Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 46: Ông chủ Giang chính là Diêm Vương sống cứu khổ cứu nạn trên đời!



Sau khi Vương Bàng Bàng và Dạ Du tuần sử nghe được Yến Triều Nhất nói vậy, đồng thời quay đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất: "Hôm qua hai người nói gì?"

Yến Triều Nhất đương nhiên không để ý đến bọn họ, vẫn cứ nhìn Giang Từ Vô.

Ngày hôm qua còn nói hắn biết chơi, hôm nay đã được một người một quỷ thổ lộ?

Rốt cuộc là ai biết chơi hơn ai?

Giang Từ Vô nhìn Vương Bàng Bàng và Dạ Du tuần sử, lại nghiêng đầu nhìn Yến Triều Nhất.

Biết họ phỏng chừng đang não bổ mấy thứ kỳ quái, sinh ra hiểu lầm khác nhau.

Không đợi cậu mở miệng, Vương Bàng Bàng không nhịn được lẩm bẩm: "Ông chủ Giang, hai người rốt cuộc đã gạt chúng tôi chuyện gì."

Dạ Du tuần sử mắt trông mong nhìn chằm chằm cậu: "Đúng vậy ông chủ Giang, chúng ta cũng là một phần của cửa hàng nhang đèn, sao có thể xa lánh chúng ta."

Giang Từ Vô ngồi lên ghế, lười nhác dựa ra sau, cậu gập ngón tay, gõ gõ tay vịn: "Các người từng người nói."

Cậu giương mắt nhìn về phía Vương Bàng Bàng, mở miệng hỏi: "Anh với Tiểu Dạ đã làm chuyện xấu gì?"

Vương Bàng Bàng lập tức nói: "Ông chủ Giang, tôi với Tiểu Dạ chỉ đơn thuần làm sạch cửa hàng nhang đèn thôi."

Giang Từ Vô: "Nguyên nhân."

Vương Bàng Bàng há miệng thở dốc, không có mặt mũi nói bản thân sợ tên phú nhị đại Lâm Diễn Thiên đoạt vị trí tiểu đệ, an tĩnh một lát, chậm rì rì nói: "Chỉ là muốn biểu hiện thật tốt."

Giang Từ Vô nhướng mày, nhìn Dạ Du tuần sử.

Dạ Du tuần sử liên tục gật đầu, đáp: "Đúng vậy, ông chủ Giang, ta và lão Vương muốn cho ngươi thấy giá trị của bọn ta."

Giang Từ Vô: "Giá trị quét tước vệ sinh?"

Dạ Du tuần sử chớp chớp mắt, gương mặt xanh trắng hiện ra một tia đắc ý: "Ông chủ Giang, ta đây không cần thang cũng có thể dọn sạch sẽ bụi bặm trên cao."

"Có người sống nào so được với ta? Có tiền cũng không được."

Giang Từ Vô: "......"

Muốn biểu hiện một cách khó hiểu, còn nói thích hợp nhất, tiền......

Đầu ngón tay cậu dừng một chút, nhớ tới hôm qua trước lúc rời khỏi cửa hàng nhang đèn, đã nói về Lâm Diễn Thiên với hai người họ.

Giang Từ Vô nhướng mày, hỏi: "Là bởi vì Lâm Diễn Thiên?"

Vương Bàng Bàng sâu kín thở dài: "Tôi biết ngay là không thể gạt ông chủ Giang mà."

"Ông chủ Giang, tên tiểu tử Lâm Diễn Thiên kia lòng dạ khó lường!"

Nghe đến đó, Yến Triều Nhất lên tiếng: "Lâm Diễn Thiên làm gì?"

Lúc này Vương Bàng Bàng vẫn cùng một mặt trận thống nhất với hắn, nói: "Anh Yến, tối qua sau khi anh đi, Lâm Diễn Thiên đã gửi tin nhắn cho ông chủ Giang tìm cảm giác tồn tại."

Yến Triều Nhất: "???"

Chỉ vậy?

Giang Từ Vô mở miệng nói: "Yên tâm, Lâm Diễn Thiên không có khả năng làm việc cho tôi."

"Coi như gã muốn đi, cũng không cho gã tới làm."

Vương Bàng Bàng ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Vì sao vậy?"

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Lâm Diễn Thiên, đại thiếu gia gánh không nổi, vác cũng không nổi thì có giá trị gì?"

Vương Bàng Bàng suy nghĩ một lát, thử nói: "Có ý xấu thì sao?"

Giang Từ Vô: "......" Người có ý xấu rốt cuộc là ai?

Yến Triều Nhất: "......"

Dạ Du tuần sử: "......"

Giang Từ Vô trầm mặc một lát, nói với Vương Bàng Bàng: "Gã chỉ có một ưu điểm, có tiền."

Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ.

Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Nếu gã tới làm việc cho tôi, có tiền để làm cái gì."

"Đúng vậy," Vương Bàng Bàng an tâm, thụi tay Dạ Du tuần sử bên cạnh, vui tươi hớn hở nói, "Tiểu Dạ, may mắn là hai ta không có tiền."

Dạ Du tuần sử liếc mắt nhìn hắn, đắc ý nói: "Ta có không ít nguyên bảo."

Vương Bàng Bàng: "Nhưng ngươi không có nhân dân tệ."

"Ông chủ Giang chỉ nhận nhân dân tệ."

Dạ Du tuần sử không cam lòng yếu thế: "Chờ ông chủ Giang chết, cậu ấy sẽ nhận nguyên bảo."

Giang Từ Vô: "......"

Cậu nghiêng đầu, nhìn về phía Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất đứng ở cửa, dáng người đĩnh bạt, trên gương mặt tuấn mỹ vô trù không có cảm xúc phức tạp vừa rồi, khôi phục đạm mạc bình thường.

Giang Từ Vô biết hắn chắc chắn đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Yến Triều Nhất, câu vừa rồi của anh có ý gì?"

Nghe vậy, Dạ Du tuần sử và Vương Bàng Bàng cùng quay đầu nhìn Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất xốc mí mắt, bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi cho rằng họ đang thổ lộ với cậu."

"À......" Giang Từ Vô cong cong môi, hỏi, "Vì sao lại nghĩ thế?"

Vương Bàng Bàng nghĩ nghĩ, nói thầm: "Mấy lời vừa rồi, kỳ thật cũng coi như một loại thổ lộ."

"Ngươi đừng có nói bậy," Dạ Du tuần sử liên tục nói, "Chúng ta chính là tỏ lòng trung thành."

"Lão Vương, ngươi không có ai muốn, nhưng ta có quỷ muốn."

Vương Bàng Bàng: "......"

Giang Từ Vô tò mò nhìn Dạ Du tuần sử: "Tiểu Dạ, ngươi có đối tượng?"

"Hiện tại không có," Dạ Du tuần sử dừng một chút, ăn ngay nói thật, "Nhưng ta đường đường là Dạ Du tuần sử, dưới mặt đất rất nổi tiếng."

Vương Bàng Bàng không hứng thú với tình sử của hắn, quay đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất, cẩn thận hỏi: "Anh Yến, anh chưa nói chuyện tối qua anh với ông chủ Giang đã nói gì đâu."

Nói cái gì mà có thể hiểu lầm thành thổ lộ?

Yến Triều Nhất lãnh đạm nhìn hắn, trên mặt không có bất luận cảm xúc nào.

Vương Bàng Bàng cảm nhận được áp bách quen thuộc, hậm hực ngậm miệng lại, tiến đến bên tai Dạ Du tuần sử, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dạ, ngươi đi hỏi đi."

Dạ Du tuần sử trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi sợ thì ta không sợ chắc?"

Vương Bàng Bàng nghi hoặc: "Ngươi cũng sợ? Ngươi đường đường là Dạ Du tuần sử đại nhân."

Dạ Du tuần sử hạ giọng nói: "Thân là quỷ thì phải càng sợ chứ, ngươi không phát hiện hắn với ông chủ Giang là cùng một loại người sao, giết quỷ không chớp mắt."

Vương Bàng Bàng hiểu rõ gật đầu: "Quả thật rất giống."

Giang Từ Vô nghe được rành mạch đoạn đối thoại của hai người họ.

Cậu không gạt hai người bọn họ, không chút để ý nói: "Tôi với Yến Triều Nhất trò chuyện vấn đề tình cảm."

Vương Bàng Bàng: "!!!"

Dạ Du tuần sử: "???"

Không đợi họ mở miệng, Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Yến Triều Nhất nói anh ta không thích người."

Yến Triều Nhất: "......"

Vương Bàng Bàng: "???"

Dạ Du tuần sử: "!!!"

Không thích người, vậy thì thích gì?

Thích quỷ sao?

Gương mặt vốn cứng đờ của Dạ Du tuần sử trở nên càng cứng đờ, hắn nghiêng mắt, gan bé như muỗi cẩn thận nhìn Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất đã nhận ra ánh mắt của hắn, tầm mắt lạnh băng tức khắc quét đến.

Trong lòng Dạ Du tuần sử lộp bộp một chút, lắp bắp nói: "Anh, anh Yến, nhân quỷ thù đồ."

Yến Triều Nhất mặt vô biểu tình nhìn hắn.

Dạ Du tuần sử sợ tới mức lập tức sửa miệng: "Nhưng mà! Thù đồ cũng rất kích thích!"

Yến Triều Nhất: "......"

Dạ Du tuần sử nhìn thời gian, vội vàng bay ra bên ngoài: "Khách sắp tới rồi, ta đến Nhà ma đón khách đây."

Vương Bàng Bàng thấy hắn đi rồi, cũng đi theo ra ngoài: "Ông chủ Giang, tôi đi mở cửa hàng trước đây."

Trong tiệm chỉ còn lại hai người Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất trầm mặc nhìn Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô chớp mắt, vô tội nói: "Là anh tự nói."

"Chẳng lẽ tôi nói sai à?"

Yến Triều Nhất: "Tôi nói không thích bất luận người nào."

Giang Từ Vô sờ cằm, cẩn thận lẩm nhẩm lời này.

Cậu huýt sáo, cười tủm tỉm nói: "Cho nên sẽ thích người, nhưng sẽ không "làm"?"

Nói đoạn, ánh mắt cậu chậm rãi dịch xuống dưới, dừng một lát ở nơi ám muội dưới rốn ba tấc của Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất: "......"

"Tôi rất bình thường."

Giang Từ Vô nhướng mày: "Thật vậy chăng? Tôi không tin."

Yến Triều Nhất đang muốn mở miệng, đã nghe câu thứ hai của cậu.

Giang Từ Vô mặt không đổi sắc nói: "Trừ phi anh cho tôi xem mình bình thường thế nào."

Yến Triều Nhất: "......"

Đang nói, ngoài ngõ nhỏ truyền tới vài tiếng bước chân.

"Là nơi này sao?"

"Cửa hàng nhang đèn, đúng đúng đúng, hẳn là nơi này."

Giang Từ Vô giương mắt nhìn qua, là mẹ Dương và cha Dương.

Hai vợ chồng bước nhanh vào cửa hàng, mẹ Dương chào hỏi nói: "Ông chủ Giang, hôm nay chúng tôi tới mua đồ."

Giang Từ Vô ừ một tiếng, nói với bà: "Tùy tiện xem."

Cha Dương đi đến mấy kệ hàng tìm mua đồ dùng giấy trát, mẹ Dương không đi qua cùng, đứng bên cạnh Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Ông chủ Giang, hôm qua chồng tôi đã đi báo nguy, cảnh sát nói sẽ điều tra lịch sử trò chuyện của Trương Chương, tìm tên đại sư lừa đảo kia."

Giang Từ Vô gật gật đầu, lướt di động tùy ý mà đáp lại.

Mẹ Dương tiếp tục nhắc mãi: "Ngày hôm qua là lần đầu tiên sau khi Phinh Phinh đi tôi có giấc ngủ an ổn, buổi tối cũng không mơ thấy quỷ quái gì đó, ít nhiều cũng là nhờ cậu và Vinh đạo trưởng bắt được con quỷ kia, thật sự cám ơn."

"Hôm qua tôi có hơi ngây ngốc, cũng chưa kịp nói lời cảm tạ thật tốt với các cậu."

Nói xong, mẹ Dương móc ra một bao lì xì thật dày, đặt lên quầy.

Giang Từ Vô hơi dừng một chút, bao lì xì này cũng ít nhất năm vạn.

Cậu ngẩng đầu quét mắt nhìn mẹ Dương.

Tóc bà đã hoa râm, trên mặt toàn là dấu vết của năm tháng, không trang điểm, cũng không có trang sức. Quần áo trên người cũng rất bình thường, quần hơi hơi trắng bệch, góc áo cũng hơi cuốn lên, trong tay cầm cái túi vải buồm.

Thoạt nhìn là người làm công bình thường, đại khái là bởi vì việc này liên quan đến cái chết của con gái mình, mới không hề cố kỵ mà tiêu tiền.

Giang Từ Vô đẩy bao lì xì trở về: "Không cần, Trần Quang đã trả tiền rồi."

Mẹ Dương vội vàng nói: "Trần tổng là Trần tổng, số tiền này là tâm ý của tôi."

Giang Từ Vô ừ một tiếng, vẫn không lấy tiền: "Tâm ý đã thu được."

Mẹ Dương sửng sốt một lát, còn muốn nói vài lời khuyên bảo, lại lo lắng không thể thu lại phần tiền này, đang rối rắm, cha Dương bên kệ hàng đột nhiên hô: "Bà lại nhìn xem cái này thế nào."

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn ông, đặt bao lì xì vào trong tay bà: "Lấy tiền về đi."

"Dương nữ sĩ, người nhà rất trân quý, nhưng người càng quan trọng hơn lại là chính dì, người phải nhìn về phía trước."

Mẹ Dương ngây ngẩn cả người.

"Vợ?" Cha Dương lại hô một tiếng.

Mẹ Dương lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: "Tới đây."

"Cảm ơn ông chủ Giang." Bà nhẹ giọng nói một câu, không hề đẩy tiền cho Giang Từ Vô nữa, bước nhanh đến chỗ kệ hàng mà cha Dương đang đứng.

Yến Triều Nhất kinh ngạc nhìn một màn này, thấp giọng nói: "Cậu thế mà không thu tiền?"

Giang Từ Vô lười nhác nằm trên ghế dựa, chậm rì rì nói: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*."

*Khổng Tử nói: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo", người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó. Của cải và địa vị là thứ mà mọi người mong muốn có được, nhưng nếu như không hợp với đạo nghĩa, thì người quân tử sẽ không nhận. Bần cùng và thấp hèn là thứ mà mọi người chê ghét, nhưng nếu không phải là dùng cách có Đạo mà thoát khỏi nó, thì người quân tử cũng sẽ không làm.

Yến Triều Nhất nhìn cậu, đợi một lát, không còn lời nào nữa, càng kinh ngạc: "Hết rồi?"

Giang Từ Vô nghi hoặc: "Còn phải có cái gì?"

"Tám chữ đó không đủ để miêu tả tôi sao, dùng phương pháp hợp đạo đức, hợp pháp luật lấy được tiền tài, không có gì là không thể."

Yến Triều Nhất trầm mặc.

Cẩn thận ngẫm lại, Giang Từ Vô kiếm tiền, đích xác không vi phạm đạo đức pháp luật.

Không lâu sau, mẹ Dương và cha Dương đã cầm theo một đống nguyên bảo, giấy trát người và đồ dùng bằng giấy đi tới.

Mẹ Dương chần chờ hỏi: "Ông chủ Giang, mua nhiều vậy có ổn không?"

"Không có việc gì," Giang Từ Vô liếc mắt, chỉ chỉ nhang bên cạnh, "Đốt một chút nhang, rất tốt cho quỷ."

Nghe được lời này, mẹ Dương vội vàng đi lấy.

Trả tiền xong, bà chần chờ hỏi: "Ông chủ Giang, hôm qua cậu nói có thể liên hệ Phinh Phinh, vậy tôi phải làm thế nào, trực tiếp thiêu luôn sao?" "Nhà chúng tôi tết nhất lễ lạc hay tế tổ cũng thường đốt tiền giấy, nhưng nói thật là tôi cũng không rõ lắm."

Giang Từ Vô: "Viết tên với sinh thần bát tự của cô ấy là được."

Mẹ Dương cái hiểu cái không gật đầu, lại hỏi: "Thiêu mấy thứ này, là có thể gửi tấm lòng của tôi cho Phinh Phinh rồi sao."

Giang Từ Vô: "Đương nhiên không được."

Mẹ Dương sửng sốt.

Giang Từ Vô không chút để ý nói: "Trong lòng dì suy nghĩ cái gì, chỉ có dì rõ ràng."

Mẹ Dương lại hỏi: "Vậy tôi phải làm sao?"

Giang Từ Vô: "Có thể nói trong lúc đốt, cũng có thể viết ra."

Cha Dương hỏi: "Viết ở nơi nào? Tôi không thấy có giấy viết thư ở đây."

Giang Từ Vô: "Đi cửa hàng tiện lợi cách vách mua, hoặc là trực tiếp viết lên giấy trát."

Cha Dương gật đầu, hỏi: "Ông chủ Giang, chỗ đốt giấy có cần chú ý gì không?"

"Không có," Giang Từ Vô giơ tay chỉ chậu than trong góc, nói với hai người họ, "Ở ngõ nhỏ cũng được, không cần chở nhiều đồ vậy đi đâu cả."

Cha Dương thấp giọng nói cảm ơn, cầm chậu than đi ra ngoài.

Ông chọn một chỗ khá xa cửa hàng nhang đèn, miễn cho khói hun khắp nơi.

Không lâu sau, trong không khí nhàn nhạt yên tĩnh, tiếng gió đưa theo tiếng nói của mẹ Dương:

"Phinh Phinh con ở dưới thật tốt nha, có thể đầu thai thì chạy nhanh đi đầu thai, mẹ đã giúp con giải quyết con quỷ nhỏ kia rồi, cha cũng đã báo nguy, cảnh sát lập tức sẽ bắt người xấu kia."

"Mẹ với cha con đều rất tốt, thân thể khỏe mạnh, con không cần nhọc lòng chúng ta, ngày hôm qua mẹ với cha cũng ăn ở quán mà gia đình mình hay tới......"

Giang Từ Vô ngồi trên ghế, an tĩnh nhìn ánh lửa nơi xa.

Yến Triều Nhất cũng an tĩnh mà nhìn cậu.

Chờ đến khi Giang Từ Vô thu hồi tầm mắt, mới chú ý tới ánh mắt của Yến Triều Nhất: "Sao vậy?"

Yến Triều Nhất chậm rãi nói: "Hoá vàng đồ dùng, không có chuyện viết hay nói như thế."

Âm phủ có quy cách nghiêm ngặt với đồ dùng giấy trát, không phải người giấy tùy tiện nào cũng được coi là giấy trát người, đối với thợ làm giấy trát cũng có yêu cầu nhất định.

Giang Từ Vô à một tiếng, thuận miệng nói: "Trước kia không có, bây giờ có."

Yến Triều Nhất khẽ nhíu mày: "Những cái đó là giấy trát người mà Giang Thành Đạo làm lúc còn sống."

Đích xác có thể viết chữ, nhưng quá lãng phí.

"Vậy thì thế nào," Giang Từ Vô cười khẽ, "Cũng chỉ là vật chết mà thôi."

"Dù sao giấy trát người đã đốt rồi, cũng không có công dụng gì lớn."

Yến Triều Nhất giật mình.

Giang Từ Vô chớp mắt, hỏi: "Có vấn đề?"

"Có," Yến Triều Nhất nhìn con ngươi đen nhánh của cậu, chậm rãi nói, "Tôi cho rằng trong lòng cậu, căn bản sẽ không để ý bất kỳ kẻ nào."

"Chính xác mà nói, là bất kỳ ai ngoài người nhà."

Lúc này đến phiên Giang Từ Vô cảm thấy kinh ngạc, từ khi cậu có ký ức tới nay, thật sự không để ý người khác.

"Anh còn rất hiểu tôi."

Giang Từ Vô tuổi nhỏ đã không để mọi người vào lòng.

Sau này lớn lên một chút, chỉ để ý người trong nhà, Trương Nhã Vân, Giang Tu Minh, Giang Thành Đạo.

Sau khi Giang Thành Đạo qua đời, cậu mở cửa hàng này......

Giang Từ Vô rũ đôi con ngươi, nhìn cửa hàng sạch sẽ ngăn nắp, đột nhiên hiểu rõ vì sao lúc trước Giang lão đầu cứ chấp nhất bắt cậu mở cửa hàng.

Nhân sinh, quả thật phải quen biết một vài người bạn.

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: "Có lẽ là bởi vì Giang lão đầu đi rồi, lòng dạ trống trải một ít."

Yến Triều Nhất nhìn cậu, trong lòng đột nhiên có chút cảm xúc không nói rõ, Giang Từ Vô không máu lạnh vô tình như hắn tưởng tượng.

Hắn chậm rãi nói: "Giang Từ Vô, cậu vẫn có chút nhân tính."

Giang Từ Vô: "......"

Cậu cong cong môi, cười tủm tỉm nói với Yến Triều Nhất: "Tôi là người, không chỉ có nhân tính."

Yến Triều Nhất rũ mắt nhìn cậu, không chỉ có nhân tính?

"Còn có cái gì?"

Giang Từ Vô nhướng mày, cười như không cười phun ra ba chữ: "Còn có tính*."

*tính phúc á mọi người:))

Yến Triều Nhất: "......"

Trong lúc nhất thời, hắn không biết Giang Từ Vô đang đùa giỡn hắn, hay là châm chọc câu kia "Sẽ không "làm"."

Trầm mặc một lát, trong đầu Yến Triều Nhất nhảy ra một cụm từ quen thuộc "Một ngữ hai nghĩa".

"......"

............

Buổi sáng nháy mắt đã kết thúc, buổi chiều, Giang Từ Vô mới vừa mở được một ván game, dư quang thoáng nhìn thấy đạo bào màu xám quen thuộc.

Cậu ngẩng đầu nhìn, là tiểu Vinh đạo trưởng.

"Giang đạo hữu." Vinh đạo trưởng hô một tiếng, rảo bước đến cửa hàng nhang đèn.

Giang Từ Vô thấy cậu ta nhìn Vương Bàng Bàng đang cắn hạt dưa, giới thiệu: "Cậu ta là tiểu Vinh đạo trưởng mà tôi nói hôm qua."

"Đây là Vương Bàng Bàng, kêu hắn lão Vương là được."

Vương Bàng Bàng: "Tiểu Vinh đạo trưởng."

Vinh đạo trưởng: "Lão Vương đạo hữu."

Vương Bàng Bàng: "......"

Giang Từ Vô cúi đầu chơi game, thuận miệng hỏi: "Tiểu Vinh đạo trưởng sao lại đột nhiên đến đây?"

Vinh đạo trưởng đang muốn nói chuyện, đột nhiên, phía sau truyền đến mấy tiếng bước chân, cùng với âm thanh cười nói của cả trai lẫn gái.

Cậu ta quay đầu đã thấy bốn năm người trẻ tuổi đi ra từ tòa nhà đối diện, trên người còn lây dính không ít âm khí.

Sắc mặt Vinh đạo trưởng biến đổi, vội vàng nói với Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, trên người họ có âm khí!"

Giang Từ Vô có lệ mà ừ một tiếng.

Nam sinh đầu đinh trong đám nghe được Vinh đạo trưởng nói vậy, ánh mắt sáng lên, bước vào tiệm, cười ha hả nói: "Vừa rồi tụi này đụng phải Quỷ anh."

Vinh đạo trưởng ngây ngẩn cả người: "Các cậu biết?"

Nam sinh đầu đinh gật đầu: "Đương nhiên, tụi này vì nó nên mới tới mà."

Vinh đạo trưởng: "???"

Mấy người trẻ tuổi khác cũng đi vào trong tiệm, cởi mặt nạ, hi hi ha ha nói: "May là đã hẹn trước một ngày, cái vật nhỏ kia còn rất dọa người."

"Nó không nói gì cả, chạy trốn còn đặc biệt nhanh."

"Giấy trát tiểu nhân tôi mua đều dùng xong cả rồi."

"Giấy trát tiểu nhân chơi rất tốt, những con quỷ đó thấy được đều rất nghe lời, hỏi cái gì đáp cái nấy, nhưng không hỏi ra được chuyện của Tuyên đại sư."

............

Nam sinh đầu đinh đi đến trước mặt Giang Từ Vô, hỏi: "Ông chủ, tụi này đã ghi lại video, cậu có muốn kiểm tra lại không?"

Giang Từ Vô không thèm nhấc mắt, nói với cậu ta: "Không cần, các người tùy ý."

Vinh đạo trưởng mờ mịt nhìn bọn họ.

Sở dĩ cậu ta tới cửa hàng nhang đèn, là bởi vì lướt vòng bạn bè của Giang Từ Vô.

Cậu ta còn xem qua Weibo Cửa hàng nhang đèn Giang thị, biết Nhà ma chính là nhà ma thật, bên trong có không ít quỷ, trong đó có một con lệ quỷ là Quỷ anh ngày hôm qua bắt được.

Một tòa nhà toàn lệ quỷ, thực sự quá mức nguy hiểm.

Vinh đạo trưởng vốn dĩ muốn thương lượng chuyện Nhà ma với Giang Từ Vô.

Nhưng mà bây giờ cậu ta ngốc luôn rồi, mấy người này đi Nhà ma mà vui như vậy?

Sau một lúc lâu, Vinh đạo trưởng mờ mịt hỏi Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, cậu mặc kệ họ với quỷ bên trong đó ư?"

Giang Từ Vô gật đầu: "Bọn họ có bảo đảm an toàn."

Vinh đạo trưởng nghi hoặc: "Cái gì?"

Vương Bàng Bàng lập tức nói: "Tiểu Dạ, Tiểu Dạ sẽ xem chừng bọn họ, tiểu Vinh đạo trưởng cậu yên tâm."

Vinh đạo trưởng càng nghi hoặc: "Tiểu Dạ là ai?"

Không đợi Vương Bàng Bàng giải thích, nam sinh đầu đinh lập tức nói: "Tiểu Dạ là âm sai, tụi này đi bắt quỷ, nếu bắt được quỷ mà muốn siêu độ chúng nó, thì âm sai sẽ mang chúng nó đi."

Vinh đạo trưởng a một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhà ma, vừa lúc thấy một lệ quỷ mặt xanh trắng câu hồn một lệ quỷ khác đi ra ngoài.

Tuy rằng không có mặc trang phục âm sai, nhưng lệ quỷ xanh trắng kia cầm Câu Hồn Liên, xem ra thật là âm sai.

Vinh đạo trưởng lắp bắp hỏi Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, Nhà ma này của cậu có liên hệ với Minh giới sao?"

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy."

Có Tiểu Dạ là liên hệ bí ẩn.

Vinh đạo trưởng há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì.

Cậu ta vốn là muốn nói Nhà ma quá nguy hiểm, nhưng có âm sai đại nhân phụ trách trông coi, người đi Nhà ma cũng biết chân tướng, lại chơi rất vui vẻ.

Thời điểm mang Quỷ anh đi ngày hôm qua, Giang Từ Vô đã nói "hiểu chút về thế giới quỷ thành niên", "cách siêu độ khác".

Từ đầu đến cuối đều không gạt người.

Còn có thể có vấn đề gì nữa?

Vinh đạo trưởng nói không nên lời, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp.

Giang Từ Vô đánh xong một ván game, ngẩng đầu nhìn Vinh đạo trưởng.

Vẫn là vẻ mặt dại ra.

Cậu buông di động, giơ tay gõ nhẹ mặt bàn: "Tiểu Vinh đạo trưởng."

Vinh đạo trưởng đáp lại, ngơ ngác nhìn cậu.

Giang Từ Vô cười cười, thuận miệng nói: "Trong tòa nhà đó có khóa hồn trận, lệ quỷ không thể chạy ra."

"Lại còn có âm sai tự mình phụ trách trông coi, không có khả năng xảy ra vấn đề."

"Tôi biết," Vinh đạo trưởng gật đầu, trên gương mặt non nớt toàn là hoảng hốt, "Nhưng là, nhưng......"

Cậu ta lặp lại mấy lần "nhưng", lại chậm chạp không nói câu tiếp theo.

Giang Từ Vô chống cằm, an tĩnh nhìn cậu ta: "Nhưng cái gì?"

Qua một hồi lâu, Vinh đạo trưởng mới miễn cưỡng tìm ra một câu: "Nhưng như vậy là không đúng."

Giang Từ Vô: "Không đúng chỗ nào?"

Vinh đạo trưởng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Hậu thế bất dung lệ quỷ, theo lý thì nên đưa đến Minh giới siêu độ tiêu trừ oán khí, nhập vào luân hồi."

Giang Từ Vô nhướng mày, không chút để ý hỏi: "Vì sao hậu thế bất dung lệ quỷ?"

Vinh đạo trưởng sửng sốt, lập tức nói: "Bởi vì có lệ quỷ lấy tinh huyết người sống để tu luyện, tàn hại nhân loại."

Giang Từ Vô: "Tàn hại nhân loại thì hậu thế bất dung? Nhân loại có ích với địa cầu lắm hả?"

Vinh đạo trưởng há miệng thở dốc, lại ngậm miệng, không phản bác nổi.

Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Đầu tiên, hậu thế bất dung lệ quỷ là có chút sai, không phải hậu thế bất dung, mà là đối với nhân loại, không phải tộc ta tất có dị tâm, cho nên hậu thế bất dung."

"Địa cầu là đại gia đình, sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn đương nhiên sẽ đặt ra pháp tắc với thiên nhiên, có phải hay không?"

Vinh đạo trưởng ngốc ngốc, chần chờ gật đầu: "Đúng vậy."

Giang Từ Vô lại nói: "Tiểu Vinh đạo trưởng, tôi lại hỏi cậu."

"Đưa lệ quỷ vào Minh giới siêu độ, Minh giới siêu độ thế nào?"

Vinh đạo trưởng: "Làm chúng nó chịu đựng cực khổ ở luyện ngục Cửu U, ngẫm lại sai lầm."

Giang Từ Vô: "Đơn giản mà nói, chính là tra tấn lệ quỷ đúng không?"

Vinh đạo trưởng tiếp tục gật đầu.

Giang Từ Vô: "Tôi lại hỏi cậu, lệ quỷ ở Nhà ma bị người ta đuổi giết, nghiêm hình đánh đấm, có tính là tra tấn không?"

Vinh đạo trưởng nghĩ nghĩ: "Tính."

Giang Từ Vô dẫn từng bước: "Cho nên Nhà ma có thể tiêu trừ oán khí của lệ quỷ, lại trợ giúp người thường không còn quá mức sợ hãi lệ quỷ, còn giảm bớt áp lực lên âm phủ."

"Đúng hay không?"

"Đún......" Vinh đạo trưởng ngốc lăng nhìn cậu, chỉ cảm thấy đề hồ quán đỉnh*, phảng phất mở ra thế giới mới, trước mắt đều trở nên sáng ngời.

*Đề hồ quán đỉnh: (醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

Cậu ta lẩm bẩm nói: "Giang đạo hữu, cậu thật là thế ngoại cao nhân!"

Yến Triều Nhất chết lặng nhìn hiện trường tẩy não quen thuộc này, "Bán hàng đa cấp" Giang thị lại nhiều hơn một tên ngốc.

Giang Từ Vô mặt không đổi sắc nói: "Tôi chẳng qua là "từ trong quần chúng ra, trở về nơi quần chúng*."

*Lấy quần chúng làm điểm xuất phát đồng thời cũng là mục tiêu cao nhất của mọi chủ trương, vì quần chúng.

Vinh đạo trưởng vội vàng nói: "Là tôi hiểu lầm cậu, Giang đạo hữu rõ ràng là phổ độ chúng sinh, cứu dân tế thế!"

"Đúng vậy!" Vương Bàng Bàng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý dào dạt nói, "Ông chủ Giang chính là Diêm Vương sống cứu khổ cứu nạn trên đời!"

Giang Từ Vô: "......"

Yến Triều Nhất: "......"