Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Chương 38



Chương 38

      -Mà này, lúc chiều Sang có tìm cậu đấy. tôi gặp cậu ta ở cổng.

     -Tôi biết. Tôi có gặp rồi. Cậu biết không? Tên đó đang muốn cách tán gái đó, nên tìm đến tôi thỉnh giáo. Nghe nói là con bé nào đó học lớp 10 trường mình. Tôi chưa thấy mặt, nhưng mà nghe Sang nói là học giỏi, dễ thương, ngoan hiền.

     -Vậy sao?-tôi bất giác nghĩ đến Minh Ngọc. Có khi nào trùng hợp vậy không?-Con bé đó học lớp nào? 10A6 hả?

     -Không phải. Là lớp 10A2. Sao vậy?

     -...Không có gì.

     -Nói thật là cậu ta đi tán gái cũng chẳng phải lần đầu. Hồi cấp 2 hai đứa tôi học chung lớp cậu ta từng bị "cảm nắng"  vài lần, nhưng lần nào tỏ tình cũng bị từ chối. Nhẹ nhàng nhất là từ chối vì lý do "Chúng ta còn nhỏ", nặng nhất là bị chửi vào mặt vì tội đeo bám.Sau đó không biết đầu bị đập vào đâu mà chuyển sang  thích tôi, sau bị tôi đập cho một trận, từ đó trở thành bạn bè cho tới giờ luôn.-Vũ ngồi kể tôi nghe vài chuyện thời cấp hai của họ, nghe có vẻ rất vui.

     -Mà này, ngày mai làm lễ xong cậu ở lại chơi với bọn tôi nha. Xong là đi liền.

     -Đi đâu?-tôi ngu ngơ hỏi lại

     -Đi công viên giải trí. Có Sang, Trí, DIễm này, còn có Hưng và Thảo nữa.

     -......-tôi thật không biết có nên đi hay không. Không đi thì cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, mà đi thì cảm thấy lười quá. Hơng nữa cũng không quen đến mấy chỗ đó.

     -Cậu cứ đi đi. Không phải ngại gì hết. Cậu đừng có suốt ngày ru rú ở nhà như vậy. Mốc hết bây giờ đó. Cậu không bao giờ đi chơi chung với lớp mình hết đó. Lần này ít người hơn mà, còn có tôi đi nữa, cậu đừng có lo.

     -Được rồi.

     -Vậy thì tốt. Tôi biết cậu sẽ đồng ý mà. Ngày mai nhớ đem quần áo theo thay nha. Mặc đồng phục khó chịu lắm.

**************************

     -Lễ Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 tới đây đã kết thúc. Kính chúc các thầy cô.........

   Học sinh toàn trường chỉ chờ có câu này là nhanh chóng đứng dậy, dẹp ghế rồi ào ra cổng. Tôi với Vũ đợi mấy người kia tập trung lại một chỗ. Tôi mới vừa phát hiện ra cái bữa đi chơi này là do con nhỏ phiền phức này bày đầu.

     -Giờ tụi mình qua nhà của Sang trước nha. Thay đồ rồi xuất phát. Kha, cậu để xe lại nhà của Sang luôn, chứ không để xe ở lại đây được. Có ai ở đây chưa ăn sáng không vậy?

    Hình như tôi chưa ăn thì phải? Buổi sáng dậy muộn quá. Thấy tôi giơ tay Vũ hơi nhíu mày lại, sau đó nói lát nữa dọc đường đi mua đồ, sẽ mua bánh mì cho tôi.

    Nhà của Minh Sang khá gần trường, đạp xe chừng 10 phút là tới. Cả căn nhà chỉ có bà nội của cậu ta, không thấy ba mẹ Sang, có lẽ cô chú đã đi làm. Tôi thay đồ rất nhanh, trong khi tui con gái thay đồ, tôi tranh thủ gặm ổ bánh mì ngọt, xử lý hộp sữa mà "nhỏ đáng ghét" đã mua cho lúc nãy.

   Bốn đứa con trai đều ăn mặc khá thoải mái, áo thun với quần jeans. Tôi mặc áo màu trắng, không có họa tiết. Thảo lại mặc một cái đầm màu xanh da trời dài đến đầu gối. Tôi để ý thấy Thảo với bước ra ngoài là mắt Hưng liền sáng lên, chạy đến nịnh nọt người đẹp. Còn Diễm mặc một cái áo kiểu sơ mi sọc ngang màu đen trắng, váy xoè màu đen, vừa bước ra là lập tức cãi nhau với Sang, thường nghe Vũ nói hai người này tính tình không hợp, cứ gần nhau là "như nước với lửa".

    Hà Vũ thay xong sau cùng, tôi không mong cô ta mặc đồ gì thục nữ một tí, miễn không quá khó coi là được. Kết quả là cô ta lại mặc áo thun màu trắng không họa tiết giống tôi, nhưng mặc quần short ngắn. Mấy người còn lại thì cứ liên tục nói chúng tôi mặc đồ rất hợp, thông đồng chuẩn bị trước với nhau. Chuẩn bị truớc cái gì cơ chứ? Đây là sự  trùng hợp không mong muốn. Còn "nhỏ đáng ghét' thấy tôi nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào chân của cô ta thì lập tức nổi giận đạp tôi một cái, hậm hực bỏ đi ra ngoài. Lập tức trong căn phòng nhỏ của Sang vang lên tiếng cười của mọi người (trong đó không có tôi vì tôi đang bận thương tiếc cho bàn chân xấu số của mình). Phải công nhận là dáng của cô nhóc này rất đẹp, ba vòng có thể nói là đủ tiêu chuẩn, người lại cao. Rất hợp làm người mẫu, nhưng mà cái dáng đi và cá tính của cô ta thì thật là... Thật là lãng phí ông trời tốn công sức nặn ra cái khuôn đẹp đến thế!

   Chúng tôi đi bộ ra trạm xe buýt, mất chỉ khoảng 15 phút. Trên đường đi có hiện tượng bảy đứa tách thành ba nhóm riêng. Hưng và Thảo tình tứ nắm tay nhau đi đằng trước. Sang, Diễm và Trí theo sau, vừa đi vừa cãi nhau ầm trời. Tôi và Hà Vũ đi sau cùng, tranh thủ thời gian để nói xấu mấy người ở đằng trước.

     -Cậu xem, xem bọn họ kìa, thân thiết ghê chưa? Chúng ta cũng nắm tay luôn đi.-Sau đó cô ta thật sự kéo bàn tay tôi thật, lại bị tôi không thương tiếc hất ra.

     -Tôi thấy dạo này cậu với ông anh kết nghĩa ít nói chuyện nhỉ?

     -Ừ. "Có sắc quên bạn" rồi. Hưng không còn thời gian dành cho đứa em như tôi nữa. Vậy nên mới nói, tôi đã bị bỏ rơi. Nhưng không sao, không sao. Tôi còn có cậu mà.-nói xong cô ta còn dán vào người tôi, lại bị tôi đẩy ra lần nữa.

     -Nè, sao cậu lại phũ phàng như vậy? Làm tổn thương người ta quá.

   Tôi khinh bỉ cười cười. Ai mà làm tổn thương được cậu chứ? Chân vô thức bước nhanh hơn, cô nhóc kia lập tức la oai oái:

     -Kiến Kha, cậu đi nhanh quá vậy. Từ từ thôi chứ. Ỷ chân dài thì chảnh hả? Tôi khinh!