Tôi Muốn Nổi Tiếng

Chương 40: Yêu nhau lắm cắn nhau đau



Coi như là trong họa có phúc, sau khi tôi gửi đoạn ghi âm cho Kỷ Gia Khiêm thì chưa đến một ngày sau Trịnh Băng bị công ty sa thải. Thuận nước đẩy thuyền, chị Đồng Đồng trở về và tiếp tục đảm nhiệm vai trò người đại diện cho tôi.

Lúc đó tôi vui mừng đến phát khóc luôn.

Tôi ôm chị Đồng Đồng như ôm đồng chí cách mạng mới gặp lại nhau sau chiến tranh, hai tay đập đập vào lưng chị nói lung tung: "Hu hu hu, em đã nói rồi mà, Kỷ Gia Khiêm thuộc giai cấp tư bản chuyên bóc lột dân thường thì cần gì đến người đại diện a! Chị Đồng Đồng, chắc chắn hắn muốn chia rẽ đôi uyên ương chúng ta!"

Chị Đồng Đồng không chút khách khí nói tôi: "Cút! Ai là một đôi uyên ương với em? !"

Mồm thì vẫn nói cứng thế thôi, nhưng không ngăn lại bàn tay vẫn đang đấm thùm thụp trên lưng ra, chỉ yên lặng ôm lấy tôi

Chị ấy thực sự rất tốt với tôi. Sự ấm áp này tạm thời giúp tôi quên đi vết thương mà Kỷ Gia Khiêm mang lại, có thể an tâm quay phim.

Lấy tư cách một người từng trải hơn tôi mấy năm chị Đồng Đồng đã dạy tôi một câu: "Nếu em cảm thấy lúng túng khi đối diện với Boss, thì em cứ tưởng tượng Boss là một cây củ cải lớn!"

Vì vậy mà đoạn thời gian rất dài tiếp theo, tôi đều cùng một cây củ cải quay phim.

Mỗi ngày ngoại trừ ba tiếng để ngủ, khoảng thời gian còn lại trừ ăn cơm và đi vệ sinh thì tôi đều tập trung toàn bộ sức lực để quay phim. Trời cao không phụ người có lòng, tôi nỗ lực hết mình nên trình độ của tôi được cải thiện rõ rệt.

Mặc dù cả ngày làm việc mệt chết đi được, nhưng may mà rất vui vẻ, khiến cho tôi không còn thời gian để suy nghĩ đến mấy chuyện kih tinh nữa.

"Chị Hàm, chị vẫn đang xem kịch bản à?" Tôi nghe thấy tiếng nói nên quay đầu nhìn lạ, cô bé Tô Tiếu đưa cơm cho tôi cười ha ha nói: "Nhanh ăn đi, Chung thiếu gia cố ý chọn đồ ăn cho chị đó."

"Chung Dịch An sao?" Tôi khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ: "Theo tiến độ nư này thì nửa tháng nữa mới đến phân cảnh của anh ấy cơ mà? Sao lúc này lại tới đây làm gì?"

Tiểu Tô nhức đầu nói: "Hình như tới là để quyết định ca khúc chủ đề cho bộ phim. . . . . ."

"Ca khúc chủ đề sao?" Tôi vỗ đầu một cái, bây giờ mới nhớ ra chuyện này. Đối với một bộ phim mà nói thì ca khúc chủ đề là một việc rất quan trọng! Là tác giả đồng thời cũng là người đảm nhiệm vai nữ chính trong phim, tôi thấy mình cũng phải đi nghiên cứu một chút về ca khúc chủ đề của bộ phim.

Mặc dù hiện tại tôi không muốn nhìn thấy Chung Dịch An, nhưng nếu như giai điệu của ca khúc chủa đề không phù hợp với nội dung bộ phim thì chắc chắn người xem sẽ cảm thấy khó chịu.

Vì thế mà tôi vội vã chạy ra khỏi phòng hóa trang, loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng của Tiểu Tô vang lên ở đằng sau: "Chị Hàm, ăn cơm trước đi đã!"

Vừa rồi Tiểu Tô nói Chung Dịch An đang ở trong một vườn hoa nhỏ cạnh phim trường để tìm cảm hứng sáng tác, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy. Lúc này anh ta đang ôm chiếc đàn ghi-ta, đôi mắt nhắm lại, ngón tay bâng quơ gảy trên phím đàn.

Giải điệu nàu rất nhẹ nhàng, không triền miên cũng không réo rắt thảm thiết, không buồn tráng cũng không thoải mái, mà là có gì đó khiến người nghe phải rơi lệ.

Cảm giác giống như khi một cụ già râu tóc bạc phơ ngồi nhớ lại thời niên thiếu của mình, quãng thời gian đó tuy bi thương nhưng vẫn rất hạnh phúc. Bi thương vì cảm thấy bất lực trước thực tại, vì không thể nào quay trở lại quá khứ.

Tôi nhịn không được tán thưởng: "Giai điệu rất hay. . . . . ."

Chung Dịch An chậm rãi ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: "Nhưng trước mắt bản nhạc này vẫn chưa hoàn thiện, nó vẫn đang chờ em thêm vào những ca từ thật hay."

Tôi hơi ngẩn ra, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng viết xong ca từ trong thời gian sớm nhất để đưa cho anh."

Thấy Chung Dịch An gật gật đầu, tôi liền vội vàng từ biệt: "Ừhm, cái đó. . . . . . Tôi vẫn chưa xem xong kịch bản, tôi về trước đây!"

Chung Dịch An trầm mặc một hồi, rốt cục vẫn lại là nhịn không được nói: "Vì sao không nghe lời anh? Cho dù là Kỷ Gia Khiêm cũng được, em cũng không nên ở cùng một chỗ với Mạnh Thần Úc."

Tôi tự nghĩ ra vô vàn lý do, hàng ngàn cái cớ, nhưng cuối cùng tất cả đều bị chính tôi bác bỏ. Tôi có phải bị bệnh rồi hay không? Tôi nên giải thích hành vi ngu ngốc này của mình thế nào đây?

Chung Dịch An thấy tôi không nói lời nào, cũng không tiếp tục gặng hỏi tôi nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mây đen trong lòng vẫn không thể nào tan đi.

Tôi đem tất cả chỉnh sửa lại một lần, rốt cục một tuần sau viết xong ca từ.

Tên của ca khúc chủ đề do Kỷ Gia Khiêm đặt, tên là 《 Sắc màu gốm sứ 》.

Đồ sứ dễ vỡ, hồng nhan dễ già.

Thứ yếu ớt như đồ sứ chính là tình yêu của chúng ta, chịu không được sự khắc nghiệt của năm tháng, chịu không nổi sự tôi luyện của mưa gió.

Tình yêu chúng ta đâu phải một bộ phim, không có cái gì là không thể tan vỡ.

Nói đi nói lại, mặc dù trình độ hát nhạc nhẹ của tôi cũng không đến nỗi nào, nhưng đạo diễn Trần lại muốn tôi và Chung Dịch An cùng hát bài này. Dưới sự cầu xin tha thiết của tôi, cuối cùng đạo diễn Trần quyết định để tôi đồng ca cùng Chung Dịch An, nói một cách chính xác thì tôi chỉ hát theo anh ta mà thôi.

Vì thế mấy ngày tiếp theo của tôi lại càng trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày không phải đứng trong phòng thu âm thì chính là liều mạng trên phim trường.

Tôi nhận ra những bài hát do Chung Dịch An hát phổ biến đều rất vần, đối với người chỉ viết tiếng lòng của mình ra trang giấy như tôi, thì việc gieo vần cho ca khúc là chuyện rất khó khăn. Đến ngay cả người phóng khoáng như đạo diễn Trần còn nói ca từ của tôi không vần nữa là.

Tôi nhớ tới lúc mà tôi đưa ca từ cho ông ấy xem, ông ấy xem cũng chưa thèm xem đã nói một câu "Cũng có năng lực đấy." . Tôi hoảng sợ, còn tưởng rằng ông ấy lại chuẩn bị chê bai sáng tác của tôi. Đang cảm thấy có chút thất vọng, bỗng nhiên nghe thấy ông ấy nói: "Mang đi chế tác đi, nhưng phải nhanh lên đó."

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ấy, nhịn không được hỏi: "Cái này thông qua rồi hả ?"

Đạo diễn Trần nhún nhún vai, chỉ chỉ vào một dòng nói: "Câu này không tệ."

Câu mà đạo diễn Trần nói không tệ cũng là câu mà tôi thích nhất.

"Nếu sớm biết rằng nhan sắc cuối cùng cũng sẽ mất đi, thì khi đó tôi có ngu muội như vậy hay không?."

Nếu sớm biết rằng sẽ không có kết quả, thì khi đó tôi có hãm sâu vào tình yêu nữa không?

Tôi dùng cụm từ "có. . . .hay không" để nói rằng ngay đến chính bản thân tôi cũng không có đáp án.

Nếu có thể quay trở lại một lần nữa, thì tôi vẫn sẽ yêu Kỷ Gia Khiêm.

Quả thực hắn có không ít khuyết điểm. Hắn thâm trầm, ham muốn chiếm giữ của hắn rất lớn, khẩu thị tâm phi lạ còn không chịu bày tỏ. Nhưng hắn cũng chính là người hiểu tôi nhất. Hắn biết ước mơ của tôi, cũng có khả năng giúp tôi hoàn thành ước mơ đó. Tôi yêu hắn không phải vì hắn đã giúp đỡ tôi, mà là trong quá trình hắn giúp tôi hắn cũng bỏ một phần tâm vào trong đó.

Trong cuộc sống có rất nhiều người sau khi giúp đỡ bạn lại muốn bạn phải trả ơn cho họ, nhưng Kỷ Gia Khiêm không giống vậy. Hắn không những không cho tôi mang ơn hắn, mà còn muốn khiến cho tôi cảm thấy hắn chẳng làm gì cho tôi cả. Điều này cũng đủ để chứng minh Kỷ Gia Khiêm là một người đàn ông đáng để bạn yêu.

Mỗi lần hát bài hát này, tôi đều nhớ tới Kỷ Gia Khiêm.

"Cảm giác tốt hơn nhiều rồi." Chung Dịch An nhìn tôi, gật đầu nói: "Tình cảm trong câu hát vừa rồi có vẻ đúng rồi đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể đem đi chế tác rồi."

"Thật sao?" Tôi kinh hỉ nhìn anh ta, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sắc mặt Chung Dịch An sao lại khó coi như vậy. Tôi biết nguyên nhân chính là xuất phát từ Mạnh Thần Úc, đối với anh ta tôi thật sự không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Đêm đó sau khi ra khỏi khách sạn Quảng Dương, mặc dù tôi đã hiểu được một chút gì đó tình cảm của Kỷ Gia Khiêm, nhưng vẫn không lập tức chia tay với Mạnh Thần Úc. Một là vì không biết được trong lòng Kỷ Gia Khiêm nghĩ gì về tôi, hai là vì chiếc nhẫn trên tay Chu Duệ Vũ. Cứ coi như là tôi không cần nó đi, thì hắn cũng không nên đưa chiếc nhẫn đó cho người khác đúng không? !

Tôi biết rằng nếu như lúc trước tôi không nhận nó thì Kỷ Gia Khiêm có quyền tặng chiếc nhẫn đó cho bất cứ ai, nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy. Cũng đang là vì điểm này, mà càng ngày tôi càng khôg xác định được tình cảm của Kỷ Gia Khiêm.

Vì thế tôi quyết định tiếp tục quan sát rồi nói sau.

Sau khi thu âm xong, Mạnh Thần Úc tới đón tôi đi tham gia một buổi gặp mặt. Mấy ngày nay anh ta thường hay dẫn tôi tới những bữa tiệc như vậy, chúng tôi tỏ ra vô cùng thân mật.

Nhưng trên thực tế thì hai chúng tôi chẳng hề thân mật dù chỉ là một chút, anh ta thuần khiết như một xử nam vậy, ngoại trừ những lúc xuất hiện trước giới báo trí ra thì một ngón tay của tôi anh ta cũng chưa từng chạm qua.

Hơn nữa giữa tôi và anh ta không chỉ xa cách về mặt thân thể. Tôi có thể đọc một lèo tư liệu cá nhân của anh ta, nhưng sự hiểu biết của anh ta về tôi thì có lẽ bằng không.

Nhưng mà như vậy cũng tốt mà, ít nhất thì chúng tôi cũng sẽ không mắc nợ nhau.

Tối nay, tôi là bạn gái của Mạnh Thần Úc.

Mấy ngày này ít nhiều tôi cũng hiểu thêm một chút về tính cách của anh ta. Ở bên cạnh anh ta thì phải dịu ngoan e lệ, nhưng đôi khi cũng phải cáu kỉnh một chút. Đó là làm nũng chứ không phải tùy hứng, cần học cách giữ chừng mực. Còn về phần tôi, tôi có một vài thói quen không thể nào bỏ được, nhưng tuyệt đối không thể để cho anh ta phát hiện ra .

Bởi vì trong sinh hoạt hàng ngày với Mạnh Thần Úc, tôi đều phải đóng kịch.

Chính như giờ phút này đây, tôi ôm cánh tay của anh ta tiến vào đại sảnh bữa tiệc, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn thoáng qua Kỷ Gia Khiêm.

Trình độ diễn xuất của tôi tăng lên không ít, nên không ai có thể phát hiện ra cảm xúc dao động trong tôi lúc này. Bọn họ không hề biết trong lòng tôi kinh ngạc đến mức nào.

Kỷ Gia Khiêm mặc trên người bộ quần áo tôi "mua" cho hắn.

Hắn làm vậy là có ý gì? Tại sao đột nhiên hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn. . . . . . tới cùng thì hắn muốn tôi phải làm sao đây?

Ôm ấp yêu thương hắn không được, đối với một người tôn kính mà không thể gần gũi như hắn nhưng giờ phút này lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Tôi rất muốn đập đầu của hắn ra rồi lấy Kính Viễn Vọng nghiên cứu một chút.

Sau khi Kỷ Gia Khiêm thoát khỏi tầm mắt của tôi, bàn tay tôi vô lực tuột khỏi cánh tay của Mạnh Thần Úc.

Mạnh Thần Úc có chút lo lắng nhìn tôi hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"

Tôi lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy phía sau gáy toát ra mồ hôi lạnh.

Ngay tại lúc này, Kỷ Gia Khiêm không biết từ nơi nào xông ra, hắn chầm chậm bước về phía tôi. Bên cạnh hắn là một cô gái toàn thân mặc một bộ lễ phục màu cánh sen, nhưng không phải là Chu Duệ Vũ. Tôi giả vờ như vô tình nhìn liếc qua, bỗng nhiên nhận ra người con gái kia chính là người tình tin đồn của Kỷ Gia Khiêm năm đó- Tần Sênh Trạch!

Cô ấy, cô ấy từ Pháp trở về rồi sao?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy, tôi nên tới gần đó ngửi một chút, xem trên người Tần Sênh Trạch có mùi nước hoa Burberry hay không.

Tôi cầm ly rượu tiến về phía trước hai bước, lại vì một câu nói của Tần Sênh Trạch mà dừng lại bước chân.

Cô ấy mỉm cười nói: "Bộ quần áo này của anh rất đặc biệt."

Ánh mắt của Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên rơi trên người tôi, cũng không biết là vô tình hay hữu ý: "Thật sao? Là của một người bạn tặng."

Tần Sênh Trạch tao nhã cười hỏi hắn: "Bạn gái sao?"

Kỷ Gia Khiêm quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "Là người anh đã từng yêu."

Tần Sênh Trạch lập tức liền bị hắn khơi dậy hứng thú, hưng trí bừng bừng truy vấn: "A...? Kỷ công tử của chúng ta cuối cùng cũng có người trong lòng rồi à? Cô ấy là ai? Ở đâu? Dẫn tới đây cho em xem mặt đi!"

Tôi mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Kỷ Gia Khiêm.

Hắn trầm mặc rất lâu, rồi nhàn nhạt nói: "Cô ấy mất rồi."

. . . . . .

Cảm nhận thứ nhất, hắn đang nguyền rủa tôi chết.

Cảm nhận thứ hai, ông trời ơi, tới cùng thì tôi phải làm sao thì chúng tôi mới có thể quay trở về bên nhau?

Yêu nhau lắm cắn nhau đau, con mẹ nó khiến tôi rối rắm đến chết mất. . . .