Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

Chương 7



Lần này không có WeChat quấy rầy, Lục Bách Sâm ngủ thẳng tới 6 giờ tối.

Ở nhà ba mẹ Vu ăn cơm xong mới lái xe trở về.

Lục Bách Sâm lúc đi được tài xế đưa tới nên lúc trở về, anh ngồi ở ghế phụ xe Vu Chi, nghe cô nói chính mình say rượu xong làm nũng, rồi lại còn chơi trò lưu manh thì cả mặt đều biến thành màu đen.

Anh mím môi trầm mặc hồi lâu, mới ngạo kiều phun ra một câu: "Đó không phải anh."

Vu Chi nghe được câu ấy, nhìn lỗ tai anh đỏ rực, một bộ dạng không muốn đối mặt với hiện thực, quay đầu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.

Vu Chi cười càng lợi hại hơn.

Chọc cho Lục Bách Sâm lý do cũng không thèm nói, vừa qua cửa nhà đã nổi giận đùng đùng đi vào phòng ngủ cho khách.

Vu Chi nhìn cửa phòng đã đóng chặt kia, lại lần nữa cười lên, Lục Bách Sâm thẹn thùng.

Sáng sớm hôm sau, Lý Minh Thần đến công ty sửa sang lại tài liệu.

Trên mặt tuy rằng trang điểm tinh xảo, nhưng vẫn có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của cô ta không tốt.

Buổi sáng ngày hôm qua, Lục tổng đến công ty liền đen mặt, còn bởi vì một chút việc nhỏ mà dạy dỗ cô ta một trận, buổi chiều cô ta vẫn như thường nhắn WeChat cho anh dò hỏi, không nghĩ tới lại bị mắng thẳng vào mặt.

Cô ta rốt cuộc làm sai chuyện gì đắc tội Lục tổng rồi?

Cô ta nghĩ như thế nào cũng không ra, lại nhìn thấy Lục Bách Sâm một lần nữa đen mặt đi ra từ thang máy.

"Lục tổng."

Đối với lời chào hỏi của cô ta, người đàn ông chỉ thờ ơ, trực tiếp cất bước đi vào văn phòng.

Vu Chi lười biếng duỗi eo ngồi ở bàn ăn ăn sáng, dì Dương đi tới, nói: "Sáng nay, Lục tiên sinh bữa sáng cũng chưa ăn liền đen mặt đi rồi, hai người có phải lại cãi nhau rồi không?"

Vu Chi lắc đầu nói không có, có điều cô biết Lục Bách Sâm vì cái gì mà tức giận.

Bởi vì đêm qua cô không đi gõ cửa phòng anh, bé con dường như lại cáu kỉnh đây mà.

Vừa đúng lúc, hôm nay cũng không có chuyện gì, Vu Chi định tới công ty đi dạo một vòng, thuận tiện đi xem cô trợ lý nhỏ gợi cảm của anh.

Vu Chi vừa ăn vừa nói: "Dì Dương, giúp con chuẩn bị một phần bữa sáng, đợi lát nữa con mang đi cho Sâm ca."

Trước kia cô năm ba đi thực tập, hết giờ làm Lục Bách Sâm sẽ đưa cô tới công ty, cô ngồi ở trên sô pha chơi game còn anh ngồi sau bàn vội vàng làm việc.

Sau khi kết hôn, Lục Bách Sâm cũng luôn tìm đủ loại lý do để cô tới đây cùng anh.

Sau đó, thân thể cô không tốt, uống thuốc xong liền mệt rã rời, Lục Bách Sâm cũng không để cô tới đây nữa.

Lại nói tiếp cô đã thật lâu không có tới công ty.

Quầy lễ tân dưới sảnh một nhận ra Vu Chi, trực tiếp để cô đi vào.

Cô đi thang máy lên tầng 16, vừa ra ngoài liền thấy được khu vực làm việc của trợ lý.

Trên bàn làm việc bày không ít văn kiện, ngồi sau bàn làm việc là một cô gái trang điểm tinh xảo, một thân áo chiffon màu trắng, bên dưới là quần ống rộng bó eo cạp cao, khoe ra vòng eo một cánh tay có thể ôm trọn của cô ta.

Áo sơ mi còn cố ý mở ra hai cúc, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng cùng đường rãnh sâu hun hút.

Nhìn đến chỗ này, Vu Chi nheo nheo mắt, quả nhiên là một vưu vật tính dục.

Lúc Vu Chi đang đánh giá Lý Minh Thần, Lý Minh Thần cũng đang đồng thời đem cô từ đầu đến chân nhìn kỹ một lần.

Vu Chi chỉ trang điểm màu nude đơn giản, đôi môi màu hồng đào cong lên, nhàn nhạt cười, lúm đồng tiền nhỏ hai bên má, tóc buộc lên một nửa, còn lại để xõa tung trên đầu vai. Gương mặt tươi cười nhỏ bằng bàn tay, mắt hạnh nhân mở lớn, con ngươi trong veo giống như một hồ nước tĩnh lặng thuần khiết.

Bên trên mặc áo sơ mi dài với đường may tương phản, bên dưới mặc quần đùi ngắn, đi giày cao gót tám phân màu đen.

Khoe ra cặp chân vừa trắng vừa dài, đừng nói đàn ông, chính Lý Minh Thần cô ta là phụ nữ nhìn đến còn hâm mộ.

Khác với vẻ gợi cảm của Lý Minh Thần, nét đẹp của Vu Chi không tạo cho người ta cảm giác công kích, nhưng lại không thể không làm mọi người thừa nhận, cô thật sự rất đẹp.

Vu Chi đi tới trước mặt cô ta, cười vẫy vẫy tay: "Xin chào, tôi tìm Lục Bách Sâm."

Lý Minh Thần đối mới mỹ nữ tới tìm Lục tổng, trong lòng đều sẽ dựng lên địch ý, nhưng trên mặt vẫn treo lên một nụ cười chuyên nghiệp: "Xin chào, xin hỏi có hẹn trước sao?"

Vu Chi lắc lắc đầu: "Không có."

Lý Minh Thần vẫn cười nói: "Thật ngại quá, không hẹn trước thì không gặp được Lục tổng."

Vu Chi nhướn mày, làm biểu cảm kinh ngạc: "Em gái anh ấy cũng yêu cầu hẹn trước sao?"

Lời này làm Lý Minh Thần hơi hơi sửng sốt: "Em........em gái?"

Theo hiểu biết của cô ta về Lục Bách Sâm, anh hình như là con một, không có em gái nào.

Vu Chi tiếp tục nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Ừ, em họ."

Nói xong Vu Chi cong eo, đôi tay chống lên bàn làm việc của Lý Minh Thần.

Chớp chớp mắt với cô ta: "Mỹ nữ, cô lớn lên rất xinh đẹp nha, ngực cũng đủ lớn, dáng người nóng bỏng, vừa đúng khẩu vị của anh trai tôi đấy."

Lý Minh Thần không nghĩ tới cô gái trước mắt này nhìn như vậy mà lại mặt không đỏ tim không nhảy nói ra những lời thô bạo như thế.

Cô ta đỏ lên mặt: "Cô....cô nói bậy gì đó."

Vu Chi vẻ mặt vô tội: "Tôi không nói sai nha, Lục tổng nhà cô đối với cô......"

Nói được một nửa, Vu Chi đối với cô ta ái muội nhướn mày.

Lý Minh Thần sắc mặt càng hồng: "Không....không có! Cô là ai nha, tới công ty chúng tôi làm gì."

Vu Chi nhìn cô ta thẹn quá hoá giận, nhưng đôi mắt lại so với vừa rồi sáng lên không ít.

Cô giơ tay quơ quơ hộp cơm trong tay, nói: "Mang cơm tới cho anh trai nha, anh tôi ngày hôm qua cãi nhau với vợ, hôm nay bữa sáng cũng không ăn, cho nên tôi mang đồ ăn tới đây cho anh ấy."

"Cãi nhau?"

Vu Chi gật gật đầu: "Cô mỗi ngày ở bên cạnh anh trai tôi, thế nhưng không biết sao."

Biết được người phụ nữ kia không được Lục tổng ưu ái, Lý Minh Thần trong lòng đối cô ta giảm bớt một ít địch ý, hơn nữa Vu Chi nói cô là em họ Lục tổng, Lý Minh Thần thậm chí còn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho cô.

Cô ta vẻ mặt kinh ngạc lắc đầu: "Không biết."

Vu Chi mắt nhìn bốn phía, một bộ dạng bát quái: "Lục tổng của các cô hai ngày này tâm tình vẫn luôn không phải thực tốt, cô không nhìn ra sao?"

Nghe xong lời này, Lý Minh Thần liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng."

Lý Minh Thần đã bị mắng hai ngày đương nhiên là người rõ ràng nhất Lục tổng tâm tình không tốt.

Có điều hiện tại cô ta mới biết được nguyên nhân tâm tình Lục tổng không tốt.

Giữa con gái với nhau, chỉ cần có đề tài chung liền có thể dễ dàng trở thành "bạn buôn dưa."

Ít nhất trước mắt, giữa Vu Chi và Lý Minh Thần có đề tài chung là Lục Bách Sâm.

Lý Minh Thần còn đặc biệt mời Vu Chi tới bên cạnh sô pha ngồi nghỉ ngơi, rót cho cô ly nước ấm, ngồi xuống bên cạnh cô, hiển nhiên là có hứng thú muốn tiếp tục nói chuyện.

Vợ chồng Lục tổng cảm tình bất hòa, đây là đề tài Lý Minh Thần thích nghe nhất.

Vu Chi tiếp tục nói: "Thật ra hai người bọn họ cãi nhau không chỉ hai ngày này, còn có nửa tháng trước, khoảng thời gian trước công ty các người giống như rất bận, anh tôi cả ngày tăng ca, mà khoảng thời gian trước chị dâu vừa mới sinh non, sau khi sảy thai cảm xúc hậm hực, hơn nữa thân thể chị ấy không tốt, liền cảm thấy anh trai bỏ mặc mình, không yêu mình, liền trực tiếp nhốt anh ấy ở ngoài cửa."

Nói lên chuyện chính mình làm, Vu Chi không có một chút áy náy, thật đúng là đứng ở góc độ người xem kịch kể lại câu chuyện.

Lý Minh Thần vừa nghe vừa không ngừng gật đầu: "Đúng thật, khoảng thời gian trước Lục tổng vẫn luôn tăng ca, có đôi khi buổi tối mười một, mười hai giờ còn chưa về nhà, ngày hôm sau đi làm, trên mặt cũng là một bộ dạng người sống chớ lại gần, dáng vẻ lạnh như băng."

Vu Chi gật gật, trêu đùa: "Vậy Lục tổng nhà các cô tăng ca, cô có bồi cùng hay không?"

Lý Minh Thần gương mặt ửng đỏ, giảo biện nói: "Tôi...tôi cái đó cũng là bất đắc dĩ, ông chủ tăng ca, tôi làm trợ lý nào dám đi a."

Kia nói cách khác chính là lưu lại cùng rồi.

Vu Chi khóe miệng hàm chứa một tia cười nhạt, ý cười lại không tới đáy mắt.

"Tôi cảm thấy Lục tổng nhà các người có tiền còn có mị lực, nhất định thu hút không ít sự yêu thích của con gái, cô thì sao, cảm thấy anh ấy thế nào?"

Lý Minh Thần ấp úng gật đầu: "Cũng...khá tốt."

Vu Chi thở dài: "Lại nói tiếp, cũng là ủy khuất cho chị dâu tôi, nhà mẹ đẻ bối cảnh không có, thân thể cũng không tốt, còn luôn thể hiện thái độ với Lục tổng nhà mấy người, xung quanh anh trai tôi có không ít phụ nữ vây quanh, chị ấy trong lòng nghẹn khuất cũng chỉ có thể tự mình chịu, còn phải đối với anh ấy miễn cưỡng cười vui."

"Nhưng thật ra cô, nhìn cũng thông minh, có khả năng đấy." Nói xong còn thu người, đem cô ta từ trên xuống dưới đánh giá lại một lần, vừa lòng gật gật đầu: "Quan trọng hơn là, dáng người cô nhìn không tồi, hơn nữa...."

Vu Chi giống như lưu manh duỗi tay vỗ vỗ mông cô ta: "Cô đây vừa nhìn là biết sinh con tốt."

Lý Minh Thần giống như bị bỏng, trực tiếp nhảy dựng lên.

"Cô....cô sao lại chơi lưu manh vậy."

Vu Chi nhướn mày: "Xì, chẳng lẽ cô đối với anh tôi không có cái loại ý muốn này?"

Cô làm bộ hoang mang cúi đầu lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ là tôi nhìn lầm, haiz, quên đi.

Nói xong, cô lại giả vờ muốn đứng dậy làm cho Lý Minh Thần nóng nảy.

"Ai, cô đừng đi nha."

Vu Chi bị cô ta ấn ngồi trở về.

"Cô vì cái gì muốn giúp anh cô tìm....."

Tình nhân, tiểu tam, loại từ này ở trong miệng cô ta quay cuồng qua lại, nhưng chính là không nói ra được.

Vu Chi tỏ vẻ hiểu ý tứ của cô ta.

"Ai nha, cũng không có gì, chính là nhìn anh tôi là thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, mà chị dâu không thoả mãn được anh ấy, nhìn anh ấy luôn là một bộ dạng dục cầu bất mãn, tôi sợ anh ấy nghẹn hỏng mất."

Nói đến loại đề tài mẫn cảm này, Lý Minh Thần sắc mặt càng đỏ.

Giống như từ lúc mới bắt đầu nói về Lục Bách Sâm, sắc mặt cô ta vẫn chưa từng hết đỏ.

Mà khi Lý Minh Thần nhìn thấy gương mặt đen như than phía sau Vu Chi, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.

Trong lòng Vu Chi đang trào phúng cô trợ lý nhỏ này thật dễ lừa, vậy mà lại bị lời nói dối trăm nghìn chỗ hở của cô xoay vòng vòng.

Thấy cô ta bỗng nhiên đứng lên, Vu Chi cho rằng cô ta lại bị lời nói thô bạo của mình dọa sợ rồi.

Vừa định mở miệng nói, cô liền nhận cảm nhận được phía sau có người, mà ánh đèn trên đỉnh đầu cô đã bị người khác chắn mất.

Nhìn vào cái bóng thẳng tắp kia khiến cả người Vu Chi bàng hoàng.

Ta sát, bị bắt rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Vu Chi: Sâm ca, thân thể em không tốt, có chuyện gì cũng từ từ nói, đừng động thủ.

Lục Bách Sâm: Được, anh trai động eo, em chính là thiếu đánh.