Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 31: Ai trong đêm khuya “ép buộc người mù”



Sáu ngày sau, Trấn Nam vương phủ

Tĩnh Huyền Phong khi tỉnh lại phát hiện mình đã nằm ở trêngiường… Hắn vừa muốn ngồi dậy, quân y lại tiến lên từng bước, thanh âm hiểnnhiên trầm thấp, nhẹ nhàng khuyên can nói, “Vương gia, thỉnh ngài đừng đứng dậy,uống chén thuốc này vào rất nhanh liền hảo…”

“Bổn vương đã sắp trở thành ấm sắc thuốc ! Đến tột cùngcòn có thể kéo dài được bao lâu, thỉnh nói thẳng đi” Tĩnh Huyền Phong tronglòng một đoàn lửa giận theo chưa tắt quá, hắn này vô duyên vô cớ té xỉu đã phimột hai thứ, không hề dấu hiệu nói đến là đến, nhưng tỉnh lại sau lại vô cùngsao không thích phản ứng… Nói mơ hồ điểm, hắn coi như là ai trong tay xả tuyếnrối gỗ, làm cho hắn đổ liền đổ, chơi đã liền nghỉ một lát.

“Vương gia không cần rất nóng vội, dễ tổn hại thân thểa, mặc dù tất cả đều là dấu hiệu cho thấy ngài bị trúng kịch độc, nhưngsau khi phát tác vẫn chưa thương cập tới lục phủ ngũ tạng của Vương gia,miệng không nôn ra máu, thân chưa mệt mỏi, thuộc hạ hành quân chữa bệnh đãhơn sáu năm, đối với các loại phương pháp giải độc cũng coi như có chút thànhquả nghiên cứu, nhưng chi độc Vương gia mắc phải quả thật làm thuộc hạ cóchút nghi hoặc, bất quá, thuộc hạ nhất định không dám chậm trễ, sẽ đem hếttoàn lực tìm kiếm thuốc giải, đối với thầy thuốc chữa bệnh, trên thếgian này không có độc không giải được, chỉ là…” (có tìm ra đc hay kothôi)

“Chỉ là, muốn xem bổn vương sẽ chống đỡ được đến baogiờ nga” Tĩnh Huyền Phong bình tĩnh tiếp nhận nói, hắn đối với cảm giác bịthao túng loại này ngoại trừ tức giận ra, còn có cả cảm giác bất lựcnữa.

“Nhiễm Nhượng Hà bên kia có động tĩnh gì không?” Hắn vừanói chuyện vừa chuyển tầm nhìn về phía quân sư vẫn đang chờ đợi ở một bên.

“Tây Bằng Đinh Luân bốn ngày trước một mình đơn độc tiếnvào Bắc Duyên quốc, theo hiểu biết của thuộc hạ, Tây Bằng Đinh Luân cùng NhiễmNhượng Hà là bạn cũ “

Tĩnh Huyền Phong nghe nói như thế lại càng buồn bực hơn, hắngiáng một quyền thật mạnh ở trên ván giường, “Thừa dịp bổn vương còn có thểchống đỡ được, trước đem Trấn Nam Vương phi cứu ra rồi nói sau” quân sưđịnh khuyên can, còn chưa kịp mở miệng đã bị Tĩnh Huyền Phong giơ tay lênngăn lại, “Bổn vương tâm ý đã quyết, nguyên nhân tai họa đều là ta tạo lên,không thể để cho Cổ Tiểu Tiểu một nữ tử đơn thuần phải chịu đựng trừngphạt nàng vốn không phải chịu, nếu không phải bổn vương khư khư cố chấp thúnàng vào cửa, nàng giờ này vẫn sẽ ở trong cung, vẫn sẽ tiếp tục annhàn…”

Quân sư chậm rãi quỳ xuống đất, “Thuộc hạ liều chết nóimấy lời quá phận này, Trấn Nam Vương phi nhìn như không màng thế sự,nhưng là con dân của triều đại ta không ai là không biết Vương gia ngàichinh chiến dũng mãnh, nhất định sẽ gây thù hằn bốn phía? Một khi đã chấpnhận ngồi lên ngôi vị Trấn Nam Vương phi, thì không nên để ý tới sinh tử,Trấn Nam Vương phi là vì phụ tá Trấn Nam vương chấn hưng biên cương mà đến,không phải vì để Vương gia ngài hy sinh thay a…”

Tĩnh Huyền Phong nghe xong này nói lời vốn nên tức giận,nhưng đây lại là cấp dưới vẫn luôn bồi hắn vào chết ra sống, hắn sao cóthể trách mắng? … Ở trong mắt tướng lãnh, Trấn Nam Vương phi chỉ là một nữnhân mà thôi, một cái Trấn Nam Vương phi này chết đi thì có thể lại thú cáikhác, nữ nhân muốn làm Trấn Nam Vương phi lúc nào cũng có… Tĩnh Huyền Phongmâu trung xẹt qua một tia phiền muộn cùng mâu thuẫn, không ai có thể chân chínhlý giải tâm tình bất an không yên của hắn, nữ nhân quả thật không hiếm, nhưngkhông có ai có thể khiến hắn chú ý như tiểu manh nhi.

Hắn mỏi mệt nằm xuống, không muốn lại tiếp tục cuộc thảo luậnvô vị… Hắn đã từng là Trấn Nam vương cùng mấy vạn thuộc hạ giết chóc vô độ,ý chí sắt đá điên cuồng ham muốn chiến tranh, thậm chí rơi vào bất kìhoàn cảnh nào, hắn cũng đều cho là như vậy, nhưng sau khi gặp được tiểumanh nhi, hắn mới phát hiện chính mình bất quá chỉ là đang tồn tại chứkhông phải đang sống, giờ đây hắn đã có thể khóc có thể cười như ngườithường, thậm chí, hắn một chút cũng không bài xích bộ dáng hiện tại.

Đồng thời trong lúc đó, tại Đông Thấm quốc

“Nữ vương bệ hạ, theo mật đàm báo lại, Tĩnh Huyền Phong đãté xỉu bảy lần, ngài khi nào chuẩn bị hành động?” đại thần tâm phúc đứng lặng ởbên cạnh nữ vương Độc Thấm Tâm, ánh mắt tham lam không khỏi đảo qua gò ngựccao ngất của nàng.

“Gấp cái gì? …” Độc Thấm Tâm giơ lên đôi mắt đẹp hẹp dài,tà tà cười, “Ngày thường hắn xương cốt rắn rỏi, nay lại giống như mèo bệnhchỉ có thể nằm một chỗ, ta nghĩ Trấn Nam vương phủ cao thấp hẳn là bận tốimày tối mặt, cho dù hắn có thể thỉnh đại sư luyện độc cao minh nhất đến cũngđừng mơ tìm ra được cái gì, đây chính là mị lực độc nhất vô nhị của ‘Kimsí cửu cửu quy’, ha ha…”

“Thần đối với ma lực của ‘Kim sí cửu cửu quy’ thật là tòmò, nữ vương bệ hạ có định nuôi thêm một hai con?”

Độc Thấm Tâm không chút để ý liếc đại thần một cái, đem ánhmắt dâm loạn của hắn thu hết vào đáy mắt, nàng thực chán ghét loại ánh mắtnày, từ sau khi nàng hai mươi tuổi kế thừa vương vị, nàng liền cảm nhận đượclàm vua của một nước sẽ phải nhận bao nhiêu áp lực thật lớn, không chỉ cónhư thế, bởi vì chính mình là nữ nhân, có nhiều công việc phải dựa vào namnhân đi hoàn thành, cho nên, nàng cần một cái nam nhân chân chính bảo hộ nàng,bảo hộ Đông Thấm quốc yên ổn hài hòa. Độc Thấm Tâm thừa nhận, nàng không có hammuốn ngôi vị nữ vương, cũng chính là do mẫu hậu nàng trước kia đã có quánhiều dã tâm, hơn nữa nàng vẫn luôn cho rằng mẫu hậu tham lam như vậy chodù có hoa cũng sẽ không có quả, cuối cùng cũng rơi vào kết cuộc thất bại,chuyện cũ kia cũng không phải là mới mẻ nhưng… Nàng là người sống thựctế, sẽ không hy vọng xa vời đi chiếm lĩnh lãnh thổ người khác, cũng hy vọngngười khác đừng đến quấy rầy cuộc sống của nàng, mà nàng tin tưởng Tĩnh HuyềnPhong có thực lực bảo hộ con dân Đông Thấm quốc, khi nhìn thấy Tĩnh HuyềnPhong trong lần hội kiến tứ quốc, Tĩnh Huyền Phong bình tĩnh, bất cẩu ngôntiếu, thậm chí tài lược mưu kế, đã thành công khống chế bốn nước, phải trởthành nước nhỏ phụ thuộc vào người Hán, này hết thảy đều hấp dẫn nàng,theo một khắc kia, nàng liền nhận định nhất định phải là nam nhân này… Bấtquá nàng cũng rõ ràng, muốn bài bố loại nam nhân duy ngã độc tôn này, cũngkhông phải chuyện dễ, trừ bỏ dung mạo tuyệt mĩ, quan trọng nhất là thủ đoạn,nàng lúc đầu cũng không nghĩ nuôi “Kim sí cửu cửu quy” để dùng cho việcnày, nhưng không ngờ lại gặp được đối thủ đi… Nghĩ vậy, nàng kéo làn váy màuđen thật dài đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nói, ” ‘Kim sí cửu cửu quy’ làđộcmôn bí kỹ của hoàng tộc ta, lòng hiếu kỳ của ngươi tựa hồ có chút quá phận…”

Đại thần hảo mất mặt, uể oải dập đầu bồi tội, “Thần lắm miệng“

Độc Thấm Tâm xoay người lại liền thay bằng một bộ nhutình, “Là bổn vương tâm tình không tốt, ngươi tìm một thời cơ thích hợp truyềnra tin tức, nói chi độc Tĩnh Huyền Phong bị trúng, cao nhân của Đông Thấm Quốcta có thể giải, nhớ lấy một điều, ‘Kim sí cửu cửu quy’ tên như ý nghĩa ——sau khi ngất (cửu cửu = chín chín) tám mươi mốt lần, hồn về tây thiên,không thể còn sống…”

Đại thần mâu trung cả kinh, này rõ ràng là độc trùng tra tấnnhân, nữ vương thủ đoạn quả nhiên cao minh, liền cười lạnh một tiếng lĩnh mệnhlui ra.

Độc Thấm Tâm thấy đại thần rời đi, dỡ xuống cảm xúc cứngnhắc thuận thuận khí… Trong đầu lại hiện lên ý nghĩ kỳ quái trừng mắt nhìn,Tĩnh Huyền Phong tướng mạo anh tuấn dương cương hiện lên trước mắt… Tĩnh HuyềnPhong có tướng mạo bất đồng cùng nam tử bổn quốc, có lẽ là do không có đôi mắtnâu, đôi mắt của Tĩnh Huyền Phong đen sẫm thâm thúy lại càng mê hoặc ngườikhác (đứa nhỏ chơi trò chơi vợ chồng với ta khi ta 6 tuổi có đôi mắtnâu thực mê hoặc nha, có điều giờ nó đẹp trai lắm nên ta ko dám nhìnvào nữa, hắc hắc)… Nếu Tĩnh Huyền Phong chịu làm quốc vương Đông Thấm Quốc,nàng liền có thể vô ưu vô lự dốc lòng luyện độc, cũng không cần phải ngàyngay bày ra cái bộ dạng này để đối diện với một đám háo sắc.

Chạng vạng bao trùm lên khắp Bắc Duyên quốc —— trong tẩmcung Nhiễm Nhượng Hà

Cổ Tiếu Tiếu nằm ở trên ” giường ngủ tạm thời” của quốcvương vù vù hít thở, nghiêng người một cái liền phát ra tiếng vang “Đinhđinh đang đang” thanh thúy.

Nhiễm Nhượng Hà không biết đây là lần thứ mấy bị đánh thứctừ trong mộng, hắn đi đến bên giường một chút, tâm phiền ý loạn đẩy đẩy bảvai Cổ Tiếu Tiếu, không hờn giận chất vấn nói “Ngủ liền ngủ, ngươi vì saolại cứ lăn qua lộn lại lộn xộn?”

Cổ Tiếu Tiếu không kiên nhẫn gạt tay hắn, nghiêng ngườilại phát ra một chuỗi tiếng vang, “Ai kêu ngươi buộc Lục Lạc lên người ta?! Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống…” Nhiễm Nhượng Hà vì phòng ngừađau đớn đột nhiên phát tác, quả thực đem nàng biến thành cấp cứu di động, tùythời tùy chỗ mang theo trên người còn chưa tính, cư nhiên lại còn phòng bịnàng có mưu đồ gây rối, buộc Lục Lạc phòng ngừa ban đêm đánh lén.

Nhiễm Nhượng Hà vì tránh cho Tây Bằng Đinh Luân hiểu lầm,còn trịnh trọng kể lại việc đêm đó Cổ Tiếu Tiếu giúp mình giảm đau, chứngminh bọn họ ở cùng một gian phòng là thuần khiết, Tây Bằng Đinh Luân mới đầucòn hoài nghi cho đến khi thấy Cổ Tiếu Tiếu dễ dàng ấn lên huyệt vị trênkhuỷu tay mình, cũng không phải do hắn không tin , mà Tây Bằng Đinh Luân tựa hồcòn cảm thấy kinh ngạc không thôi khi phát hiện khả năng của Trấn Nam Vươngphi…

Nhiễm Nhượng Hà nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc nàngmột cái, nếu không phải Tây Bằng Đinh Luân còn đang ở Bắc Duyên quốc, hắn tuyệtđối sẽ dùng thiết liên xích nàng lại, Lục Lạc xem như là còn nể tình cảmbằng hữu… Nhiễm Nhượng Hà không cam lòng lại đẩy nàng một phen, hắn ngủkhông được, nàng cũng đừng nghĩ ngủ, “Ngươi là cố ý , có phải nghĩ lấy Tây BằngĐinh Luân làm chỗ dựa liền nên muốn làm gì thì làm ?”

Cổ Tiếu Tiếu không thể nhịn được nữa ngồi dậy, hét lênrầm loạn, “Ta nói ngươi người này không biết phân biết phải trái sao? Giamcầm tự do thân thể ta đã sớm vượt qúa 48 giờ , còn làm như ta là mèo màtreo đầy Lục Lạc, là ai được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn làm gì thìlàm a! ? —— “

“Bổn vương muốn ngươi thi châm trị liệu, ngươi lại chậm chạpkhông chịu ra tay, này hiển nhiên là không muốn rời xa bổn vương” (ca bị tựkỉ)

Cổ Tiếu Tiếu giống như xua ruồi bọ gạt tay hắn chỉ, “Aikhông muốn đi? ! Ngài là nghễnh ngãng hay lag già rồi nên lẩm cẩm? Ta đãnói không dưới tám trăm lần là châm cứu cũng không giống với xỏ lỗ tai ởquốc gia các ngươi, trừ phi ngươi muốn mất ít máu “

Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏbừng, nhẹ giọng cười, ngón tay không khỏi xoa hai má của nàng, chuyển qua vấnđề hoàn toàn chẳng liên quan nói, “Bổn vương cẩn thận tuân theo lời dặn củathầy thuốc, tựa hồ cấm dục thật lâu …”

Cổ Tiếu Tiếu thấy hắn đang nói ái muội, nhất thời hítvào ngụm khí lạnh, “Ta cũng không nói trong lúc trị liệu phải cấm chuyện phòngthe, chỉ nói là tận lực hạn chế, bởi vì hưng phấn quá độ sẽ khiến cho mạchmáu bành trướng “

Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng thần sắc kích động muốn trốn,không khỏi hiếu kỳ nói, “Ngươi khẩn trương cái gì? Cũng không phải đại cô nươngchưa xuất giá, đều là người từng trải, đừng có ra vẻ ngây thơ được không?”

“…” Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật, ta với ngươituyệt không thể sống chung nổi!

“Ngươi cùng Tĩnh Huyền Phong ở trên giường…”

“Ngừng ngừng ngừng! Ta cự tuyệt trả lời đề tài mẫn cảm “

Nhiễm Nhượng Hà thấy mặt nàng hồng giống như cà chua, bỗngnhiên ngoạn tâm nổi lên, sau đó lại cố tình làm khó dễ nói, “Ta nghe ĐinhLuân nói ngươi mười tuổi liền mù , hẳn là chưa thấy qua nam nhân …”

“Càng nói ngươi càng làm càn? !” Cổ Tiếu Tiếu cầm lấy gốiđầu lung tung ném ra, lại cố tỏ vẻ trấn định hai tay hoàn ngực, “Chưa ăn quathịt heo chẳng lẽ cũng chưa thấy qua heo chạy sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thẹnthùng sao? Ha, ha, ha… Thiết!”

Nhiễm Nhượng Hà mím môi cười, bắt lấy tay nàng hướng tới gầnđùi mình, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy đại sự không ổn, “Cặn bã a cặn bã, đừngbuộc ta thiến ngươi a? ! Đến lúc đó một đống lão bà của ngươi sẽ giống nhưchuột túi nhảy hết qua tường đi tìm hồng hạnh…” Nhưng Cổ Tiếu Tiếu thấyuy hiếp không có hiệu quả, thậm chí đã cảm thấy lòng bàn tay đang chuẩn bịchạm vào bụng hắn, nhất thời không thể bình tĩnh được nữa giật cổ tayvề, “Ngươi còn dám ép buộc, ta, ta thực xuống tay a! Đinh ốc hình dạng nhưthế nào, liền, liền giống như vậy! … Ô ô, đồ lưu manh —— ” (ôi mẹ ơi, đinhốc??? =))~)

“…” Nhiễm Nhượng Hà phát hiện hốc mắt nàng đã muốn đỏ,không khỏi thả lỏng tay, Cổ Tiếu Tiếu vừa cảm thấy hai tay được giảiphóng, tức khắc nhảy xuống giường giơ tay đánh tán loạn, Nhiễm Nhượng Hà tựatiếu phi tiếu nhìn chăm chú nàng, không chắc nói, “Nhìn ngươi khẩn trương nhưvậy, đừng nói vẫn là tấm thân xử nữ?”

Cổ Tiếu Tiếu còn lâu mới mắc mưu, hơn nữa hiện tại nàngkhông dám cam đoan Nhiễm Nhượng Hà có thể thả nàng nguyên vẹn ra ngoài.

Nàng khinh thường hừ một cái, “Phi, mặc dù không phải thânxử nữ, nhưng cũng là tâm xử nữ thuần khiết! Ta với ngươi loại nam nhân ngựađực này không có tiếng nói chung! —— “

Nhiễm Nhượng Hà vô liêm sỉ cười, “Không bằng làm cho kinhnghiệm thêm phong phú, để ta giúp ngươi ‘tăng thêm’ hiểu biết đi?” Hắn vừanói vừa vươn tay tới gần Cổ Tiếu Tiếu… Chỉ nghe thấy Nhiễm Nhượng Hàphát ra một tiếng kêu thảm thiết, Cổ Tiếu Tiếu sau một trận “đấu tranh liềuchết”, đã xuất mười phần lực đạo nhéo hơn mười ba chỗ trên người hắn, cuốicùng, Cổ Tiếu Tiếu lấy thắng lợi chấm dứt, mà Nhiễm Nhượng Hà tay xoa mấychỗ đau, chân chạy trối chết —— =))~