Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Chương 3



Tỏ tình trắng trợn nhưvậy, cái kiểu tỏ tình này cô không xa lạ, bất kể là cô hay hắn mỗi năm đều bịgặp vô số lần tỏ tình. Nhưng mà lần này không giống, lần nay là cô gái đứngcạnh hắn, đi chung một cái ô.

“Thích?” Trừng ánh mắt như dao nhìn ai đó, lại tiếp tục quay lại hỏi: “Vậy côcó biết tôi là ai không?”

“Biết.” Dịu dàng gật đầu, “Tôi biết rõ chị là chị gái của Triệu.” Từ khi quenbiết Triệu, cô liền bị chàng trai khác người này mê hoặc, so với những chàngtrai tùy tiện khác hoàn toàn bất đồng. Hắn nhã nhặn, trầm tĩnh tự nhiên, họccùng hắn mấy năm càng thấy thích hắn. Đối với người cô yêu thích tất nhiên côsẽ tìm hiểu kỹ, cô biết hắn có một chị gái, tình cảm rất tốt, bọn họ sáu nămtrước đến Paris, Thạch Sắc Vi hiện tại đang học ở trường đại học LGD.

Thạch Sắc Vi cười mang theo vài phần cổ quái: “Cô nói, tôi là chị gái của hắn?”Ý vị sâu xa liếc nhìn chàng trai đang trầm mặc một cái.

“Vâng”

“Rất tốt.” Xoay người nhón chân lên ôm cổ của hắn, ngẩng đầu lên hôn lên môicủa hắn, nhẹ nhàng nếm nước mưa lạnh băng trên môi hắn, rồi nước mưa cũng nhanhchóng bị nhiệt độ của hai người làm cho nóng lên.

Lưỡi của cô thăm dò vào bên trong miệng hắn, câu dẫn, trêu chọc môi lưỡi hắn,sau đó càng không thể kiểm soát lưu luyến không thể tách rời ra, lưỡi của cô từtừ liếm qua đôi môi ướt át của hắn, sau đó quay đầu nhìn về cô gái đang táinhợt: “Cô nói xem, chúng tôi có đúng là chị em?”

Sao có thể là chị em? Elaine khiếp sợ không cách nào mở miệng, coi như ngu nữa,cũng nhìn và hiểu nụ hôn kia không phải đơn thuần giữa chị em, cô thấy rõ rànglưỡi của hai người....

Trời ạ! Chàng trai cô thích mấy năm đã sớm có người yêu, hơn nữa người kia lạilà chị gái của hắn, điều này thật sự là...

Nhìn cô gái khóc chạy đi khiến trong mắt Thạch Sắc Vi lửa giận càng bùng cháy,hiện tại thương tâm một chút nhưng tốt hơn hết là đừng lún sâu vào. Lại quayđầu nhìn cái tên tác giả gây ra mọi chuyện, thế mà hắn còn dám bình tĩnh nhìncô.

Hắn còn dám bình tĩnh, còn dám bình tĩnh?

“Dám trêu hoa ghẹo nguyệt, dám phóng điện lung tung này!” Tức muốn chết, côdùng sức đạp mạnh chân hắn.

“Đi lên xe.” Chân hắn bị cô đạp cũng không tránh né, vẫn chăm chú để ý tới áokhoác đang trùm lấy đầu cô đã rất ướt vì nước mưa. Thời tiết như vậy cô sẽ rấtdễ bị cảm lạnh, nếu như cô thích cứ lấy thân thể hắn mà phát tiết cũng được.

“Còn dám ra lệnh cho người ta?” Cô không dám tin trừng hắn, tức giận đến toànthân phát run, “Người ta không đi đấy, làm gì được nào?”

Trong mắt hắn thoáng qua một chút do dự, hắn hiểu rất rõ tính tình của cô,thích mềm không thích cứng, cùng cô giằng co chỉ có thể lưỡng bại câu thươngthôi.” Chúng ta về nhà, muốn giận thế nào cũng được, được không?”

Duỗi ngón tay dùng sức đâm vào lồng ngực của hắn, “Không cần bày ra khuôn mặthiểu chuyện được không, rõ ràng chính là tiểu quỷ mà còn dám dạy dỗ người ta. Người ta mạn phép không trở về. Cậu không phải đangcùng người khác che chung một cái ô rất lãng mạn vui vẻ sao? Khi đó sao khôngnói muốn về nhà, khi cô ta chạy đi mới chịu nói muốn về nhà?”

Hắn trầm mặc như trước, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt trong trẻo vô cùngkiên định, đôi môi hồng nhuận mím chặt, mái tóc bị nước mưa làm ướt nhẹp, nhữngsợi tóc đen nhánh dính trên trán, vào cổ, lan da trắng nổi bật càng trong suốt,trắng nõn.

“Nhìn người ta làm gì? Dù thế nào người ta cũng không chịu về, nếu về thì tựcậu về đi!” Cô trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên thở dài, sau đó đưa tay ôm lấy cô, không thèm để ý đến cô đanggiãy dụa, ôm thật chặt khiến cô không thể thở nổi. Mặt hắn vùi sâu vào vai cô,làn da lạnh băng khiến cô run rẩy.

“Chúng ta về nhà, có được không?” Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, mềm nhũn, phảvào tai cô tê tê dại dại, khiến chân cô suýt nữa nhũn ra.

Hắn nói về nhà, về nhà.

“Triệu Tử Hiển!”

“Về nhà... Sắc Vi...” Giọng ngân dài, khàn khàn khiến cho người ta yếu lòng.

“Bụp” một tiếng, Thạch Sắc Vi cảm thấy cảm giác lửa giận bị nước đá đổ ập xuốngtắt ngúm. Hắn đang làm nũng, người này tự nhiên lại làm nũng,cực kỳ khó, cực kỳ hiếm thấy hắn làm điều này.

Mềm lòng, thật sự là không có tiền đồ rồi.

Đưa tay, véo hắn một cái, rồi lại không nỡ dùng sức, mở miệng chất vấn: “Haingười vừa nói chuyện gì?” Giọng nói có vẻ hung hăng nhưng hắn biết cô đã hếtgiận rồi.

“Cô ta nói hy vọng tôi đưa côta về nhà, nhưng tôi đưa luôn ô cho cô ta nhưng cô ta không muốn.”

Dĩ nhiên không muốn, người ta là muốn hưởng thụ không khí lãng mạn của haingười che chung một cái ô, không phải là mượn ô, cậu có thật là không hiểu?

Dĩ nhiên hiểu, hắn lại không phải người ngu, “Sắc Vi, tôi không thích cô ta,đừng tức giận được không?” Vẫn là giọng làm nũng mà cô thì không thể kháng cựđược sự dịu dàng.

Quá xấu hổ, biết rõ cô yếu thế không đủ trình độ đấu với hắn, lại dùng chiêunày.

Ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, mở đôi mắt tà mị, bên môi nở nụ cười xấu xa:“Cậu không thích cô ta, thế thích ai?”

Hắn không trả lời, chẳng qua là nhìn cô, tròng mắt ngập nước, đôi môi đỏ au,lông mi dày ướt át khẽ run rẩy, sờ sờ khuôn mặt đẹp trai chết người này, thậtlà yêu nghiệt, không thể kháng cự nổi.

“Do cái khuôn mặt này!” Cô cắn răng đưa tay véo khuôn mặt hắn, “Trông như vậy,khó trách là hoa đào rải khắp nơi.”

Hắn cúi đầu, hôn cô một cái.

Cô cắn răng trừng mắt nhìn hắn hắn: “Lại chiêu này.”

Lại hôn tiếp.

“Triệu Tử Hiển, không thể lần nào cũng dùng chiêu này, không thấy xấu hổ sao?”

Tiếp tục hôn.

“Ưm, đừng có ngừng.”

Vì vậy, nước mưa, gió lạnh, người đi đường đều không quan trọng, chỉ cần cô ởtrong ngực hắn, hắn ở bên cạnh cô, bọn họ ôm nhau trao những nụ hôn nóng bỏng,trời có lạnh thì có sao đâu?

Nhưng mà hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô...

“Sắc Vi.” Tiếng hắn thở dốc, mang theo thanh âm trầm thấp hấp dẫn cô, để chotoàn thân cô rét run lại nóng lên, ánh mắt ướt át có thể chảy ra nước.

“Hửm?”

“Chúng ta về nhà.”

Cái vật gì đó đang chọc vào bụng cô, và tròng mắt hắn càng thêm ướt át khiếncho nụ cười trên môi cô càng ngọt ngào hơn, “Được.”

Vòi hoa sen được mở ra phun màn nước nóng dày đặc xuống, hơi nước bốc lên mờmịt, tiếng thở dốc mềm mại đáng yêu làm cho không khí càng thêm mập mờ.

Cô gái với thân thể lung linh trắng noãn trần truồng tựa vào tường gạch bóngloáng, đôi mắt như thủy tinh, gò má trong suốt, tiếng rên rỉ đứt quãng phun ratừ đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên mềm mại ngọt ngào. Một cái chân thon dài mảnhkhảnh gác lên vai chàng trai, mà hắn thì cúi đầu vào giữa hai chân cô, dùng môilưỡi tỉ mỉ nhấm nháp mật hoa.

“Ưm... A Hiển...” Thở hổn hển kêu tên của hắn, ngón chân ở sau lưng hắn co lại,ngón tay cô cắm vào tóc hắn, cả người uốn éo đem chính mình vào môi hắn sâuhơn, mặc hắn càn rỡ.

Cô đã sớm bị môi hắn làm cho ướt đẫm, nhưng người nào đó vẫn không muốn thả côra, ngón tay tách lấy hai cánh hoa ra để đầu lưỡi đi vào sâu hơn, ngón trỏ ởđỉnh cực kỳ nhạy cảm vẫn hung hăng day miết khiến cho cô thét chói tai dãy dụa,hắn vẫn liếm mút mặc cho cô cựa quậy thế nào cũng không thoát được.

Trải qua mấy phen nhấp nhô, cả người cô đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, cô muốn đếnphát đau vội vàng ôm hắn: “A Hiển, người ta muốn...Nhanh lên một chút.” NữVương đã đưa ra mệnh lệnh vậy thì còn vấn đề gì ở đây?

Làn môi ẩm ướt thủy dịch ma sát trên làn da sáng bóng rời đến trên môi cô,ngón tay từ nơi chặt khít đầm đìa nước rút ra rồi đưa lên môi, phía trên đólà một mảnh ẩm ướt, hắn mở đôi môi đỏ, liếm lấy ngón tay, tròng mắt đen nhánhnhìn cô: “Muốn hửm?”

Quá xinh đẹp, quá yêu nghiệt, thân thể của cô mềm nhũn, nhanh chóng không đứngvững được, nói đến hấp dẫn thì không biết ai là đối thủ của ai? Đưa tay cầm lấydục vọng đang chực bùng phát của hắn, lòng bàn tay cô căng thẳng dùng sức:“Triệu Tử Hiển!”

Hắn hung hăng hít một hơi, cắn răng nghiến lợi rủa thầm một cái rồi nâng lêncái đùi trắng như tuyết, thẳng lưng đâm vào.

“A...” Bọn họ đồng thời thở hổn hển, vì sự kết hợp đó thực sự quá tuyệtvời, chân mày dãn ra.

Vừa sâu vừa trướng, vừa chặt lại non mềm.

Giữa động tác kịch liệt, hắn hôn lên cả khuôn mặt cô. Khuôn mặt mềm mại trắngnõn này lúc vì kích tình luôn nổi lên màu phấn hồng giống như đồ sứ cực phẩmđược tráng loại men màu thượng đẳng, kiều mỵ mà xinh đẹp khiến hắn vô cùng độnglòng. Đầu lưỡi liếm qua mí mắt cô, ướt át làm cong lên đôi mi, liếm qua từng chút,từng chút như muốn nuốt trọn toàn bộ cô.

“Mau hơn chút nữa, A Hiển.” Cô khó chịu kẹp chặt hắn, hưởng thụ nụ hôn của hắn.Khi lửa nóng tiến vào chiếm đoạt, vội vàng thúc giục hắn, nhiệt tình càng khôngbị cản trở, không muốn che giấu dục vọng mãnh liệt muốn hắn, xoắn lấy hắn, bópchặt lấy hắn, đem hắn vào bên trong không muốn cho ra ngoài nữa.

Tiếng thở dốc của hắn càng trở nên to lớn, hoa huyệt cô liên tục co rút khiếnhắn càng trở nên thoải mái, con ngươi nhiễm tình dục màu đen, gương mặt hắn trởnên nhàn nhạt hồng.

Động tác của hắn càng kịch liệt, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức,tiếng nước chảy, tiếng ma sát nơi riêng tư của hai người đem nhiệt độ trongphòng tắm không ngừng tăng lên.

Nóng, nóng quá, khó có thể chịu được nhiệt độ này. Nước phun xuống làn da củahọ cũng bị bốc hơi lên, nước bắn tung tóe lên sàn, lên bàn, nơi nơi đều lànước, dưới động tác kịch liệt của hai người một phòng đầy xuân sắc.

Xinh đẹp như vậy, kiều mỵ như vậy, mềm mại ngọt ngào như thế làm cho hắn thởhổn hà hổn hển rên rỉ, đôi lông mày đẹp hơi nhếch lên, đôi mắt trong trẻo giờđầy tơ máu đỏ bừng, nửa hé nửa mở hưởng thụ cảm giác bị cô thật chặt bao vâylấy. Thân thể nhẵn nhụi cúi xuống cắn lấy đầu nụ hoa, ngậm vào, nặng nề mà mút.

“A...” Cô thét lên, nước mắt chảy ra, khoái cảm quá lớn tràn ngập cơ thể cô, côsắp không chịu nổi, chỉ có thể không ngừng bám lấy hắn, ngón tay đan vào máitóc ẩm ướt của hắn, miệng lầm bầm hô tên hắn mang theo tiếng than khóc kéo dài.

Cao triều đột nhiên đột kích, cô khóc ôm lấy hắn muốn ngất luôn trong ngực hắn,quá tuyệt và quá cuồng nhiệt, cảm giác như vậy chỉ có hắn mới có thể cho cô vàchỉ có cô mới có thể cho hắn.

Vui sướng đầm đìa, gân cốt mềm nhuyễn.

Bị mắc mưa rồi sau đó lại điên cuồng cả đêm khiến cho tiểu quỷ vốn thân thểkhỏe mạnh vào sáng hôm sau lại không thể xuống giường.

Cho tới bây giờ hắn đều đúng sáu giờ rưỡi rời giường, lúc này lại cả người nóngsốt cao, gương mặt hồng hồng, tròng mắt trong veo, môi cũng hồng hơn bìnhthường, hắn nằm trong chăn nhắm mắt nặng nề. (Tội nghiệp thằng bé:)), thế nàythì ai còn dám bắt nghé con nữa.)

Lấy nhiệt kế từ trong tai hắn ra nhìn khiến Thạch Sắc Vi nhíu chặt mày, từtrước đến giờ hắn chưa bao giờ ngã bệnh, cho nên tuy nhuốm bệnh nhưng vẫn hunghăng.

“Ừm, tôi đichuẩn bị bữa sáng... Khụ khụ... hôm nay muốn đi đâu...” Người đang ngã bệnh kiacòn muốn mạnh mẽ chống người dậy, rời giường.

“Nằm xuống cho người ta nào!” Cô nũng nịu mộttiếng, tiểu quỷ luôn luôn nghe lời lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, trong đôi mắthắc bạch phân minh tràn đầy vẻ ngây thơ cùng với tia máu.

Nhìn cái dáng vẻ này làm cho cô thật là đau lòng, thở dài, “Thay quần áo đi,chúng ta tới bệnh viện.”

Hắn mới vừa há mồm liền bị cô cho một ánh mắt muốn đông lạnh vội ngậm miệnglại, tính khí cô rõ ràng nói một không nói hai, hắn rất nghe lời rời giườngsang phòng bên cạnh để mặc quần áo.

Bởi vì Thạch Sắc Vi học thiết kế thời trang, hơn nữa lại rất thích mua quần áocho nên y phục, giầy, túi xách, các phụ kiện đính kèm nhét đầy ba chiếc tủlớn.Trong đó cô để một tủ để đồ may sẵn mà quầnáo của Triệu Tử Hiển chỉ chiếm diện tích nhỏ, còn lại là của cô hết. Quần áo,phụ kiện, giày dép chiếm đầy hết căn phòng 10m2 này.

“Mặc dày một chút.” Ném cho hắn là một bộ áo len quần bò, hắn ho khan nhận lấyrồi im lặng mặc vào người.

“Cái này nữa.” Cô cầm chiếc áo khoác màu đen thật dày, chờ hắn mặc vào xong côliền giúp hắn cài nút áo, ngón tay cảm nhận được nhiệt độ cao thấm ra khiếnchân mày cô càng nhíu chặt hơn.

“ Tôi... Khụ khụ... Không sao.” Ngón tay nóng rực vuốt lấy chân mày cô đang cauchặt, vừa ho khan vừa an ủi cô, lại sợ cô bị lây bệnh nên nghiêng mặt sang mộtbên.

Thật là, lại còn quan tâm đến người ta làm cho người ta càng đau lòng, giọngđiệu cô càng hung dữ: “Ngã bệnh không nên lộn xộn, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.”

“Được.” Quả nhiên thật biết điều đứng ở đó, bởi vì cô đang loay hoay choàng chohắn chiếc khăn len màu xám tro, quàng kín cổ hắn, vuốt tóc gọn gàng cho hắn. Cônhìn toàn thân hắn được mặc hoàn chỉnh mới cầm lấy chiếc áo khoác màu đỏ mặcvào rồi tùy tiện cột tóc ra đằng sau.

“Ở tầng thứ ba, ngăn thứ hai bên trái.” Thấy cô đang tìm túi xách, hắnche môi, nhẹ giọng nhắc nhở nàng.

Đồ của cô đều là hắn sắp xếp, thứ gì đặt ở đâu hắn biết rõ còn hơn cả cô.Hơn nữa cô khá kỹ tính trong ăn mặc, y phục phải phối đúng với nhau, tuyệt đốikhông đảo lộn nên hắn chỉ cần nhìn cô mặc cái gì là biết phụ kiện nào đi kèm vànó đang để ở đâu.

Quả nhiên ở ngăn thứ hai bên trái thấy ngay được túi xách cô muốn tìm.

Kéo hắn ra cửa, trên lối đi theo lời hắn nhắc nhở liền tìm thấy được di động,ví tiền và chìa khóa.

Trên đường lái xe tới bệnhviện, cô gọi điện đến trường hắn xin nghỉ phép và gọi điện luôn đến trường mìnhxin nghỉ.

Tiếp theo rất thuận lợi, gặp bác sỹ rồi tiêm thuốc, lấy thuốc. Bị sốt cao tới bốnmươi độ suýt nữa thì viêm phổi, nếu không tới bệnh viện thì sự tình đã rấtnghiêm trọng rồi. Sau khi bác sĩ Pierre là bạn thân của cô khám qua rồi nói vớicô khiến cô tái mặt,vừa tự trách lại vừa đau lòng.

Thật ra tất cả đều là do cô giận dỗi hại hắn bị ngâm trong nước mưa lạnh lâunhư vậy, áo khoác cũng mang che mưa cho cô mới bị ngã bệnh.

Hắn là đứa trẻ ngoan, cũng là bệnh nhân rất nghe lời, không cáu kỉnh khi ở bệnhviện, ngoan ngoãn tiêm, ngoan ngoãn uống thuốc, ngay cả cô y tá hơn bốn mươituổi cũng cười mỉm, an ủi hắn, cùng nói chuyện với hắn.

Nhưng hôm nay hắn còn im lặng hơn cả ngày thường, khuôn mặt này vốn đang tứcgiận nhưng vì sinh bệnh mà mang theo cả mệt mỏi, có phần tái nhợt. Con ngươi cóvẻ đen hơn, mắt càng lớn hơn, gò má vì sốt cao mà đỏ hồng, đôi môi cũng đỏtươi, bộ dạng có bệnh trong người mà dường như là thích hợp để câu dẫn ngườikhác.

Tuổi nhỏ, non nớt, ốm yếu mà mắc bệnh, nếu mà thả ra chắc sẽ khiến cho người takhông yên lòng.

“Tôi đi tìm Pierre hỏi một chút.” Cô cầm túi thuốc nói với hắn, mặc dù khôngkhí trong bệnh viện rất ấm nhưng cô vẫn đưa tay sửa lại khăn quàng cổ của hắncho kín hơn nữa, cô định hỏi thăm về bệnh tình của hắn thêm lần nữa để chăm sócđược cẩn thận hơn.

Một bàn tay giữ ống tay áo cô lại, cái tên con trai đang bệnh thoi thóp mở tomắt nhìn cô, môi mím chặt lại.

“Thế nào?”

“Không được đi.”

“Tại sao?”

Trầm mặc, “Chính là không cho phép đi!”

“Đang bệnh mè nheo gì?” Nhẹ vỗ trán hắn rồi nói.

“Không cho phép đi!”

“Triệu Tử Hiển! Cậu đang gây sự gì đây?” Cô tức giận đến nghiến răng.

Một hồi lâu, tên con trai mới lầm bầm làu bàu mấy câu.

“Lớn tiếng một chút, không nghe được.”

“Cái tên bác sĩ đó, không cho phép gặp hắn.”

“Cậu bảo Pierre?”

“Hừ!”

“Hừ cái gì mà hừ?” Cô bất mãn nhìn hắn, không giải thích không được: “Pierre làbạn tốt của người ta, có cái gì không được sao?”

“Chỗ nào cũng không được.” Hắn ôm chặt hông của cô, khuôn mặt vùi sâu vào bụngmềm mại, “Ánh mắt hắn nhìn cô, cả cái nhìn khi cô cười, còn giọng điệu đềukhông được, rất ghét.”

Thì ra là... Trên môi cô, nụ cười không tự chủ nhếch lên, hắn ghen.

Thật là, đã ngã bệnh còn nhớ đến chuyện đó mà ghen tuông. Người này có thểkhác bình thường một chút thì thật đáng yêu nha. Lúc bình thường thì vô cùngkín đáo nhưng khi bệnh vào lại hư như vậy. Dĩ nhiên điều này so với tuổi củahắn thì có vẻ hợp lý hơn, mà hắn như vậy khiến cho lòng cô nhũn thành vũng bùn.

Giơ tay vuốt ve từng sợi tóc hắn: “Đúng là Pierre từng theo đuổi người ta.”

“Hừ!”

“Mà người ta rất rõ ràng đã cự tuyệt hắn, mà hắn cũng đã chấp nhận làm bạnbè.”

Tính tình Thạch Sắc Vi vốn là vậy, thích là thích, không thích là không thích,chưa bao giờ chơi trò mập mờ, bởi vì trong lòng cô từ đầu đến cuối cũng chỉ cómột người mà thôi.Cho nên mặc dù từ nhỏ đến lớn số người bị cô cự tuyệt đếmkhông hết, nhưng cho tới bây giờ cũng không có người vì vậy mà oán hận cô, thậmchí có người đến giờ còn ôm mộng chỉ có thể làm bạn bè, Pierre chính là mộtngười trong đó. Hơn nữa anh ta cũng là người bạn tốt, thiện lương lấy giúp đỡngười khác làm việc vui, chơi với anh ta thật sự vui vẻ.

“Làm bạn mới là lạ.” Thanh âm của hắn rầu rĩ truyền đến, đàn ông mà làm bạn vớiphụ nữ thì chỉ có quỷ mới tin.

“Tóm lại người ta với hắn không có gì, buông tay người ta ra, để người ta đihỏi rõ ràng có được không?”

“Còn việc gì để hỏi nữa?”

Sự kiên nhẫn của cô rốt cuộc khô kiệt, đưa ngón tay dí vào mặt hắn: “Triệu TửHiển, tôi cảnh cáo anh, còn như vậy tôi sẽ tức giận.”

Hắn ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô, tròng mắt đen nhánh có một tia uất ức, giơ taycầm túi thuốc trong tay cô, “Cái túi này, một ngày uống ba lần, mỗi lần uốnghai viên, uống sau khi ăn xong; lọ này, một ngày hai lần, sau 12 giờ uống mộtlần, mỗi lần 50 millilit. Cái túi này, một ngày uống một lần, mỗi lần một viên,sốt phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, ăn đồ nhẹ một chút. Hiện tại, còn cócái gì muốn hỏi sao?”

Hắn càng nói, nụ cười bên môi cô càng nở ra, người này sao đáng yêu thế!

“Không.”

“Vậy chúng ta về nhà, có được không?”

Có được không? Đương nhiên được..., cô nắm lấy tay hắn, ánh mắt hắn sáng lênlập tức nắm lại. Bàn tay hắn rất nóng khiến cho lòng cô cũng nóng lên.

Hắn như vậy sao cô có thể không động lòng?

Ngón tay hai người đan vào nhau cùng ra về.

“Vi­vian!” Tiếng gọi từ xa truyền đến, Thạch Sắc Vi quay đầu thấy Pierre từtrong phòng khám ra.

“Đi mau đi mau!” Người bên cạnh luôn miệng thúc giục, sắc mặt tối hơn phân nửa.

“Chờ một chút, hắn có thể...”

“Đầu tôi hơi choáng, muốn nghỉ ngơi sớm.”

Được rồi được rồi, biết rõ người này rất có thể đang cố ý, nhưng cô vừa mềmlòng lại vừa lo lắng, cười xin lỗi Pierre rồi vẫy chào tạm biệt, nắm chặt tayhắn ra khỏi bệnh viện

Mãi cho đến xe chạy ra khỏi phạm vi bệnh viện, cái tên kia lúc này mới thở ramột hơi dài, mềm nhũn tựa vào trên ghế ngồi, sợi tóc đen nhánh sạch sẽ rủ xuốngtrán, gương mặt mệt mỏi nhưng giọng vẫn kiên quyết như cũ: “Về sau không baogiờ tới bệnh viện nữa!” Một hồi lâu, bổ sung một câu: “Có tới tuyệt đối cũngkhông bao giờ tới đây.”

Cô cười đến suýt cầm tay lái không nổi.

Bọn họ về đến nhà đã là vào buổi trưa, Triệu Tử Hiển đã uống một chút thuốc ngủnên đã chìm vào giấc ngủ.

Cô ngồi bên giường ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ, ngoan ngoãn nằm đó, bàn tay anphận đặt bên người, tư thế ngủ quy củ.

Giơ tay kéo chăn bông đắp cho hắn, vuốt tóc hắn, nghe hắn thở sâu đều đều màlòng cô vô cùng ngọt ngào. Cứ yên lặng nhìn hắn ngủ say cũng thật là vui vẻrồi.

Mặc dù cô lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng trên thực tế, từ nhỏ đến lớn đều là hắnchăm sóc cô. Có lúc cô trộm nghĩ, hắn so với cô còn giống con nhà họ Thạch hơn.Tính cách của hắn thật giống anh trai Thạch Quân Nghị, đều là những người đànông rất nghiêm khắc và kỷ luật, sống, làm việc và nghỉ ngơi đều theo kếhoạch, không xê dịch phút nào.

Buổi sáng nhất định là đúng sáu giờ rưỡi rời giường, cho tới bây giờ đều khôngmuộn một phút. Bất kể trời mưa hay nắng đều sẽ ra ngoài tập thể dục bằng cáchchạy bộ nửa tiếng, sau đó trở về làm đồ ăn sáng rồi gọi cô dậy.

Thích sạch sẽ, cuộc sống nghiêm chỉnh rõ ràng, quần áo giặt thế nào, ủi thếnào, để ở nơi nào cũng rõ ràng, trong nhà không nơi nào có nhiễm chút hạt bụi,nhà cửa sáng choang. Về tài nấu nướng thì càng khỏi nói, bất kể là món ăn TrungQuốc hay là Phương Tây đều không làm khó được hắn. Dĩ nhiên, điều này hoàntoàn đáp ứng được khẩu vị khó tính của cô, thức ăn ngoài cô không thích cho nênhắn dứt khoát đi học nấu ăn.

Hắn đối với cuộc sống của mình rất có hoạch định, cũng biết rõ mình là ngườinào, cho tới bây giờ cũng sẽ không vượt khuôn khổ. Ở Thạch gia, hắn vẫn luôn làyên tĩnh ít nói, biết cha cô, mẹ cô hi vọng hắn có thể chăm sóc cô cẩn thận,hắn liền làm tốt khiến cho mọi người đều hài lòng. Chuyện học hành càng khôngcần ai quan tâm, chọn trường nào, thi gì cho tới giờ vẫn như một đường thẳng,nếu ai làm cha mẹ hắn chắc cũng chẳng phải lo lắng điều gì.

Hắn như vậy lại gặp phải người như cô, mà cô lại thích hắn, không biết đây cóthể gọi là duyên phận?

Triệu Tử Hiển gặp Thạch Sắc Vi không biết có phải là may mắn với hắn hay không?Cô biết mình thích hắn, thương hắn, vì hắn có thể cái gì cũng không cần dùtrong lòng cô rõ ràng biết cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô với hắn.Nhưng mỗi khi cô đã quyết tâm thì sẽ không chùn bước, đối với tình cảm của mìnhcô càng rõ ràng chỉ muốn duy nhất là hắn mà thôi.

Mối quan hệ của họ bắt đầu đều do cô chủ động, lúc đầu chỉ là tò mò về hắn nênbảo cha mẹ nhận nuôi hắn. Cho đến khi muốn hắn ở bên cạnh cô, thậm chí sau khicùng đến Paris cô lại càng muốn. Mỗi lần đều là cô chủ động, chưa bao giờ làhắn cả. Cô đang suy nghĩ có phải do hôm đó cô chủ động nên hắn mới cùng cô lêngiường. Nếu cô không can đảm có phải họ mãi chỉ dừng lại ở mối quan hệ chị emgiả dối, không có chút tiến triển nào?

Cô thật ra cũng không chắc chắn về tình cảm của hắn với cô, dù cô có hỏi thếnào hắn cũng chưa bao giờ nói thích, nói yêu nhưng cô cảm nhận được hắn rất đểý tới cô. Chăm sóc cô như vậy, ôm cô nồng nhiệt như vậy cô rõ ràng biết hắn cótình cảm.

Nhưng hắn vẫn không nói ra.

Thì ra cô gái có xinh đẹp tự tin đến mấy khi đối mặt với tình yêu thật sự củamình cũng sẽ nhát gan chần chừ, không dám nói yêu, không dám làm rõ ràng. Cô,Thạch Sắc Vi cũng chẳng phải ngoại lệ.

“Anh rốt cục đang nghĩ gì?” Đưa tay đặt lên vị trí trái tim hắn, cách chăn mềmmại: “Nơi này rốt cục có em không?”

Hắn vẫn thở đều đều, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.