhẹ- hắn

- anh nặng hơn- nó nói vậy, hắn im lặng không trả lời như vậy có nghĩa là tận thế sắp gặp hắn rồi

- ăn đi- nó đặt bát cháo trước mặt hắn

- không ăn đâu, ngán lắm- hắn lắc

- hay muốn tôi xúc- nó cười

- KHÔNG - hắn kiên quyết, từ sau vụ đó, hắn đau đến mức cả đêm không ngủ

- vậy ăn đi, không tôi xúc đó- nó

- Cô ác quá- hắn đau khổ

- Không ác- nó cười

- không muốn chết sớm thì tốt nhất là nghe lời tôi- nó gằn giọng

- ừ- hắn đau khổ đành nghe nó, thôi sống được ngày nào hay ngày đấy vậy

Sau 1 hồi vật lộn với bát cháo, hắn đã chiến đấu xong, cả người đầm đìa mồ hôi, chân tay mềm nhũn, ( có mỗi bát cháo thôi mừ, có cần phải thái quá thế không)

- Xong rồi- hắn đau khổ

- Tốt, ăn đi- nó đã bóc xong 2 quả quýt

- lại nữa - hắn nhăn mặt,

- mau- nó

- tôi ăn- hắn lại đau khổ, nước mắt chảy ngược đành lòng ăn tiếp

- Xong rồi- hắn

- uống đi- nó giơ cốc sữa

- ôi mẹ ơi- hắn than

- nhanh đi- nó mắt đỏ rực

- tôi sai rồi, sai rồi, cô tha cho tôi đi- hắn

- anh đâu có làm gì sai, tôi chỉ đang giúp anh mau chóng hồi phục thôi- nó cười

- tôi không uống- hắn

- uống- nó lườm, không hiểu sao lần này hắn sợ nó thế, ngồi với nó mà cứ run cầm cập

- ừ- hắn lại cầm cốc sữa tu 1 hơi

- xong rồi- hắn nhăn nhó

- uống- nó chìa thuốc

- ừ- lần này hắn không kêu than vì là thuốc mà ..

- Nó quá, sắp chết rồi..............Trời ơi- hắn rống ầm lên

- Anh còn lâu mới chết- nó chơi điện thoại vẫn trả lời hắn

- sao cô không để tôi chết đi- hắn nhăn nhó

- không thích- nó

- cô.............không thèm nói nữa, tôi đi ngủ- hắn tức tối ụp mặt xuống gối với cái bụng tròn xoe ( ối dời)

- ok..........chúc ngủ ngon mơ thấy ác mộng- nó cười rồi cũng tắt đèn ngủ luôn

- Quân ơi, sao mày ngu thế, ngu thế, ...................ôi no quá, chết mất- hắn cứ vừa ngủ vừa rên ( cái mồm hại cái bụng.........logic quá..ahihi)

* Tại nhà minh

- Anh minh anh học cùng với anh quân ạ- uyển nhã

- ừ- minh

- cùng lớp luôn ạ- uyển nhã

- ừ- minh càng ngày mặt càng tối

- anh nhớ đó, nhớ tiếp cận anh quân cho em đó- uyển nhã

- em gái, em yêu quân lắm sao- minh nhếch mép

- nhiều lắm, em yêu anh ý từ lần gặp đầu tiên- uyển nhã đang hồi ức

- lần gặp đầu tiên?????????/- minh nhíu mày

- em gặp anh ý ở Washington DC, lúc anh ý đi họp ở công ty G.Y- uyển nhã

- hắn biết mặt em không- minh

- cái này..........- uyển nhã ( đây gọi là yêu đơn phương)

- anh sẽ giúp- minh

- cảm ơn anh- uyển nhã

- quân vừa mới bị tai nạn- minh cười

- sao????????/// anh ý có sao không? sao anh quân lại bị tai nạn??????/- uyển nhã hỏi nhiều

- không sao, cũng nhẹ thôi- minh

- may quá- uyển nhã thở dài

- mai em có muốn đi thăm quân không- minh

- được không anh- uyển nhã

- tất nhiên- minh cười

- cảm ơn anh - uyển nhã vui vẻ