Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?



Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Năm chữ "Diệp Tình trở về rồi" giống như một cái sấm sét, nổ vang trong đầu Diệp Trăn.

Trong giọng nói hưng phấn của cô mang theo run rẩy, "Mẹ đang nói, Diệp Tình trở về rồi?"

Ánh mắt mẹ Diệp nhìn về phía cầu thang tầng hai, Diệp Trăn theo ánh mắt của mẹ nhìn qua, chỗ ấy có một nữ nhân đứng đó, cách quá xa Diệp Trăn không thấy rõ, sau khi người kia bước nhanh đến gần thì mới nhìn rõ được người tới.

Nhu tình như nước, ôn nhu lại hào phóng, hàm dưới khẽ nhếch, nhìn qua có vẻ kiêu ngạo vô cùng, có phong thái đại gia khuê tú, vừa nhìn qua liền biết từ nhỏ được dạy bảo tốt.

Trong tiểu thuyết nói Diệp Tình là người kiêu ngạo, khôn khéo hiểu lòng người, từ nhỏ đến lớn luôn luôn là đứa bé "con nhà người ta" trong miệng người khác. Đã tài giỏi lại có khuôn mặt đẹp đẽ và gia thế không tầm thường như vậy, đương nhiên, từ nhỏ cô ta đã là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Lâm Trạm không phải là bạn trai duy nhất của cô ta, nhưng lại là bạn trai đầu tiên mà cô ta có thể tình nguyện từ bỏ mọi thứ.

Trong tiểu thuyết thậm chí còn dành ra cả một chương rất dài để miêu tả tình yêu quyết chí thề không bao giờ đổi thay của Diệp Tình và Lâm Trạm, bất kể là áp lực đến từ gia đình hay là xã hội, âm mưu và nghèo khó cũng không thể kéo bọn họ tách rời.

Tình yêu oanh oanh liệt liệt như thế, không phải là nên tiếp tục chống lại thành kiến thế tục sao?

Mà theo mốc thời gian được viết trong tiểu thuyết, bây giờ cũng không phải thời điểm Diệp Tình trở về.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khóe mắt Diệp Tình phiếm hồng, ngồi ở bên cạnh Diệp Trăn, thân mật lôi kéo tay của cô, trong cổ nghẹn ngào, vô cùng hối hận nói: "Trăn Trăn, là chị không tốt, khoảng thời gian này bắt em chịu nhiều ủy khuất rồi."

Khuôn mặt giống mình như đúc được phóng đại trước mắt, áy náy cùng khổ sở hòa với hai hàng lệ trong hốc mắt chảy ra càng lộ vẻ chân thực.

Cảm xúc có thể làm bộ, nhưng ánh mắt lại không thể lừa được người.

Ở bên trong đôi mắt đẫm lệ ấy, Diệp Trăn đột nhiên phát giác được có một tia vội vàng lóe lên.

Diệp Trăn triệt để tỉnh táo lại.

"Tại sao chị trở về rồi? Lâm Trạm đâu?"

Lời này của Diệp Trăn, mẹ Diệp không thích nghe, bà ta ngưng lông mày nghiêm nghị quát lớn: "Diệp Trăn, chị con đã trở về rồi, những việc kia đừng có nhắc lại nữa. Như nào? Con rất hi vọng được thấy chị của con tiếp tục ở bên ngoài chịu khổ sao?"

Diệp Trăn duy trì trầm mặc.

Kỳ thật có nhiều lúc, mẹ Diệp cũng chưa từng chú ý tới hành vi tâm luôn luôn thiên vị Diệp Tình của mình đã sớm cắm rễ trong lòng của "Diệp Trăn". Sinh ra trong một gia đình rất coi trọng giáo dục, cũng bởi vì "Diệp Trăn" có tư chất phổ thông mà từ bỏ giáo dục cô, chỉ nuôi không dạy. Sự ghen ghét và không cam lòng tích lũy qua từng ngày, "Diệp Trăn" lớn lên liền trở thành một người có đáy lòng âm u.

Bắt "Diệp Trăn" thay thế Diệp Tình gả cho một cái người thực vật, khiến cô từ từ trầm mặc bộc phát.

"Diệp Trăn" biết rõ sự tồn tại của mình đối với Diệp gia mà nói như thế nào, vậy nên không chút kiêng kị mà trả thù người đã làm tốn thương cô.

Nhưng "Diệp Trăn" không phải trực tiếp trả thù mẹ Diệp - người mang đến tổn thương cho cô, mà là xem Diệp Tình có thể tự do theo đuổi chân ái là cái đinh trong mắt.

Giống như hai người đồng thời bị bắt cóc, một người bị trói nhưng không bị đánh đập, một người bị đánh đập trước mắt người bị trói, nếu đem ra so sánh, bọn cướp cùng người bị trói đã thảm, người bị đánh đập càng thảm hơn.

Bị giận chó đánh mèo và trở thành thế thân, trong lòng vẫn luôn không cân bằng, dần dần khiến "Diệp Trăn" mất đi lý trí.

Bất quá Diệp gia đã như vậy rồi, bây giờ tại sao còn phải ở trước mặt mình giả giọng điệu lo lắng nữa?

Diệp Trăn trầm mặc khiến cho bầu không khí nhất thời lúng túng.

Diệp Tình thuận thế cười hai tiếng, lôi kéo tay Diệp Trăn, rưng rưng nước mắt gượng cười nói: "Trăn Trăn, lúc trước là chị không hiểu chuyện, bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, đem tình yêu làm chân lý, làm tổn thương người chân chính tốt với chị ở trên thế giới này. Hiện tại chị đã biết mình sai rồi, cho nên đặc biệt trở về để chuộc tội."

"Chuộc tội?" Những lời này cộng thêm mấy cử chỉ quái dị của cha mẹ Diệp gia đối với cô từ lúc mới vừa vào cửa khiến Diệp Trăn triệt để rõ ràng.

"Chị biết, lúc trước người đáng lẽ ra bị ép gả cho Lục Bắc Xuyên là chị. Em cũng đừng trách cha mẹ, lúc ấy cha mẹ cũng chỉ là do cùng đường mà thôi, nếu không có Lục thị nâng đỡ, công ty của cha chỉ sợ cũng phải đóng cửa, cho nên mới bất đắc dĩ bắt em gả vào Lục gia." Diệp Tình nắm thật chặt tay Diệp Trăn, không hề chớp mắt nhìn qua cô, "Trăn Trăn, em phải tin tưởng, nếu như lúc ấy có bất luận cái biện pháp gì khác, cha mẹ cũng sẽ không để em gả cho Lục Bắc Xuyên đâu."

"Cho nên..."

"Cho nên lần này chị trở về chính là để chịu trách nhiệm việc chị vốn phải làm, chị sẽ thay thế em, trở về Lục gia, đem hết thảy trở về vạch xuất phát. Sau đó em có thể tự do làm bất luận chuyện mà mình muốn làm."

Diệp Trăn không thể tin được.

Cô không phải nghe lầm chứ?

Diệp Tình vậy mà ở trước mặt nói với cô muốn lấy lại thân phận của Diệp Tình trở lại bên người Lục Bắc Xuyên?

Diệp Trăn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ trong nguyên tác có một đoạn như vậy. Từ đầu đến cuối, Diệp Tình và nhân vật phản diện Lục Bắc Xuyên là một đội hình hoàn toàn đối địch. Diệp Tình chán ghét Lục Bắc Xuyên đến tận xương tủy, một chút hư tình giả ý cũng không có khả năng tồn tại.

"Chị muốn... Trở lại bên người Lục Bắc Xuyên? Trở thành bà Lục sao?"

Diệp Tình giật mình chỉ chốc lát. Thấy Diệp Trăn chần chờ, trong nội tâm cô ta có một chút bất an.

Bất luận từ phương diện nào mà nói, Lục Bắc Xuyên đều là đối tượng để kén chồng của đông đảo phụ nữ độc thân hiện nay. Năng lực có, thủ đoạn mạnh, Lục gia lại còn là gia tộc trăm năm kéo dài không suy yếu. Cho dù có lời đồn cha của Lục Bắc Xuyên ở bên ngoài còn có vô số con riêng và tình nhân, thế nhưng nhiều năm như vậy, Lục Thiếu Nhân cũng chưa từng dám mang về nhà.

Lúc trước Lục Bắc Xuyên là người thực vật, tỉnh được hay không rất khó nói, Diệp Trăn gả đi cũng chưa chắc hưởng được vinh hoa phú quý.

Nhưng bây giờ Lục Bắc Xuyên tỉnh lại rồi, Diệp Trăn sẽ dễ dàng từ bỏ cái thân phận bà Lục này sao?

"Trăn Trăn, em đừng hiểu lầm, chị chỉ là không muốn em chịu ủy khuất mà thôi."

Diệp Trăn ngưng lông mày không nói lời nào.

Mẹ Diệp đứng một bên lại gấp gáp, "Diệp Trăn, chúng ta đây là vì muốn tốt cho con mà thôi. Việc con đóng giả chị của con gả cho Lục Bắc Xuyên, chẳng lẽ có thể giấu cả một đời hay sao? Lục Bắc Xuyên là loại người gì? Nếu anh ta biết có người lừa anh ta thì sẽ tha thứ sao? Chúng ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho con, suy nghĩ cho con mà thôi. Nếu như con ham muốn thân phân bà Lục này vậy thì thôi, thế nhưng là con tự suy nghĩ một chút, gả đi lâu như vậy mà Lục phu nhân cũng không có thiện cảm với con, huống chi là Lục Bắc Xuyên. Mẹ là người từng trải, nghe mẹ khuyên, đừng có ham giàu sang!"

"Không, con không phải nghĩ như vậy, con chỉ là... Cái kinh hỉ này tới quá đột ngột." Lấy lại tinh thần Diệp Trăn vội vàng sửa lại, "Ý của con đó là, chị con trở về quá đột ngột, một chút cơ hội để con chuẩn bị tâm lý cũng không có. Nhưng mẹ yên tâm, lúc trước gả cho Lục Bắc Xuyên chính là Diệp Tình, cái thân phận bà Lục này đương nhiên cũng là của Diệp Tình không phải của Diệp Trăn. Chị con rốt cuộc nghĩ thông suốt, nguyện ý gả cho Lục Bắc Xuyên, con đương nhiên rất vui mừng."

Diệp Trăn "hiểu chuyện" như thế, quả thực khiến Diệp Tình và cha mẹ Diệp gia nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên bản dự định nếu mềm không được liền cứng rắn, vừa đấm vừa xoa, Diệp Trăn lại là cái loại người không có chủ ý, chăc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời bọn họ bài bố.

"Thế thì tốt, vậy em mau kể lại những sự tình đã làm sau khi Lục Bắc Xuyên tỉnh lại đi... Còn có thói quen sinh hoạt một năm một mười đều nói cho chị nghe. Em trở về một chuyến này cũng không dễ dàng, lần này về Lục gia, chị liền thay thế em trở về, thần không biết quỷ không hay."

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, đổi một bộ quần áo giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?

Huống chi Lục Bắc Xuyên mới tỉnh lại không có mấy ngày, những ngày nay một mực trị liệu ở bên ngoài, tiếp xúc với cô đã ít lại càng thêm ít, nếu thay thế với Diệp Tình, thật đúng là thần không biết quỷ không hay.

Diệp Trăn ngẩn ra thật lâu mới nở nụ cười.

Chuyện cô muốn rời khỏi Lục Bắc Xuyên, có thể nói là hết lòng hết sức nấu làm tâm huyết, cả ngày đều nghĩ rằng có thể nào thần không biết quỷ không hay rời đi, thời thời khắc khắc hi vọng có biện pháp giúp cô một đời nhàn nhã, từ đây có thể biển rộng mặc cá bơi, bầu trời mặc chim bay.

Cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc "Diệp Tình trở lại, chủ động nói muốn ở bên Lục Bắc Xuyên". Điều này giống như sao chổi đụng địa cầu vậy, xác suất cực kỳ nhỏ bé. Sự kiện này có phải là do Lục Bắc Xuyên tỉnh lại sớm hơn kịch bản, nên mới xảy ra hiệu ứng hồ điệp?

Thay đổi này so với trước đây, không phải là bởi vì sinh hoạt khó khăn mà quay trở về đi?

Nhưng bất luận là có nguyên nhân gì, cũng không có quan hệ gì với cô.

Chính chủ muốn trở về, vậy cô đương nhiên phải chủ động thoái vị.

"Chị, chị yên tâm, em nhất định một năm một mười nói cho chị hết từng lời nói cử chỉ của Lục Bắc Xuyên và Lục gia từ trên xuống dưới!"

Nghe giọng điệu lời thề son sắt của Diệp Trăn, Diệp Tình và cha mẹ Diệp gia đều yên tâm nở nụ cười.

"Tôi sớm đã biết, Trăn Trăn của chúng ta là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện mà!" Cha Diệp bất mãn nhìn mẹ Diệp một chút, "Về sau bà cũng nên đổi cái nhìn với Trăn Trăn nhà chúng ta đi!"

"Vâng vâng vâng, Trăn Trăn nhà ta hiểu chuyện nhất."

Diệp Trăn nhìn cha Diệp mỉm cười, "Bất quá con có một điều kiện."

Cha Diệp sững sờ, "Điều kiện gì?"

"Là như vậy," Diệp Trăn êm tai nói, "Nếu chị về Lục gia vậy con khẳng định là không thể trở về đi. Thế nhưng là Lục gia nói về sau muốn thay chị và Lục Bắc Xuyên bổ sung một cái hôn lễ, đến lúc đó con chắc chẳn là phải có mặt. Ở Lục gia nhiều ngày như vậy, con gọi ông, gọi cha mẹ đến quen miệng rồi, chỉ sợ ở trong hôn lễ không giữ được miệng mà thôi."

"Vậy con muốn thế nào?"

"Trước đó cha mẹ không phải đã nói với Lục Bắc Xuyên là con xuất ngoại rồi sao? Như vậy đi, cha đưa con xuất ngoại, khoảng thời gian này con tránh gặp mặt mọi người, đến khi tình cảm của chị và Lục Bắc Xuyên đã vững chắc rồi con về nước, ngài cảm thấy thế nào?"

Cha Diệp còn có thể nói cái gì, lời này của Diệp Trăn nghe qua quả thực rất chu đáo, mọi thứ đều là vì bọn họ mà suy nghĩ, còn có cái gì không thể đáp ứng?

*Truyện chỉ được đăng tại trang wattpad, MangaToon & wordpress của ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰*

"Được, cha đưa con đi xuất ngoại!"

"Vậy... Chi phí xuất ngoại của con?"

"Đương nhiên là cha bỏ ra!"

Diệp Trăn mỉm cười, năm ngón tay dựng thẳng lên.

"Được, ba ba cho con năm trăm ngàn."

"Không, là năm triệu."

"Năm triệu?" Cha Diệp mặc dù là nhà giàu mới nổi, nhưng một công ty nhỏ nhiều lần suýt bị phá sản, làm gì có lợi nhuận gì, cũng chỉ có vỏ ngoài mà thôi.

Diệp Trăn thở dài, "Ở nước ngoài con sẽ không quen cuộc sống nơi đó, chỗ nào cũng phải dùng tiền. Năm triệu thì sao? Một con số nhỏ mà thôi. Huống chi nếu chị gả được vào Lục gia, lấy được gia tài của Lục gia, năm triệu cũng chẳng đáng nói. Cha tại sao phải nhỏ mọn như vậy?"

"Cái này... Năm triệu..." Cha Diệp lời còn chưa nói hết, mẹ Diệp đã hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tim cha Diệp như bị đao cắt, thuận thế đổi giọng, "Được! Cha cho con!"

Hai phe cuối cùng cũng nhất trí.

Cả một buổi chiều, Diệp Trăn lôi kéo Diệp Tình nói cho Diệp Tình nghe toàn bộ trên dưới Lục gia, trọng điểm là Lục Bắc Xuyên.

Đương nhiên, lấy trí thông minh của Diệp Tình, những việc vặt sinh hoạt thường ngày này tất nhiên không đáng kể. Diệp Trăn nói một lần, cô cơ bản liền ghi tạc trong lòng.

Bảy giờ chiều, người lái xe đưa Diệp Trăn đến Diệp gia đứng ở ngoài cửa Diệp gia thúc giục, nói là Lục tiên sinh gọi điện thoại tới hỏi thăm, lúc nào mới trở về.

Dưới cái nhìn chăm chú của cha mẹ Diệp gia, Diệp Tình đổi quần áo với Diệp Trăn, chậm rãi ngồi vào bên trong xe Bentley.

***

Editor có lời muốn nói:

Thấy mọi người thúc giục truyện mà bản thân cứ ra chậm như này ta cũng thấy có lỗi lắm chứ QAQ Hôm nay đăng để mọi người biết ta vẫn còn sống ("-"

P/s: Đừng đọc ở trang web lậu nhe mọi người:( Tôi thấy công sức của mình giống như bị người ta ăn cắp vậy đó:(