Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Chương 11



Chương 11 

-Nè, cho cậu đó.-sáng sớm vừa vào lớp đã thấy cô ta bay về phía tôi cười nịnh nọt. Sau đó lại đưa cho tôi một xấp giấy gì đó nhìn khá dày. Nhìn sơ qua thì thấy toàn mấy cái công thức toán, chưa gì đã thấy phát chán. 

-Cái này là đề cương sao?-tôi không chắc chắn nên hỏi lại. 

-Ừ-Hà Vũ trịnh trọng gật đầu. 

-Của thầy phát hả? 

-Không phải.-con nhỏ đó lắc đầu kèm theo nụ cười tự tin-Là tui tự làm. Cho cậu đó. 

-Hả?-tôi ngạc nhiên 

-Tôi làm cho riêng cậu đó. Mấy cái này là một số công thức mình đã học, còn có vài cái mình sẽ học sắp tới đây nữa. Tôi còn tìm cho cậu vài dạng bài tập áp dụng. Cậu chỉ cần làm vài bài thì sẽ quen thôi. Ngoài toán ra, còn có lý, hóa nữa đó.-sau khi đợi người kia nói xong thì hồn tôi mới nhập lại. 

-Cậu đưa tôi làm gì?-tôi phải làm rõ ràng 

-Cái này tôi làm cho cậu? Không đưa cho cậu chứ đưa cho ai? Tôi thấy cậu có vẻ không theo kịp bài cho lắm. 

-Cậu có thể làm luôn cho lớp mà.-tôi ngại ngùng nói 

-Không rảnh.-cô ta đáp với giọng có vẻ hơi mất hứng. Gì mà không rảnh chứ. Chẳng phải chỉ cần photo ra là xong rồi sao? 

-Nói chung là cậu cứ cầm lấy.-cô ta đem xấp giấy nhét vào tay tôi. Tôi định thần hỏi lại: 

-Sao phải làm vậy? 

-Tại vì tui thích cậu.-Hà Vũ tự tin mà mỉm cười trả lời.-Tôi cũng đã bảo là tôi phải theo đuổi cậu mà, phải không? Không lẽ cậu quên rồi?-câu cuối cùng hơi thấp giọng mang hàm ý đe dọa. Nhưng điều đó dĩ nhiên không làm tôi sợ. 

-Đừng như vậy nữa.-tôi suy nghĩ một chút rồi nói. Khuôn mặt của người kia rõ trầm xuống, nhưng vẫn không mất đi nụ cười. 

-Tại sao?-tuy vậy nhưng giọng nói của Hà Vũ nếu để ý kĩ sẽ có vài phần run rẩy. 

-Tôi sẽ không thích cậu đâu. Đừng làm chuyện phí công.-giọng tôi vẫn vang lên đều đều. 

-Sao cậu có thể chắc chắn là cậu sẽ không thích tôi chứ?-cô ta vẫn không chịu thua. 

-Chỉ vì một điều: cậu không phải là mẫu người của tôi.-tôi vẫn lạnh lùng đáp lại 

-Chỉ có vậy thôi sao? Có phải mẫu người trong lòng hay không không quan trọng, quan trọng là cảm giác. Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ thích một người như cậu.-cô ta chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh tôi- Đôi khi cậu sẽ thích một người trái ngược hoàn toàn với hình mẫu lý tượng mà mình xây dựng nên. Điều đó có ai nói trước được chứ. Có khi vẫn sẽ tốt hơn nhiều.-Câu sau cùng rất nhỏ, tôi không hiểu Hà Vũ đang nói với tôi hay chính bản thân mình. Nhưng trực giác mách bảo tôi người này có tâm sự. Tôi im lặng, sau một lúc thấy người kia xoay qua, nụ cười đã khôi phục: 

-Thế cậu thích mẫu người nào? 

-Chắc chắn là không hung dữ như cậu.-tôi quay mặt đi chỗ khác. 

-Hừ? Tôi hung dữ chỗ nào chứ?-cô ta bĩu môi, lúc đó: 

-Lớp trường, tụi A2 kiếm chuyện với lớp mình kìa. Ra đây nhanh.-Sang, tên ngồi bàn trên từ ngoài chạy vào la lên. 

-Cái gì? Chờ đó. Ta ra ngay. Bọn này láo thật.-cô ta hùng hổ xắn tay áo bước ra ngoài. Cứ thế mà đi mất dạng. Tôi mở đề cương ra xem, công thức khá đầy đủ, bài tập cũng rất nhiều, và rất ngán. Trang cuối cùng còn có tờ giấy note màu vàng:”Có gì không hiểu cứ hỏi tôi. Tôi sẽ chỉ cho cậu@@”. 

Nhìn ra ngoài cửa, thấp thóang thấy bóng con nhóc nào đó đang đứng ở ngoài tranh cãi với người ta, mặt đỏ lên vì tức, tôi chợt mỉm cười. 

*********** 

Hừ, cái đám lớp 11A2. Ngang nhiên lại dám gây sự với lớp tôi. 

Từ hồi lớp 10 mới vào trường, lớp tôi và 11A1 đã không có gì gọi là hòa thuận với nhau cả. Tuy chúng tôi đều là những người có thành tích cao nhất đợt thi tuyển năm đó, nhưng mỗi khối chỉ có một lớp chọn, đó dĩ nhiên là lớp tôi. Hơn nữa có vài cá nhân của hai lớp có xích mích riêng với nhau nên cũng lôi kéo theo cả tập thể mang thù hằn. Cũng vì thế hai lớp cạnh tranh với nhau về mọi mặt, từ hoc tập, kỉ luật đến phong trào. 

Hôm nay chỉ vì xô xát nhỏ mà dẫn đến cãi nhau một trận lớn. May mà lớp trưởng bên kia đứng ra khuyên nên cũng không đến nỗi đánh nhau. 

Chung quy cũng là vì trai đẹp mà thôi. Cho phép tôi không nói rõ ràng hơn lý do của toàn bộ đống hỗn loạn này. 

Đã vậy khi xuống cầu thang lại bị té trật chân, tay có hơi trầy trụa. Diễm phải dìu tôi về lớp. Thế là có một số người trong lớp nghĩ đây là hậu quả của chuyện vừa rồi, trong đó có cả Kiến Kha. Thấy hắn nhìn nhìn tôi rồi nhếch miệng cười, tôi điên cả người. Vừa mới được đỡ ngồi xuống ghế đã nghe giọng hắn trêu chọc: 

-Bị đánh đến nỗi này à? 

-Tôi bị té. Được chưa?-tôi gắt lên 

Hắn nhún vai tỏ vẻ “sao cũng được”, sau đó tập trung vào việc khác, đồng nghĩa với việc hắn không tin tôi. Cũng không trách, ai mà tin cho được khi bạn vừa đi cãi lộn về với bộ dạng thế này chứ? 

Tôi đành phải lôi sách vở ra học. Lấy điện thoại nhắn một tin qua cho Hưng bảo giờ về qua lớp đỡ tôi ra. Chân như thế này thì về thế nào được chứ? 

Vừa đúng reng chuông, Hưng đã có mặt ở cửa lớp. Tôi cũng chưa về ngay. Hôm nay là sinh nhật “người ấy” của anh mà. Chúng tôi phải đi ăn chung với nhau một bữa. Khi đi qua chỗ bàn của Thảo, tôi phát hiện cậu ấy có điểm bất thường, ánh mắt như có chút ghen tỵ nhìn tôi đang được Hưng cõng. Và tôi hoàn toàn biết điều đó là do đâu.